Uông Xưởng Công

Chương 414: Chương 414KHÔNG THOẢI MÁI




Ánh mắt lúc Cố Chương nhìn Diệp Tuy là kiểu ánh mắt nàng ta không cách nào hình dung được, khiến nàng ta bỗng cảm thấy không thoải mái.

Đối với đôi vợ chồng có tâm sự trong lòng như Cố Chương và Tống Loan thì hội hoa đăng trên đường Dương Gia thực sự không có gì đáng xem. Họ thậm chí còn cảm thấy đèn hoa đăng ở đây không đẹp bằng đèn hoa đăng trong phủ nhà mình.

Vậy nên, sau hơn nửa canh giờ, Cố Chương nói với Tống Loan: “Phu nhân, sắc trời đã muộn, chúng ta về phủ thôi.”

Đương nhiên Tống Loan không nói gì, chỉ dịu dàng gật đầu.

Phủ đệ của Cố Chương nằm trên đường Minh Châu, đây là nơi yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt, cách hoàng cung không xa, những người sống xung quanh đều là quan viên tứ phẩm trở lên.

Tòa phủ đệ này tuy không thể so được với nhà tổ hàng trăm năm tuổi của nhà họ Cố ở Nam Bình, song ở Kinh Triệu thì đây quả thực không tồi.

Mặc dù chức xá nhân trung thư chỉ là quan viên ngũ phẩm nhưng có quyền soạn thảo chiếu thư, là cận thần của hoàng thượng, tiền đồ tương lai vô hạn. Ngoài ra, Cố Chương còn là trưởng nam dòng chính của nhà họ Cố, vợ hắn lại là trưởng nữ dòng chính của tư nghiệp Quốc Tử Giám. Vì những lý do ấy mà các quan viên của Phòng Ốc Thự phủ Kinh Triệu đã đặc biệt chọn cho Cố Chương chỗ này. Có thế nói những đãi ngộ mà Cố Chương được hưởng hoàn toàn không chỉ vì là quan viên ngũ phẩm, mà còn nhờ ảnh hưởng của nhà họ Cố và nhà họ Tống. Quan viên giống như hắn ở Kinh Triệu cũng không ít, Ngự Sử Đài sẽ không làm khó gì hắn chuyện tòa phủ đệ ở đây. Cố Chương và Tống Loan rất hài lòng với những điều này.

Vừa về tới phủ, Cố Chương liền nói: “Phu nhân, tối nay nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, vi phu còn có việc phải xử lý. Nàng cứ nghỉ trước đi, không cần phải chờ ta.”

“Nhưng mà, tướng công, hôm nay là tết Nguyên Tiêu…” Tống Loan thẹn thùng nhìn Cố Chương bằng ánh mắt tình tứ.

Gò má nàng ta ửng hồng, xấu hổ không nói hết câu.

Tối nay là tết Nguyên Tiêu, dù sao cũng phải làm chuyện phu thê ân ái chứ?

Cố Chương không nhận ra tâm tư của Tống Loan, nói cách khác là hắn không cảm thấy tết Nguyên Tiêu có gì đặc biệt đáng bận tâm.

Hắn bèn cười đáp: “Vì là tết Nguyên Tiêu cho nên phải nhanh chóng xử lý công vụ cho ổn thỏa. Năm mới đã qua, tiếp theo đây công việc trong triều sẽ càng nhiều hơn. Ta dù sao cũng mới vào Trung Thư Tỉnh chưa lâu được bao lâu, vẫn phải lấy cần mẫn làm đầu.”

Tống Loan thoáng ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói: “… Vậy tướng công chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng bận rộn quá.”

Cố Chương đã nhắc đến đại nghĩa đó, nàng ta là con gái nhà Nho, biết đọc sách và hiểu lễ nghĩa, dĩ nhiên không nên ngăn cản tướng công mình cần mẫn xử lý công vụ.

Tuy hiểu đạo lý này thế nhưng không có nghĩa trong lòng nàng ta không sinh oán thán.

Tết Nguyên Tiêu là ngày đoàn viên, cũng là ngày đôi lứa dốc bầu tâm sự, sao tướng công của nàng ta lại muốn ở trong thư phòng xử lý công vụ? Triều đình thật sự có nhiều việc công như vậy, cần phải cực khổ đến thế sao?

