Uông Xưởng Công

Chương 472: Chương 472GIẾT NGƯỜI THÂN




Nghe thấy những lời này, cuối cùng Thuần quý tần cũng ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn lướt qua Mẫn phi rồi nói: “Nước nhà có luật, đối với người thân ba đời và giữa vợ chồng với nhau, ngoài phạm phải các tội mưu phản và nổi loạn ra thì có quyền bao che cho nhau. Không lẽ Mẫn phi tỷ đã quên mất điều này? Nghe tỷ nói vậy, hình như tỷ rất có kinh nghiệm với những chuyện này? Hay là tỷ muốn nếm thử cảm giác có người mẹ như vậy là thế nào? Điều này hẳn là không khó thì phải?”

Sau đó, Thuần túy tần cười nhạt và nói tiếp: “Muội thì không cho là như vậy. Muội chỉ cảm thấy lòng người đáng sợ mà thôi.”

Dứt lời, nàng không đợi Mẫn phi đáp lại đã đứng dậy, khom người thi lễ với Vi hoàng hậu rồi nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cảm thấy trong người khó chịu, xin được cáo lui trước. Mong nương nương thứ tội!”

Vi hoàng hậu mang vẻ mặt bình thản, không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ đáp: “Nếu đã vậy thì muội muội cứ về cung Diên Hi đi. Chuyện ở ngoài cung, muội không cần quá lo lắng. Mặc dù mẹ đẻ của muội như thế nhưng suy cho cùng cũng không phải là muội. Tính tình muội ra sao, trong lòng bản cung rất rõ.”

Thuần quý tần thoáng nhìn Vi hoàng hậu, cười nói: “Cảm tạ nương nương đã nhắc nhở. Đó đều là những lời vô căn cứ, thần thiếp cũng không hề để bụng. Trước đây hoàng thượng đã nói, chỉ có người cực kì ngu xuẩn mới nghe tin đồn mà làm việc.”

Câu nói vừa rồi của Vi hoàng hậu thật sự là cố ý. Tuy là những lời an ủi nhưng rõ ràng là đã định tội mẹ của nàng. Hiện tại, Hình Bộ vẫn còn đang điều tra chuyện của nhà họ Diệp, chưa có kết luận, sao hoàng hậu có thể nói mẹ nàng như vậy?

Vi hoàng hậu nghe thấy lời phản bác của Thuần quý tần, nét mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, còn quan tâm mà rằng: “Muội có thể nghĩ như thế đương nhiên là tốt nhất rồi. Sự thật là gì, chắc hẳn cuối cùng sẽ lộ rõ thôi.”

Mặc dù Vi hoàng hậu hi vọng thanh danh của Thuần quý tần bị tổn hại, nhưng thân là mẫu nghi thiên hạ, bà ta không thể tùy tiện kết luận những chuyện còn chưa được làm rõ được.

Bởi vậy, cho dù trong lời nói của Thuần quý tần có xen lẫn “đao kiếm” bén nhọn, bà ta cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy gì. Người cực kì ngu xuẩn kia tất nhiên sẽ không phải là bà ta rồi.

Song, bà ta quả thật rất tức giận với những lời nói của Thuần quý tần. Nhưng những việc mà bề ngoài không làm được, trong thâm tâm lại có thể làm được…

Trong cung Diên Hi, Cầu Ân đang bẩm báo với Diệp Tự những động tĩnh và những lời bàn luận về nhà họ Diệp ở bên trong lẫn bên ngoài cung.

Bởi vì có Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh hỗ trợ nên Cầu Ân nắm bắt tin tức hết sức nhanh nhạy.

Y bẩm với Diệp Tự: “Nương nương, tin tức trong và ngoài cung đang được truyền đi rất nhanh. Rõ ràng là có người đang âm thầm thúc đẩy, muốn dùng tin đồn để hủy hoại danh dự của nương nương.”

Diệp Tự nhíu mày đáp: “Bổn cung biết. Không cần để ý tới những chuyện như vậy, những người này cũng chỉ dám nói miệng mà thôi. Chỉ cần Hình Bộ điều tra ra được là có thể chặn được miệng lưỡi của những người đó.”

Sống ở trong cung đã lâu, dĩ nhiên là Diệp Tự biết rõ thái độ của các phi tần trong cung đối với mình. Hiện tại nhà họ Diệp xảy ra chuyện thế này, sao bọn họ lại không nắm chắc mọi cơ hội để bôi nhọ nàng cho được?

“Lời nói đọi máu”, thanh danh của nàng tất nhiên sẽ bởi vậy mà bị tổn hại. Có điều, nếu nàng đã dự định tiến lên thì sẽ không e sợ những lời đồn nhảm này.

