Uông Xưởng Công

Chương 392: Chương 392CHU THỊ NGUY KỊCH




Từ thị khẽ nói: “Đại bá nương của cháu ở Phật đường... e rằng không qua khỏi.”

Nghe xong, Diệp Tuy sững sờ, nhất thời im lặng.

Bác dâu cả ở Phật đường là phu nhân Chu thị của Đại phòng nhà họ Diệp, vợ cả của Diệp An Thái, mẹ ruột của mấy anh em Diệp Hướng Chinh và Diệp Thân.

Bà ta cũng là người đã chèn ép Tam phòng nhà họ Diệp bao năm qua, cuối cùng còn không ngại hãm hại người nhà nàng. Nhưng Chu thị bị Diệp Tuy đặt bẫy ngược lại, dung mạo bị hủy hoại, để rồi bị Diệp Cư Tiêu bắt ở hẳn trong Phật đường.

Kiếp trước, bà ta đã khiến anh trai của nàng gãy chân, kiếp này lại muốn hủy hoại nàng, có điều bản lĩnh thì thua một bậc nên đã phải trả giá nặng nề.

Cần đòi lại những gì từ Chu thị, Diệp Tuy đều đã làm được cả.

Với nàng, Chu thị chỉ là người và chuyện của quá khứ, từ sau khi bà ta phải vào Phật đường, nàng đã rất ít khi nhớ tới nữa rồi.

Vì sao Từ thị lại nhắc đến bà ta? E rằng Chu thị không qua khỏi, là có ý gì?

Nàng còn tưởng rằng người xấu sẽ sống lâu, dựa vào tính tình đến chết cũng không nhận thua của Chu thị, cho dù phải nhẫn nhịn để sống thì chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục chịu đựng.

Thế nhưng mới được bao lâu mà bà ta đã không chịu đựng nổi rồi?

Từ thị nhớ lại tình trạng của Chu thị ở Phật đường, sắc mặt trở nên nặng nề, bà nói: “Kể từ trận tuyết đầu mùa, tình trạng của bà ấy liền không tốt, thuốc thì vẫn uống đều đặn nhưng không thấy đỡ, ngược lại còn ngày càng xấu đi... Ta nghĩ cháu và mẹ cháu nên biết chuyện này nên mới nhân tiện nói ra.”

Bây giờ Từ thị cũng không có thiện cảm với Chu thị. Kể từ lúc Chu thị hãm hại con gái bà ở vườn mai nhà họ Thẩm, xúc phạm đến chồng bà, Từ thị chỉ hận không thể đánh cho Chu thị một trận ra trò. Tuy nhiên, Chu thị đã rơi vào kết cục như giờ, những oán hận trong lòng Từ thị đã dần dần biến mất.

Từ thị không phải là người ngu ngốc nên bà biết khi quản lý việc trong phủ, Đào thị đã ôm tâm trạng như thế nào với Chu thị. Đào thị thật sự hận không thể lóc thịt rút xương Chu thị, còn ra lệnh cấm không cho người nào trong phủ được đến thăm bà ta.

Hiện giờ, Đào thị đến đạo Hà Đông, Triệu An Thái đã trở về Kinh Triệu, những quy định Đào thị đặt ra cho Phật đường lúc trước đã chẳng còn tồn tại từ lâu rồi.

Thời gian qua, Từ thị không đoái hoài đến chuyện ở Phật đường, nhưng người hầu muốn xin thuốc gì, muốn mời thầy thuốc nào, Từ thị đều thoải mái cho phép.

Suy cho cùng thì Chu thị đã thê thảm đến vậy rồi, Từ thị không còn bụng dạ so đo làm khó nữa.

Nhưng Chu thị vẫn không gắng gượng nổi.

Từ thị nghĩ thầm: Đào thị và Diệp Tuy sẽ rất vui khi nghe thấy tin này thì phải?

Có điều, sắc mặt của Diệp Tuy không thấy tỏ ra vui mừng là mấy.

Chẳng lẽ bà đã đoán sai, chuyện không phải như thế?

Bấy giờ, Diệp Tuy mới lên tiếng: “Cảm ơn Nhị bá nương đã báo tin. Chắc hẳn mẹ cháu biết sẽ vui lắm.”

Vì chuyện bọn cướp trên núi Vân Đồ mà mẹ nàng căm hận Chu thị đến thấu xương. Bây giờ Chu thị không gắng gượng nổi, mẹ nàng hẳn là sẽ thấy vui phải không?

Kẻ thù bị đau đớn thì bản thân sẽ thấy vui mừng, đây là lẽ thường tình.

Còn với Diệp Tuy, Chu thị không phải là người quan trọng, nàng tất nhiên sẽ không vì bà ta mà thay đổi cảm xúc.

Nàng thoáng ngẫm nghĩ rồi nhắc Từ thị: “Nếu đã vậy, Nhị bá nương cũng nên chuẩn bị trước những việc trong phủ đi thôi...”

Đương nhiên là phải chuẩn bị cho hậu sự.

Dù sao Chu thị cũng là Đại phu nhân của nhà họ Diệp, vẫn là con gái của phủ Trường Hưng Hầu, cho dù bà ta chưa từng xuất hiện ở các yến hội của Kinh Triệu gần một năm nay, nhưng địa vị của bà ta vẫn còn đó.

