Uông Xưởng Công

Chương 451: Chương 451ÔM




Nhóm người Phong và Khánh bá đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này đều ngây cả ra.

Họ không dám tin, xưởng công vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ của họ lại có thể ôm phu nhân như vậy

Việc này… việc này…

Cuối cùng, Phong bá và Khánh bá không nói gì, chỉ vẫy tay với Bội Thanh, sau đó mau chóng lùi ra ngoài, để lại không gian trong căn phòng cho hai vị chủ nhân.

Diệp Tuy dựa đầu vào trước ngực Uông Ấn, vòng tay ôm lấy eo hắn và không nói lời nào, trong đầu cũng không suy nghĩ gì hết.

Nàng chỉ biết là hắn đã về.

Bây giờ đã là thượng tuần tháng ba, hai người chia xa đã gần ba tháng, xa nhau đã lâu như vậy rồi.

Trước khi Uông Ấn về, Diệp Tuy còn đang nghĩ xa nhau lâu như thế, liệu giữa hai người sẽ có sự xa lạ, lạnh nhạt, sẽ có gì đó không được tự nhiên không…

Nhưng Uông Ấn đã trở về, nàng thật sự đã gặp được hắn, tuy nhiên lại chẳng kịp nghĩ ngợi điều gì, trước mắt chỉ có hắn. Tất cả những nhớ nhung không nói ra được ở tận đáy lòng đều hóa thành một cái ôm này.

Với Uông Ấn, chẳng phải là cũng như vậy sao?

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, nhìn thấy Diệp Tuy đang ngồi trên giường của hắn, trái tim Uông Ấn bất giác đập rộn ràng, cả người hơi mơ màng.

Khi hắn đi từng bước tới gần Diệp Tuy rồi ôm nàng vào lòng, ngay cả bản thân đang làm gì hắn cũng không biết.

Người lãnh đạm và thận trọng như hắn, cho dù đã cưới Diệp Tuy, cho dù đã quyết định che chở cho nàng cả đời, cho dù trong lòng đã có đủ loại tình ý từng dâng lên thì hắn vẫn luôn hết sức kiềm chế.

Hắn vẫn luôn nhớ mình là một hoạn quan, một hoạn quan không thể mang đến hạnh phúc bình thường cho người phụ nữ.

Những chuyện phòng the của vợ chồng mới là hạnh phúc bình thường nhất chốn nhân gian.

Trước kia và sau khi cưới Diệp Tuy, hắn luôn nhớ kĩ điều này.

Nhưng bây giờ, tất cả những kiềm chế đều bị hắn gạt hết ra sau đầu. Lúc này, hắn đã quên mất mình là ai, đã quên mất mình là một hoạn quan, quên mất khiếm khuyết trên người mình.

Hắn chỉ biết người đang ở trước mắt hắn là người mà hắn luôn nhớ mong.

Vì muốn nhìn thấy nàng sớm hơn một chút mà hắn đã phóng ngựa như bay như bay từ đạo Lĩnh Nam trở về, còn quấy rầy tới lính gác cổng thành.

Hắn hơi cúi đầu xuống, khẽ hít hà tóc mai của nàng, nét mặt trở nên cực kì khoan khoái, dễ chịu. Bây giờ cô gái nhỏ đang ở trong vòng tay của hắn khiến tim hắn đập dữ dội. Dường như chưa bao giờ hắn cảm thấy hạnh phúc thế này.

Cánh tay hắn siết chặt thêm, muốn khảm người ở trước ngực vào trong cơ thể mình, muốn…

Nhiệt độ nóng bỏng của hai cơ thể chạm vào nhau, xuyên qua quần áo truyền đến trái tim của nhau.

“Ta đã về rồi…” Uông Ấn lại siết chặt vòng tay lần nữa, giọng nói khàn đi.

Trong lòng hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết tại sao hắn lại không nói được nên lời, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu này.

Diệp Tuy gật đầu, thì thầm gọi: “Đại nhân…”

Uông Ấn đang ôm nàng rất chặt khiến nàng thấy hơi khó chịu. Song nàng không muốn giãy giụa. Hắn chẳng khác gì tường đồng vách sắt, dường như có thể cản được tất cả gió mưa ngoài kia, khiến nàng không nỡ giãy ra.

Diệp Tuy chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thái và bình yên, đôi má dần đỏ hồng, trong đầu nàng dần hiện lên những hành động của mình khi nãy.