Bởi vì đứng trước sự thật, mọi lời đồn đều chỉ là cọp giấy.

Cho dù phi tần trong hậu cung có đồn thổi mạnh mẽ hơn nữa thì Ngự Sử Đài cũng không dám làm việc theo tin đồn, nên kỳ thực điều này không ảnh hưởng nhiều lắm tới nàng

Có điều, bên phía mẹ nàng…

Diệp Tự nhớ đến mẹ mình, hiện giờ bà đang trên đường vội vã trở về để chịu tang phải không? E rằng bà vẫn chưa biết ở Kinh Triệu đang đồn đại như vậy. Nếu bà biết ở Kinh Triệu có những tin đồn thế này thì sẽ cảm thấy buồn khổ nhường nào?

Diệp Tự nghĩ một lát rồi dặn Cầu Ân: “Cầu Ân, gửi thư cho nhà họ Uông đi, bảo em gái ta không cần phải để ý. Nếu có thể, phải cố gắng hết sức dẹp những tin đồn này xuống.”

Rõ ràng là có người ở phía sau đang thúc đẩy những tin đồn đó. Nàng là phi tần trong cung, tạm thời không có khả năng dẹp yên những lời đồn. Nhưng Uông đốc chủ và Đề Xưởng thì có thể.

“Vâng, nương nương.” Cầu Ân đáp, sau đó nhanh chóng lui xuống, đi đến phủ nhà họ Uông truyền tin tức.

Bấy giờ, Diệp Tuy ở trong phủ nhà họ Uông cũng đã nghe được những lời đồn này.

Khuôn mặt diễm lệ của nàng phủ đầy sương giá, nàng lạnh lùng nói: “Tam nương, ngươi đi điều tra xem, rốt cuộc là ai đứng đằng sau lan truyền những tin đồn đó, là kẻ nào đứng sau giội chậu nước bẩn này!”

Theo sự việc càng ngày càng bị đẩy lên cao, Diệp Tuy nghe thấy mẹ mình đã bị cuốn vào trong đó. Nàng lại nhận thức được sự hiểm ác của lòng dạ con người một lần nữa.

Nàng biết tại sao mẹ mình lại gửi đồ cho Phật đường nhà họ Diệp. Bà vốn là người lương thiện. Vì nàng và anh trai nàng mà bà trở nên cứng rắn, tuy rằng bà không tán đồng với người mẹ chồng là Kế thị sống trong Phật đường nhưng bà hết sức hiếu thảo với Kế thị.

Đây chính là lý do tại sao bà lại gửi vật phẩm từ đạo Hà Đông về cho Kế thị.

Đúng như những gì Diệp Tuy nghĩ, Triệu Tam Nương và đề kỵ đã nhanh chóng điều tra ra, có rất nhiều người đã “thêm dầu vào lửa” khiến những tin đồn lan truyền dữ dội như vậy. Đương nhiên không thể thiếu hai con gái của Chu thị và đám người Mẫn phi ở trong cung, ngay cả phủ Thừa Ân Công hình như cũng tham gia vào.

Phủ Thừa Ân Công dĩ nhiên chính là nhà mẹ đẻ của Vi hoàng hậu.

Diệp Tuy đã biết việc lần trước chị gái nàng có được tiếng thơm đã gây ra sự bất mãn của các phi tần trong cung. Không ngờ Vi hoàng hậu cũng không kìm nén được mà đã ra tay trong chuyện này.

Sau khi nghe xong những báo cáo, Diệp Tuy sai bảo: “Lập tức ‘chỉnh’ những người này, vạch trần ý đồ của bọn họ ra. Chẳng phải bọn họ đều có đủ loại chuyện ngấm ngầm xấu xa sao? Nếu tin đồn ở Kinh Triệu đã sôi nổi như vậy thì để nó càng sôi nổi hơn đi!”

Dưới uy thế của Đề Xưởng, những lời đồn thổi nhằm vào Đào thị chẳng mấy chốc đã lắng xuống. Bề ngoài, tất cả mọi người đều không dám nói nhiều về chuyện này. Nhưng Diệp Tuy không quản được việc bọn họ nói riêng với nhau, mà nàng cũng lười phải quản.

Lúc này, Uông Ấn đã về đến phủ. Hắn nói với nàng: “Tiểu cô nương, bổn tọa cho rằng thật ra những chuyện này của nhà họ Diệp không phải là nhằm vào Diệp Tam phu nhân, mà là nhằm vào bổn tọa.”

Nghe hắn nói xong, Diệp Tuy liền trầm tư.

Chuyện của nhà họ Diệp, nhưng lại nhằm vào Uông Ấn. Thế này là sao?