Từ thị gật đầu, thấp giọng hơn: “Tuy nhi không nhắc chuyện này thì ta cũng biết. Nhưng ta chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, cơ thể của bà ấy, hình như bị mắc bệnh... có gì đó không bình thường.”

Nghe xong, Diệp Tuy nheo mắt lại, nhỏ giọng hỏi: “Nhị bá nương nói vậy là sao?”

“Từ khi Đại bá cháu trở về, sức khỏe của Đại bá nương cháu đã dần tốt lên, nhưng tại sao chỉ sau một trận tuyết đầu mùa thì lại thành nguy kịch như vậy? Thầy thuốc đến xem bệnh cho bà ấy là do Đại phòng mời, thuốc cũng là do Đại phòng sắc...”

Từ thị không nói thẳng ra, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Bà thầm đoán, có phải Đại phòng đã làm gì đó không?

Suy cho cùng, Chu thị có danh phận phu nhân của Đại phòng, lại mang bộ dạng người không ra người, ngợm không ra ngợm như vậy, đây chính là gánh nặng cho Đại phòng.

Ai biết được rõ lòng người rốt cuộc ra sao?

Nghĩ đến khả năng mà mình suy đoán, Từ thị rùng mình, nghĩ thầm: May mà chồng bà không làm quan trong triều, không mưu mô và thâm độc như vậy.

Vẫn nên đơn giản bình an thì hơn, lo liệu công việc lặt vặt cũng chẳng có gì là không ổn.

Nào ngờ Diệp Tuy lắc đầu nói: “Nhị bá nương, việc này khó nói lắm. Đại bá nương không còn thì cũng chẳng mang thêm được lợi ích gì lớn với Đại phòng...”

Nếu Chu thị mất, tuy rằng Diệp An Thái không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng mấy người con như Diệp Hướng Đĩnh sẽ phải để tang ba năm.

Ba năm là khoảng thời gian rất quan trọng trong con đường làm quan, Diệp Hướng Đĩnh là con của con trai trưởng nên tiền đồ vô cùng quan trọng. Diệp An Thái là loại người hiểu rõ về con đường công danh, sao lại làm chuyện như vậy?

Việc này không có khả năng là do Đại phòng làm.

Có điều Chu thị nguy kịch như hiện giờ, đúng là hơi kỳ lạ...

Diệp Tuy nghĩ mãi không ra, chỉ nói: “Nhị bá nương, nếu đã không hiểu được thì cứ để kệ vậy đi. Nhị bá nương chỉ cần làm tốt chuyện của mình, không cần nhúng tay vào.”

Từ thị gật đầu, đáp: “Đúng lắm, dù sao ta cũng không quản được nhiều đến vậy.”

Từ thị hạ quyết tâm dứt khoát không xen vào chuyện của Đại phòng nữa, coi như không biết gì về Chu thị và Phật đường.

Nơi đó kín đáo và quỷ quái, cứ để cho Đại phòng bày mưu đi.

Đúng vào lúc này, nô tỳ theo hầu Từ thị đang ở bên ngoài cửa lên tiếng: “Phu nhân, Vân cô nương và Thân cô nương xin được gặp.”

Diệp Vân và Diệp Thân, hai người đó cũng đến rồi sao?

Từ thị vô thức nhìn về phía Diệp Tuy, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quặc.

Đúng là không thể nói sau lưng người khác, lúc bà đang nhắc đến Chu thị thì hai con gái của Chu thị liền đến.

Từ thị nói vọng ra ngoài: “Mời hai cô nương vào đi.”

Chẳng mấy chốc, rèm cửa được vén lên, hai chị em Diệp Vân, Diệp Thân bước vào.

Dẫu rằng Diệp Tuy đã có cảm nhận về hai người này nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc của họ thì hai mắt không kìm nổi mà sáng lên.

Hai người ăn mặc lộng lẫy, trang điểm kĩ càng, dáng vẻ phóng khoáng, hay cho một cặp chị em quý phái cao sang!

Diệp Vân nhiều tuổi hơn Diệp Thân nhưng dung mạo lại xinh đẹp hơn Diệp Thân rất nhiều. Nàng ta ăn mặc và trang điểm thế này lại càng không thể nhận ra sự chênh lệch tuổi tác với Diệp Thân.

Diệp Thân trái lại có vẻ hơi béo ra, ngay đến cử động cũng chậm chạp nặng nề, có vẻ e dè và đằm thắm, nhưng nàng ta vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, nhìn về phía Diệp Tuy với ánh mắt đầy khiêu khích và kinh thường, tỏ vẻ hả hê.

Diệp Tuy bị nhìn như vậy thì cảm thấy rất khó hiểu.

Hả hê? Phủ Lâm Xuyên Hầu thảm hại như lúc này, Diệp Thân có gì để hả hê trước mặt nàng?

Diệp Tuy biết rõ phủ Lâm Xuyên Hầu phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng từ chuyện của Ngũ hoàng tử, có khi còn biết hơn cả Diệp Thân.

Giờ Diệp Thân còn chạy tới diễu võ dương oai trước mặt nàng? Đúng thật là...

Nàng đâu ngờ Diệp Thân thật sự có lý do để làm như vậy.