“Nếu đã không ngờ tới thì tại sao lúc đó còn dám làm? Mày có biết tầm quan trọng của Nam Khố là thế nào không? Đây là chuyện tra xét nhà, giết cả họ, sẽ kéo cả phủ Trấn Quốc Công chết theo đấy!” Ngu Đản Chi vô cùng tức giận, không kìm nổi liền giáng cho con trai mình một cái tát.
Cho dù phủ Trấn Quốc Công lập được bao nhiêu công lao thì cũng không đủ bù lại được tội lỗi này!
Đầu của Ngu Sư Phóng lệch sang một bên, trên mặt đau rát, nhưng hắn không dám chạm vào, lại càng không dám phản bác.
Hắn chỉ khóc lóc van xin tha thứ: “Cha, con biết lỗi rồi, con biết lỗi rồi! Xin cha cứu con với! Phong nhi còn nhỏ thế kia, con không thể xảy chuyện gì được! Cha, cha ơi, con xin cha!”
Ngu Đản Chi buông thõng tay xuống, đôi mắt già nua ươn ướt, cuối cùng nhắm mắt lại.
Phong nhi là cháu trai của ông ta, năm nay chỉ mới ba tuổi và còn ốm yếu bệnh tật, có thể bình an lớn lên hay không cũng rất khó nói.
Ngu Đản Chi căm giận con trai mình đã gây chuyện, nhưng lại không thể không bảo vệ hắn.
Thân là tổng quản của Nam Khố, đương nhiên ông ta biết rõ nếu để Nam Khố xảy ra chuyện thì phủ Trấn Quốc Công cũng sẽ xong đời. Vì phủ Trấn Quốc Công, vì đứa con trai duy nhất, mặc dù ông ta biết như thế là sai nhưng không thể không làm gì.
Ông ta đâu ngờ Uông Ấn sẽ xuất hiện sớm và cho tất cả quan viên cùng thợ thủ công tập trung lại thế này.
Đâm lao thì phải theo lao, ông ta vốn muốn nhân lúc Uông Ấn dẫn theo ít người, đối phó với hắn trước đã. Giải quyết được Uông Ấn và Đề Xưởng thì cũng sẽ dẹp yên được vụ việc này.
Tuy nhiên, Quan Hàn Tùng lại tới, ý định chế ngự kẻ địch của ông ta cũng tan vỡ theo.
Gió núi lạnh lẽo thổi vào Ngu Đản Chi khiến ông ta dần dần lấy lại bình tĩnh, dù thế nào cũng cần phải rút lui cho êm đẹp, cố gắng không để lại quá nhiều cơ hội cho người ta chỉ trích.
Ngu Đản Chi bèn chắp tay với Uông Ấn và nói: “Không ngờ Uông đốc chủ đã chuẩn bị đầy đủ thế này, hẳn rằng có thể điều tra rõ chân tướng sự tình. Chỉ là, lão phu vẫn không tin Tư Luyện Kim lại xảy ra chuyện như vậy, vẫn mong Uông đốc chủ công tư phân minh.”
Uông Ấn cười nhẹ, đáp lại: “Bổn tọa đương nhiên sẽ điều tra rõ mọi chuyện, nhất định sẽ cho hoàng thượng và Đại An một câu trả lời.”
Hắn nhìn về phía những thợ thủ công, nói tiếp: “Vừa rồi tại thung lũng xảy ra một vụ ám sát. Dưới mắt của bổn tọa mà còn như vậy, xem ra Nam Khố do Ngu tổng quản quản lý có rất nhiều vấn đề.”
Hắn không nhắc đến còn đỡ, vừa nói tới bọn họ, vẻ mặt của Ngu Đản Chi lại trở nên khó coi, nghĩ tới đứa con không nên người của mình.
Ngu Sư Phóng nói đã sắp xếp nhiều người bên cạnh thợ thủ công họ Hà để đề phòng “nhỡ đâu”. Nhưng nếu đã như thế thì tại sao không hành động sớm hơn?
Đã có gan gây chuyện, hẳn là cũng phải đoán được kết quả cuối cùng chứ.
Nếu giết tất cả những người biết chuyện ngay từ đầu thì không còn ai để đối chứng, cho dù Uông Ấn điều tra thế nào đi nữa cũng sẽ chẳng điều tra ra được gì.
Đứa con trai này của ông ta có tài năng, có dã tâm, có can đảm, nhưng thiếu khả năng sắp xếp, mới khiến phủ Trấn Quốc Công gặp phải nguy hiểm như ngày hôm nay.
Tất cả đều đã muộn, khi ông ta biết được thì đã quá muộn rồi!
Ngu Đản Chi giấu hết sự phẫn nộ và nỗi thất vọng đi, vừa nhìn về phía Phương Diễn và Đổng Khôn, vừa đáp lời Uông Ấn: “Hả? Ở Nam Khố mà lại có chuyện như vậy? Phương đại nhân, Đổng đại nhân, bổn quan giao Nam Khố cho các người quản lý, sao lại để xảy ra chuyện như thế? Các ngươi… hãy tự kiểm điểm cho cẩn thận đi, bằng không người thân của các ngươi cũng sẽ bị nhục lây!”
Ánh mắt ông ta lạnh lẽo, cố ý nhắc đến người thân của Phương Diễn và Đổng Khôn, ai cũng nghe ra được ý đe dọa hai người chớ nói lung tung.
Phương Diễn và Đổng Khôn hiểu rõ ý của Ngu Đản Chi, mặt mày họ tức thì xám như tro.
Đúng thế, họ đều biết từ thời điểm họ hợp tác với thế tử gia tham ô khoáng sản thì đã không thể thoát khỏi vụ này.
Phủ Trấn Quốc Công đã sớm đón vợ con họ đi nhằm nắm thóp họ, mà họ không dám phản kháng lại.
Bản thân họ cũng đã nhận được lợi ích to lớn, có gì để mà phản kháng đây?
Bây giờ Quốc Công gia nói vậy, hiển nhiên là muốn bảo họ đứng ra làm kẻ chết thay.
Không, không thể nói là chết thay, suy cho cùng họ cũng đã vơ vét rất nhiều lợi lộc từ Nam Khố, nhận kết cục này cũng không tính là oan uổng.
Đến tận bây giờ, Phương Diễn nghĩ mãi vẫn không hiểu: Sao hồi đó mình lại to gan như vậy? Là bởi vì nghĩ rằng có thế tử che chắn cho, hay bởi vì những thỏi bạc trắng lóa ấy?
Nhưng hiện giờ “Sau lưng còn chỗ, không lùi bước/ Trước mắt cùng đường, muốn ngoảnh đầu”, cho dù muốn giữ mạng, cho dù muốn thoát ra cũng rất khó.
Tất nhiên, Uông Ấn hiểu lời đe dọa của Ngu Đản Chi, nhưng hắn không buồn để ý.
Sự việc đã tới nước này thì sự thật về Nam Khố và Tư Luyện Kim chắc chắn sẽ được điều tra rõ, cho dù đe dọa hay dụ dỗ cũng không ảnh hưởng đến kết quả điều tra cuối cùng của Đề Xưởng.
Vả lại, vụ việc tham ô ở Nam Khố lớn như vậy, không dễ dàng thoái thác trách nhiệm được.
Cảm xúc không cam lòng, hối hận, hoang mang… đan xen trong lòng hai vị phó tổng quản của Nam Khố, khiến họ phải cúi đầu thật thấp để không ai chú ý tới tâm trạng của họ.