Uông Xưởng Công

Chương 435: Chương 435KHIẾP SỢ




Uông Ấn nhìn chằm chằm Ngu Đản Chi, hỏi lại lần nữa: “Vậy thì Ngu tổng quản thật sự cho rằng chuyện này không liên quan tới Ngu Sư Phóng sao?”

Ngu Đản Chi gật đầu dứt khoát, vẻ mặt chính trực khảng khái đáp lời: “Đương nhiên, chuyện đều do anh họ của Sư Phóng chủ mưu! Sư Phóng còn bị họ đánh trọng thương. Lão phu sẽ không thiên vị phải trái đúng sai, nếu Uông đốc chủ không tin thì xin ngài cứ bắt anh họ của Sư Phóng về quy án đi.”

Uông Ấn trầm lặng giây lát, sau đó hơi rũ mi, như thể đang tự nói với mình: “Quan Hàn Tùng nói lão tướng quân nhất thời hồ đồ, hóa ra không phải… mà là thật sự hồ đồ rồi.”

Ngu Đản Chi nghe rõ câu này, mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng như bị cái gì đánh trúng, có cảm giác đau đớn bi thương không diễn tả nổi.

Đúng, Uông Ấn nói rất đúng, ông ta hồ đồ rồi… Nhưng ông ta không thể không hồ đồ. Việc đã tới nước này, ông ta không có cơ hội để hối hận, cũng không có thời gian đau khổ, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, cầu mong bảo vệ được con trai mình.

Ông ta lạnh lùng nói: “Uông đốc chủ, trước khi hoàng thượng hạ lệnh xuống, lão phu không thể để ngài đưa Sư Phóng đi. Tất cả chuyện này đều là tội lỗi của anh họ của Sư Phóng. Tại sao Uông đốc chủ không điều tra trừng phạt kẻ cầm đầu?”

Trong lòng ông ta hiểu rõ, cho dù đẩy anh họ của Ngu Sư Phóng ra thì chưa chắc phủ Trấn Quốc Công đã vượt qua được kiếp nạn này. Nhưng ông ta đã vì triều đình mấy chục năm, lập được rất nhiều công trạng như vậy, việc muốn bảo vệ tính mạng của con trai vẫn có thể làm được. Còn những chuyện khác… đợi chỉ dụ của hoàng thượng rồi tính sau.

Đương nhiên, Uông Ấn biết người anh họ Hứa Châu của Ngu Sư Phóng mà Ngu Đản Chi đang nhắc đi nhắc lại, bởi trọng điểm trong lời khai của đám quan viên Phương Diễn và Đổng Khôn cũng chính là người này. Trước khi hắn đến phủ Trấn Quốc Công, đề kỵ đã đi bắt y lại, nhất định sẽ tra ra được sự thật y đã làm những việc gì ở Nam Khố, và chắc chắc y cũng không trốn thoát được.

Hiện giờ Ngu Đản Chi lại đổ hết mọi chuyện lên đầu Hứa Châu, rõ ràng có định liệu trước. Hắn không biết Ngu Đản Chi đã có sắp xếp gì, cũng không biết Hứa Châu sẽ khai ra sao, nhưng hắn chắc chắn Ngu Sư Phóng không thoát khỏi việc có liên quan đến, cho dù có bị thương nặng đi chăng nữa.

Uông Ấn không chờ được tới ngày chỉ dụ của hoàng thượng đưa tới, hắn phải đưa Ngu Sư Phong đi ngay bây giờ.

Uông Ấn nói với Ngu Đản Chi: “Ngu tổng quản, trong lòng chúng ta đều biết rõ chuyện của Nam Khố. Nếu chỉ dụ của hoàng thượng chưa tới, vậy thì bổn tọa phải chấp hành chức trách kiểm tra giám sát. Bây giờ bổn tọa phải dẫn Ngu Sư Phóng đi, những việc khác nói sau.”

Sắc mặt Ngu Đản Chi đầy phẫn nộ, ông ta lạnh lùng hỏi: “Nếu lão phu không cho thì sao?”

Dĩ nhiên Ngu Đản Chi không thể để Uông Ấn dẫn con trai mình đi. Ông ta đã nghe nói về thủ đoạn tra hỏi hành hình của đề kỵ từ lâu rồi, chỉ cần Ngu Sư Phóng rơi vào tay Uông Ấn thì cho dù ông ta có sắp xếp nhiều hơn nữa cũng sẽ có sơ sót.

Uông Ấn đứng dậy, bình thản đáp: “Nếu Ngu tổng quản không chịu, vậy thì bổn tọa đành đắc tội rồi! Người đâu!”

Uông Ấn vừa thốt ra hai chữ cuối cùng thì đề kỵ ở phía sau đã tiến lên một bước, khắp người họ toát ra khí thế uy nghiêm lạnh lẽo, tựa như có thể làm đông cứng cả sảnh nghị sự.