Hay là… có nguyên nhân khác?

Sau khi Cố Chương rời đi, vẻ tươi cười của Tống Loan cũng nhạt dần, nét mặt ra chiều suy tư. Nàng ta ngồi yên trước bàn trang điểm hồi lâu.

Lúc này, Tống Loan chợt nhớ tới ánh mắt Cố Chương nhìn Đốc chủ phu nhân khi ở trên đường Trường Long. Không biết tại sao ánh mắt đó của hắn liên tục quanh quẩn trong đầu nàng ta.

Ánh mắt ấy… nàng ta không biết phải hình dung thế nào.

Đó không phải kiểu ánh mắt chan chứa thâm tình mà ẩn chứa sự không cam lòng và hận ý, còn xen lẫn vài thứ khác mà nàng ta tạm thời không nói rõ ra được.

Cố Chương vẫn còn mang hận chuyện nhà họ Diệp từ chối lời cầu thân năm ngoái?

Tướng công của mình lưu luyến không quên người con gái khác, bất kể là oán hận hay là tình ý thì đều khiến cho người vợ như Tống Loan cảm thấy khó chịu.

Tống Loan là con gái nhà thi thư, đã đọc rất nhiều sách, tự cho mình là khác với những phu nhân nội trạch dung tục tầm thường. Nàng ta cũng tự nhận mình hiểu suy nghĩ của đàn ông, nhưng hiện giờ nàng ta thật sự không đoán được tâm tư tướng công của mình.

Nàng ta cảm thấy trong lòng cực kì phiền muộn, không nén nổi tiếng thở dài, sau đó thì gọi ma ma quản sự của mình vào, khẽ cau mày hỏi: “Trương ma ma có biết Đốc chủ phu nhân không? Nàng ta là người thế nào?”

Trương ma ma là ma ma quản sự rất được việc bên cạnh mẹ của Tống Loan là Hạ thị, đã theo nàng ta đến nhà họ Cố để tiện cho nàng ta sai bảo. Tống Loan xưa nay luôn kính trọng và coi trọng vị ma ma quản sự này.

Trương ma ma vừa lo lắng nhìn Tống Loan vừa hỏi: “Phu nhân, sao bỗng nhiên phu nhân lại hỏi về Đốc chủ phu nhân? Có phải đã xảy ra chuyện gì ở hội hoa đăng Nguyên Tiêu không?”

Tống Loan mỉm cười với Trương ma ma, che giấu đáp: “Không xảy ra chuyện gì cả, chẳng qua tình cờ thấy Đốc chủ phu nhân, ta nhất thời tò mò hỏi thôi. Trương ma ma, bà nói cho ta nghe đi.”

Tống Loan vốn định nhắc tới ánh mắt Cố Chương nhìn Diệp Tuy, chỉ là nàng ta không biết nên hình dung ánh mắt đó như thế nào. Vả chăng, nói cho Trương ma ma nghe cũng không giải quyết được vấn đề gì nên mới có ý che giấu.

Thật ra không phải Tống Loan không biết gì về Đốc chủ phu nhân. Trong hai năm qua, nàng ta đã nghe rất nhiều về tên tuổi của Đốc chủ phu nhân: Đốc chủ phu nhân là người nhà họ Diệp, từng giành được vị trí đứng đầu trong cuộc so tài của Khuê Học Kinh Triệu, từng là học trò của viện Bích Sơn. Nhờ có duyên gặp gỡ, Uống đốc chủ đúng lúc cứu được Đốc chủ phu nhân, sau đó đích thân đến cửa cầu thân khiến cho cả Kinh Triệu xôn xao.

Sau đó thì sao? Đốc chủ phu nhân là người thế nào, tính tình sở thích ra sao thì Tống Loan không nói được.

Nếu không phải vì tướng công Cố Chương của mình thì Tống Loan hoàn toàn không muốn tìm hiểu về Đốc chủ phu nhân. Bởi suy cho cùng, chỉ cần nghĩ tới Uông đốc chủ là đã đủ khiến tất cả mọi người muốn tránh xa ba thước rồi.