Đêm nào nàng cũng không ngủ được, cứ luôn cảm thấy bồn chồn lo lắng. Cuối cùng, nàng khoác áo đi ra gian ngoài, lặng lẽ nhìn chiếc giường mà Uông Ấn nằm ngủ trước kia rồi ngẩn ngơ cả người.

Đã ba tháng trôi qua, các vật dụng chăn gối trên giường đều đã được giặt giũ sạch sẽ, hơi thở lành lạnh của hắn lưu lại đã biến mất, thay vào đó là mùi nắng khô ráo.

Chẳng biết vì sao, khoảnh khắc đó nàng như thể đang nằm mơ, vô thức đi về phía giường và ngồi xuống.

Nàng tưởng tượng hắn đang ở bên cạnh khiến nàng cảm thấy vô cùng yên tâm.

Giờ đây, những tưởng tượng của nàng đã trở thành hiện thực, vì hắn đã trở về!

Giây phút này, nàng không muốn nói gì cả, chỉ muốn thế này, chỉ muốn thế này thôi.

Nàng từ từ nhắm mắt lại, dựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc. Lần này sự mệt mỏi và yên tâm không lời nào diễn tả dâng lên, nàng cứ như vậy mà thiếp đi…

Uông Ấn vẫn luôn duy trì tư thế ôm Diệp Tuy, dần dần cảm thấy người trước ngực hít thở đều đặn.

Trước kia, hắn đã nghe thấy tiếng hít thở quá quen thuộc này trong rất nhiều đêm. Cô gái nhỏ đã ngủ say rồi.

Hắn cẩn thận nới lỏng cánh tay, nhìn người đang say giấc trong vòng ôm của mình. Ánh mắt hắn thẳm sâu hơn và cũng dịu dàng hơn, bên trong ngập tràn tình ý.

Hắn vốn định bế nàng vào gian trong nhưng lại sợ sẽ đánh thức nàng, bèn cẩn thận từng li từng tí đặt nàng xuống giường của hắn, cởi bỏ trường bào khoác trên người nàng, sau đó nhẹ nhàng giũ chăn ra đắp cho nàng.

Cuối cùng, hắn ngồi dưới đất, dựa vào bên giường và nhìn nàng không chớp mắt.

Phi ngựa như bay mấy ngày liền, thật ra cơ thể hắn đã cực kì mệt mỏi, nhưng tinh thần hắn lại rất hân hoan vui sướng.

Hắn không muốn đi ngủ, càng không chợp mắt, chỉ muốn tiếp tục nhìn ngắm người đang ở trước mặt như vậy.

Ngay sau đó, hắn bất giác chạm vào lồng ngực mình, cảm thấy nhịp tim quả thật quá nhanh. Phải làm sao thì mới có thể khiến nó bình tĩnh trở lại đây?

Ánh nến tối dần. Bởi vì hắn đã về nên đám người Bội Thanh không dám vào cắt bấc nến. Cuối cùng, nến tắt hẳn, chỉ còn lại ánh trăng mờ bên ngoài.

Ánh mắt Uông Ấn sắc bén, cho dù ánh trăng ảm đạm thì hắn vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng.

Trong lúc ngắm nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, thần sắc hắn đã thay đổi mấy lần.

Hắn nhìn lướt qua cánh tay mình, đến tận bây giờ hắn mới nhận ra vừa rồi mình đã làm những gì.

Cảm xúc không thể kìm nén, không thể kiểm soát. Lúc đó, trong lòng chỉ có một chỉ có một suy nghĩ trong lòng, chính là ôm lấy cô gái nhỏ, ôm lấy nàng.

Sau đó thì sao?

Không có sau đó…

Người hắn rõ ràng nóng bỏng nhưng trái tim hắn lại hơi lạnh lẽo. Hắn lặng lẽ nhìn Diệp Tuy đang say giấc, ánh mắt hiện lên một thoáng đau khổ. Hắn chậm rãi vươn tay ra, những ngón tay khẽ cử động, động tác hết sức dịu dàng. Sau đó, hắn thu tay về, nhẹ nhàng che lên môi mình.

“Bổn tọa thật sự hi vọng…” Uông Ấn thì thầm nói rồi nhắm mắt lại.

Hắn thật sự hi vọng mình không phải là hoạn quan…

Trong sắc đêm, trong nỗi đau khổ không lời nào diễn tả, Uông Ấn nhớ lại cái ôm nóng bỏng khi nãy, cuối cùng nói ra một câu đó.

Lời nói mà trước nay hắn không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, chính là điều mong mỏi lớn nhất trong lòng hắn lúc này.