Uông Xưởng Công

Chương 412: Chương 412TÌNH CỜ GẶP GỠ




Hiệu suất làm việc của Triệu Tam Nương dĩ nhiên không cần phải nói nhiều, mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng một cách nhanh chóng.

Phía ngoài, có thị vệ của phủ nhà họ Uông và vài đề kỵ được đặc biệt điều tới làm hộ vệ bảo vệ cho Diệp Tuy.

Diệp Tuy là phu nhân của xưởng công, được đề kỵ bảo vệ, người ngoài tất nhiên không dám ý kiến. Trong bóng tối thì có các ám vệ như Trịnh Bạch, nếu không cần thiết, họ tuyệt đối sẽ không để lộ sự hiện diện của mình.

Không chỉ như vậy, ngay cả Khánh bá cũng cười híp mắt, nói: “Phu nhân, lần này ra ngoài ngắm đèn hoa đăng, đã có lão nô đi cùng với phu nhân.”

Ở nơi náo nhiệt như lễ hội hoa đăng thật sự rất dễ xảy ra chuyện, mặc dù đã có tầng tầng lớp lớp hộ vệ ngoài sáng lẫn trong tối nhưng Khánh bá vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

Trước khi rời khỏi Kinh Triệu, xưởng công đã liên tục dặn dò: Bảo vệ an toàn cho phu nhân. Đây chính là trách nhiệm quan trọng của bọn họ. Nếu phu nhân bị tổn thất gì thì bọn họ không biết phải ăn nói thế nào với xưởng công.

Nhiều năm qua, phu nhân là người duy nhất có thể khiến xưởng công để tâm, cũng là người duy nhất có thể khiến xưởng công vui vẻ như vậy.

Diệp Tuy gật đầu: “Vậy làm phiền Khánh bá rồi.”

Thời tiết ở Kinh Triệu trong ngày tết Nguyên Tiêu vẫn rất lạnh, nhất là buổi tối lại càng lạnh hơn.

Hôm đó, Diệp Tuy khoác áo choàng lông ngỗng, cầm lò sưởi tay giữ ấm, được đám người Khánh bá và Triệu Tam Nương hộ tống đến đường phố Trường Long đông vui.

Đường Trường Long không hổ từng là nơi phủ nha Kinh Triệu tọa lạc. Tuy phủ nha Kinh Triệu đã được dời đến đường Dương Gia nhưng chỉ cần những chiếc đèn hoa đăng rực rỡ được treo lên, điểm tô cho cảnh đêm, nơi này vẫn toát ra vẻ phồn hoa như cũ.

Diệp Tuy đứng ở đầu đường, nhìn mọi người tấp nập qua lại, ngắm đèn hoa đăng lấp lánh, cảm nhận sự tưng bừng phồn thịnh của năm tháng thái bình và thầm cảm thán trong lòng.

Đông vui, đẹp đẽ thế này thật tốt!

Thời điểm này năm ngoái, cha nàng phải ngồi đại lao vì bị cuốn vào chuyện của Khúc Công Độ, nàng căn bản không có tâm tình để ngắm đèn hoa đăng, hoàn toàn quên mất lễ hội này. Nghĩ kĩ lại thì đây là lần đầu tiên nàng ngắm đèn hoa đăng sau khi sống lại.

Trên đường Trường Long bây giờ đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, chiếu rọi lên những tiếng cười vui vẻ của biển người trong sắc đêm. Không khí náo nhiệt và lung linh như khiến ai nấy tới đây cũng không kìm được mà cảm thấy phấn khởi.

Đương nhiên nàng cũng không ngoại lệ, đôi mắt phượng sáng lấp lánh ngắm nhìn những dãy đèn hoa đăng tuyệt đẹp, khóe môi bất giác cong lên.

Áo choàng đỏ rực, ánh đèn rực rỡ làm nổi bật dung mạo kiều diễm của nàng, khiến nàng càng động lòng người hơn những chiếc đèn hoa đăng kia.

