Lúc bấy giờ, Liễu Nguyên Tập đang nằm đờ trong phòng dành cho khách của phủ nha Thiều Châu, hận không thể mê man ngủ liền một mạch ba ngày ba đêm.
Thế nhưng, hắn không tài nào ngủ được... vì đau!
Phi ngựa như bay mấy ngày liền khiến một sĩ tử Quốc Tử Giám như Liễu Nguyên Tập nhận thức được trọn vẹn thế nào là sống không bằng chết.
À, không, nhận thức được cái gì gọi là sống không được, chết không xong.
Hiện giờ, hai bên đùi hắn toàn máu thịt bê bết, có cả vết thương mới lẫn vết thương cũ đã đóng vảy, tất cả đều do cưỡi ngựa không ngừng nghỉ.
Liễu Nguyên Tập tự xưng không phải người yếu ớt, thật sự thì tài cưỡi ngựa bắn cung của hắn luôn dẫn đầu Quốc Tử Giám.
Trước khi rời khỏi Kinh Triệu, hắn vẫn luôn nghĩ cưỡi ngựa chỉ là chuyện vặt, từng đắc chí cho rằng mình không thua kém gì binh lính trong quân đội...
Bây giờ thì... hắn rất muốn quay về quá khứ, vả cho chính mình mấy cái bạt tai thật mạnh.
Ai bảo ngươi kiêu ngạo, ai bảo ngươi “mèo khen mèo dài đuôi”.
Lúc này, hắn thật sự không có chỗ để khóc.
Kỳ thực, trong quá trình giục ngựa phi nước đại, hốc mắt hắn đã nhiều lần ươn ướt, hắn đâu ngờ hành quân gấp rút lại gian khổ như vậy.
Hiện giờ hai bên đùi của hắn không có chỗ nào lành lặn, chỉ khẽ chạm vào cũng sẽ đau kinh khủng.
May mà đề kỵ mang theo thuốc mỡ chữa vết thương nên cũng giúp giảm bớt sự đau đớn của Liễu Nguyên Tập, để hắn không đến mức nước mắt giàn giụa.
Nghĩ tới đề kỵ, Liễu Nguyên Tập vô thức đứng ngay dậy, nhưng động tới vết thương trên người, khuôn mặt tức thì nhăn nhó, trở nên dữ tợn kỳ lạ, đau đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, không nhịn nổi kêu lên đau đớn: “Ôi chao...”
Liễu Nguyên Tập cảm thấy không biết những đề kỵ kia làm thế nào mà phi ngựa liên tục năm, sáu ngày trời, mà ai nấy đều như không, duy có mình hắn là muốn làm con rắn ngủ đông.
Thấy vậy, đề kỵ Chu Li đang ở bên cạnh lóe lên ánh cười trong mắt, cất tiếng an ủi: “Bọn ta trước đây cũng thế này, quen rồi sẽ ổn thôi.”
Liễu Nguyên Tập nghĩ thầm: “Nhưng mà ta không muốn quen!”
Hắn chẳng phải đề kỵ, tại sao phải quen với những việc này?
Hồi lâu sau, khuôn mặt nhăn nhó dần dần dãn ra, hắn cẩn thận quay đầu sang nhìn Chu Li và hỏi: “Chu đại nhân, tại sao các vị phải dẫn ta đến đạo Lĩnh Nam?”
Tại sao hắn phải cưỡi ngựa phi như bay cùng họ, tại sao hai chân hắn lại phải chịu đầy thương tích, đau đến nỗi không đi được thế này?
Tại sao? Tại sao!
Liễu Nguyên Tập nghĩ đi nghĩ lại suốt chặng đường mà không hiểu được.
Tất nhiên, vừa cưỡi ngựa phi nhanh lại vừa đau đớn suốt cả đường nên hắn không có thời gian và sức lực để nghĩ nhiều về điều đó.
Bây giờ khó khăn lắm mới tới đạo Lĩnh Nam, cả người hắn như thế đã rã rời, nhưng cuối cùng cũng lấy lại chút tinh thần, mới thắc mắc.
Chu Li lắc đầu, đáp: “Ta không biết.” Y chỉ làm theo lệnh của xưởng công, đưa sĩ tử Quốc Tử Giám này đi cùng.
Có điều... Y nhìn vết thương trên hai chân Liễu Nguyên Tập, trong mắt ẩn chứa sự đồng cảm xen lẫn hài lòng.
Y không ngờ sĩ tử này lại có thể phóng ngựa theo bọn họ suốt chặng đường, có vẻ như sẽ ngất lịm bất cứ lúc nào, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, gian nan theo kịp tốc độ của bọn họ.
Làm đề kỵ, Chu Li đã quen giục ngựa như bay theo sát xưởng công, hoàn toàn không cảm thấy gì, nhưng người bình thường không thể chịu được tốc độ và cường độ như vậy.
Quả nhiên, ngày đầu tiên chàng trai kia đã bị thương hai chân, nhưng cũng chính chàng trai đó vừa xoa thuốc, vừa xị mặt, cắn răng để bắt kịp bọn họ. Tiểu tử này rất khá...