Ngu Đản Chi cũng đứng dậy, trầm giọng quát to: “Uông Ấn! Ngươi dám?!”

Ngu Đản Chi vốn coi thường chuyện có hơn trăm đề kỵ tới phủ Trấn Quốc Công, bởi vì phủ Trấn Quốc Công có hơn một nghìn binh sĩ tinh nhuệ. Thế nhưng hành động này của Uông Ấn rõ ràng là sự xúc phạm lớn đến thể diện của phủ Trấn Quốc Công, hơn nữa còn nguy hiểm tới con trai mình nên Ngu Đản Chi dứt khoát không thể nhẫn nhịn.

Uông Ấn lập tức cho Ngu Đản Chi biết hắn có dám hay không bằng hành động thực tế của mình. Lúc nhóm đề kỵ Đường Ngọc bước lên, hắn lập tức làm cử chỉ ra hiệu cho bọn Đường Ngọc nhanh chóng đến hậu viện của phủ Trấn Quốc Công, dẫn Ngu Sư Phóng đi.

Cách bố trí bên trong phủ Trấn Quốc Công không phải là điều gì khó khăn đối với các đề kỵ chuyên điều tra và truy bắt. Cho dù Ngu Đản Chi không nói thì đề kỵ cũng biết Ngu Sư Phóng ở phòng nào, căn viện nào, Ngu Đản Chi có ngăn cản thì đề kỵ chắc chắn vẫn dẫn người đi mất. . Ngôn Tình Ngược

Ngu Đản Chi thấy đề kỵ tản ra bốn phía, lồng ngực phập phồng dữ dội, trong mắt đầy lửa giận, cũng hạ lệnh: “Uông Ấn, ngươi ức hiếp người quá đáng! Thật sự cho rằng phủ Trấn Quốc Công không có ai sao? Người đâu, ngăn bọn đề kỵ lại!”

Ông ta vừa dứt lời, từng đội binh sĩ chỉnh tề ở bên ngoài sảnh nghị sự liền đáp: “Tuân lệnh Quốc Công gia!”

Âm thanh chấn động trời xanh với uy thế chỉ hơn chứ không kém đề kỵ. Thậm chí nếu so về số người và thanh thế thì một trăm đề kỵ hoàn toàn không đáng nhắc tới trước cả nghìn binh sĩ tinh nhuệ, gần như có thể bị đè ép thành cháo bất cứ lúc nào. Song, nhóm đề kỵ căn bản đâu đối đầu trực diện với những binh sĩ tinh nhuệ này.

Sau khi Uông Ấn hạ lệnh, các đề kỵ giống như ma quỷ, bay vọt vào trong hậu trạch của phủ Trấn Quốc Công, nháy mắt không thấy đâu, hoàn toàn không cho những binh sĩ tinh nhuệ kia có cơ hội áp sát.

Chứng kiến cảnh này, Ngu Đản Chi trợn to hai mắt. Ông ta không ngờ Uông Ấn dám làm thế, dám trực tiếp ra lệnh cho đề kỵ vào nội trạch bắt người.

Ông ta nổi giận đùng đùng, lập tức cao giọng: “Bảo vệ thế tử, không để bất cứ kẻ nào dẫn thế tử đi! Nếu có sai sót, giết không tha!”

Ngu Đản Chi không dám tưởng tượng nếu để Uông Ấn bắt được con trai mình đi sẽ thế nào. Còn chuyện giết đề kỵ, cùng lắm thì ông ta tự mình thỉnh tội với hoàng thượng!

Bây giờ là Uông Ấn dẫn đề kỵ đến giày xéo phủ Trấn Quốc Công. Người cả đời được mọi người tôn kính như Ngu Đản Chi chưa bao giờ bị sỉ nhục thế này, sao ông ta có thể nhịn được?

Uông Ấn chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú trông không giống người phàm. Không biết tại sao nhìn khuôn mặt đó, dù trong lòng đang tức giận xen lẫn kinh sợ, Ngu Đản Chi vẫn thoáng hoang mang dao động. Uông Ấn… Uông Ấn là người thế nào?

Uông Ấn vẫn rũ mắt, thờ ơ hỏi: “Ngu tổng quản, một trăm đề kỵ quả thật không phải đối thủ của cả nghìn binh sĩ tinh nhuệ. Lẽ nào Ngu tổng quản đã quên? Sở trường của đề kỵ không phải đánh trận mà là giết người.”

Mặt mày Ngu Đản Chi khẽ biến sắc, ông ta biết điều Uông Ấn nói là sự thật.

Luận về uy thế đánh trận, đúng là đề kỵ không bằng binh sĩ tinh nhuệ trong quân đội. Nhưng đề kỵ muốn giết người lại dễ dàng hơn binh sĩ tinh nhuệ trong phủ rất nhiều.