Cảnh này đã rơi vào mắt của người nào đó vừa mới đến đường Trường Long.

Cố Chương vừa xuống xe ngựa thì trông thấy bóng dáng đỏ rực đó, trái tim như bị thứ gì đó đập mạnh một cái.

Hắn nhìn chăm chú bóng dáng ấy, ánh mắt dần trở nên thâm trầm, không ai hiểu được cảm xúc trong đó.

Nàng… Tại sao nàng lại ở đây?

Sao mà khéo thế, hắn vừa tới đường Trường Long thì đã thấy nàng.

Bấy giờ rèm xe ngựa ở phía sau lưng hắn được một cô nương diện mạo thanh tú vén lên, nàng ta dịu dàng hỏi: “Tướng công? Sao chàng ngẩn người ra vậy? Có phải đường Trường Long quá đông người hay không?”

Cô nương thanh tú này vừa nói vừa giẫm lên chiếc ghế nhỏ, thong thả bước xuống xe ngựa.

Thoạt nhìn nàng ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hình như là tiểu thư khuê các, nhưng để ý kĩ thì thấy nàng ta đã búi tóc, trên người có nét thẹn thùng và vui vẻ của nàng dâu mới gả. Vẻ ngoài thanh tú, khí chất thanh cao, tựa như hoa lan trong khe núi sâu.

Cô nương đó… A, không thể gọi là cô nương, người đang từ giai đoạn cô nương bước sang làm thiếu phụ này chính là Tống Loan - người vợ mới cưới của Cố Chương.

Tống Loan là cháu gái dòng chính của nhà Nho lớn Tống Minh Tri, cũng là con gái trưởng dòng chính của Tư nghiệp Quốc Tử Giám - Tống Liêm Thần, gả cho công tử Thanh Yến – Cố Chương vào tháng Chạp năm ngoái.

Hai người họ thành hôn mới được hơn một tháng, đang là lúc tân hôn mặn nồng.

Lúc nhìn Cố Chương, mặt mày Tống Loan không che giấu được tình ý và niềm vui, khiến cả người nàng ta tỏa sáng, gương mặt thanh tú nhờ vậy lại càng rạng rỡ hơn nhiều.

Lễ hội hoa đăng vào dịp tết Nguyên Tiêu thường là ngày đặc biệt để các cô nương khuê các và công tử trẻ tuổi đến ngắm đèn, dốc bầu tâm sự với nhau.

Tống Loan vẫn luôn mong chờ có thể cùng tướng công của mình đi tới đây.

Cố Chương cũng không phụ lòng mong đợi của Tống Loan, đã sớm thu xếp ổn thỏa hết thảy, gạt công việc bề bộn sang một bên để dắt nàng ta đến đường Trường Long.

Nhưng tại sao hắn vừa xuống xe đã thẫn thờ thế kia?

Tống Loan nhìn theo ánh mắt Cố Chương, thấy một bóng dáng đỏ rực, dung mạo diễm lệ rực rỡ, dường như có thể làm lu mờ phần nào đèn hoa đăng lấp lánh bên đường. Dung mạo này khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, gặp một lần là không thể quên.

Trước đây, Tống Loan chưa từng gặp cô nương kia, nhưng nàng ta biết đó là ai nhờ những đề kỵ đang bảo vệ xung quanh.

Chắc hẳn là phu nhân của Uông đốc chủ của Đề Xưởng.

Tống Loan không biết tại sao trong lòng cảm thấy hơi bất an. Nàng ta bước đến gần Cố Chương, không màng đang ở chốn đông người mà ôm lấy cánh tay hắn, thẹn thùng hỏi: “Tướng công, chàng đang nhìn gì thế? Kia là đốc chủ phu nhân sao?”

Cố Chương vừa ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người Tống Loan thì đầu óc liền tỉnh táo, dần dần lấy lại tinh thần.

Cuối cùng hắn đã ý thức được đây là nơi nào, bèn thu lại ánh mắt vẫn luôn nhìn Diệp Tuy, đơn giản đáp: “Ừ.”