Bất luận tại sao xưởng công dẫn Liễu Nguyên Tập đi cùng đến đạo Lĩnh Nam, chỉ bằng việc hắn theo kịp tốc độ của bọn họ thôi cũng đã khiến những đề kỵ như Chu Li nhìn bằng con mắt khác.
Nghe Chu Li đáp lại, Liễu Nguyễn Tập lại cạn lời, từ lúc đề kỵ đến nhà họ Liễu, dẫn hắn theo thì hắn vẫn luôn cảm thấy mình ở trong trạng thái hoang mang.
Cũng giống như các sĩ tử khác của Quốc Tử Giám, hắn cực kì sợ Đề Xưởng và đề kỵ, lại càng sợ Uông đốc chủ của Đề Xưởng hơn.
Trong lòng hắn, Đề Xưởng là nỗi kinh hoàng đẫm máu, vẫn luôn cho rằng mình không liên quan gì đến Đề Xưởng, cho tới khi đề kỵ đột ngột xuất hiện.
Họ trầm lặng lạnh lùng, chỉ biết gấp rút lên đường, còn vị Uông đốc chủ tuấn tú không ai sánh bằng kia...
Liễu Nguyên Tập căn bản không dám đến gần hắn, chứ đừng nói đến việc hỏi chuyện.
Sau khi trải qua đau đớn sống dở chết dở năm, sáu ngày trời, cái nhìn của Liễu Nguyên Tập về đề kỵ vô thức đã thay đổi rất nhiều.
Mọi người đều sẽ ngưỡng mộ kẻ mạnh, sẽ khâm phục người kiên nghị, nhìn Uông đốc chủ và đề kỵ thúc ngựa phi một mạch như bay mà sắc mặt không thay đổi, trong lòng Liễu Nguyên Tập chỉ có hai chữ “khâm phục”.
Thế nhưng hai chân hắn vẫn đau quá...
Khi Liễu Nguyên Tập và Chu Li đang tán chuyện thì Đường Ngọc đẩy cửa bước vào, nói: “Liễu Nguyên Tập, xưởng công bảo ngươi đến gặp xưởng công.”
Liễu Nguyên Tập giật thót, vô thức đứng lên nhưng bởi vì động tác quá mạnh nên lại hai chân lại đau muốn chết đi được.
“Xưởng... xưởng công tìm ta có việc gì?” Liễu Nguyên Tập nhăn mày, nhe răng nhếch miệng, lên tiếng hỏi.
Dĩ nhiên, Đường Ngọc lắc đầu không trả lời.
Cho dù hoảng sợ trong lòng nhưng Liễu Nguyên Tập vẫn lết hai chân bị thương đi gặp Uông đốc chủ.
Sau khi nghe Uông đốc chủ nói xong, Liễu Nguyên Tập mở to mắt, quên cả đau đớn ở chân.
“Đốc chủ... đốc chủ, ngài hỏi ta... diệu kế dẹp yên loạn bách bộ?” Liễu Nguyên Tập không dám tin vào tai mình, lắp bắp hỏi.
Uông Ấn thản nhiên đáp: “Đúng vậy, sẽ có đề kỵ nói tỉ mỉ với ngươi về tình hình rối loạn của bách bộ. Sau ba ngày, ngươi hãy cho bổn tọa một kế hay!”
Uông Ấn đã chứng kiến toàn bộ những biểu hiện của Liễu Nguyên Tập mấy ngày qua, đồng thời cũng đánh giá cao việc hắn ta có thể cưỡi ngựa theo kịp đề kỵ suốt hành trình.
Tuy hắn tạm thời vẫn chưa nhìn ra tài năng mưu lược quân sự của người này, nhưng ý chí vững vàng đólại không hề thua kém các binh lính trong quân ngũ.
Uông Ấn yêu mến người tài, đã âm thầm dành cho Liễu Nguyên Tập một lời khen ngợi: Người này rất khá!
Liễu Nguyên Tập đáng thương rối bời, nghi vấn trong lòng bỗng dâng lên khiến hắn buột miệng: “Đốc chủ đại nhân... ngài dẫn ta cùng tới Lĩnh Nam là để hỏi ta diệu kế?”
Không… không phải lý do này đúng không?
Uông Ấn khẽ liếc nhìn Nguyễn Liễu Tập một cái, hờ hững đáp: “Đương nhiên, bằng không ngươi cho là vì sao?”
Liễu Nguyên Tập kinh ngạc há hốc miệng đến độ đã nhét vừa một quả trứng gà.
Uông Ấn thấy hắn ta như vậy thì hơi nhếch khóe môi.
Chàng trai trẻ này cũng rất thú vị, chẳng trách đám người Đường Ngọc và Chu Li lại thông cảm với hắn ta.
Nhìn thấy hai chân Liễu Nguyên Tập đang run rẩy, Uông Ấn nói: “Chu Li có một loại thuốc bí truyền rất tốt. Người đi hỏi xin hắn một ít, nó rất hiệu quả đối với vết thương khi cưỡi ngựa.”