Đêm qua lại đổ một trận tuyết lớn, phong cảnh trên đỉnh Xu Vân bây giờ đã không giống như trước nữa.
Khác với bức tranh tuyết trắng điểm xuyết màu xanh lục của cây cối ngày hôm qua, lúc này đỉnh Xu Vân được bao phủ trong lớp tuyết dày. Phóng mắt nhìn ra xa không thấy một chút tạp sắc nào, tất cả đều là tầng tầng lớp lớp tuyết trắng.
Đỉnh Xu Vân rất cao, tầm nhìn thoáng đãng, từ trên nhìn xuống chỉ thấy toàn là cánh đồng tuyết trắng mênh mông bất tận.
Diệp Tuy không biết phải miêu tả cảm giác choáng ngợp này như thế nào, dù đã ngắm nhìn vô số đỉnh núi và vô số phong cảnh tuyết rơi, nhưng duy chỉ có đỉnh Xu Vân mới khiến nàng rung động.
Đến lúc này, Diệp Tuy rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao Uông Ấn muốn đưa nàng đi ngắm cảnh tuyết trên đỉnh Xu Vân.
Thiên nhiên là tấm gương tốt nhất và cũng là quà tặng tuyệt vời nhất đối với con người.
Mỗi khi trong lòng buồn khổ, ngắm cảnh thiên nhiên hay cảnh quan do tạo hóa kiến tạo, hoặc do bàn tay của thần tiên tạo nên, chắc chắn sẽ trở nên thông suốt.
Ví dụ như Diệp Tuy bây giờ, ngắm nhìn cảnh tuyết trắng tráng lệ, trong lòng tự nhiên liền sinh hăng hái tích cực, trong lòng như đang bừng sức sống.
Tuy nàng vẫn còn lo lắng cho Uông Ấn nhưng không lấn cấn suốt ngày nữa. Nàng tin rằng chỉ cần giữ vẹn nguyên tấm lòng này thì chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu.
Nàng nhất định sẽ giải được độc cho hắn!
Uông Ấn quay sang nhìn Diệp Tuy, thấy mặt mày nàng đã dãn ra, hơi dang hai tay như đang cảm nhận gió rét gào thét.
Vóc người khá cao của nàng trông nhỏ bé khi đứng giữa cánh đồng tuyết mênh mông, nhưng kỳ lạ là trên người nàng lại toát ra chí khí ngút trời, khiến Uông Ấn cảm thấy dù gió trên núi có buốt lạnh hơn nữa, dù cánh đồng tuyết này có mênh mông hơn nữa cũng không thể vùi lấp được nàng.
Trong người của cô gái bé nhỏ này cất chứa sức mạnh vĩnh viễn không chịu cúi đầu, vĩnh viễn không chịu thua…
Uông Ấn khẽ lắc đầu, cảm thấy buồn cười với ý nghĩ đó của mình.
Bất kể nàng yếu đuối hay kiên cường, hắn cũng muốn che chắn gió tuyết ngập trời cho nàng.
Trong lòng Uông Ấn xao động, hắn vươn tay và nói với Diệp Tuy: “Cô gái nhỏ, nào!”
Diệp Tuy ngạc nhiên nhìn Uông Ấn, nhìn bàn tay vươn ra của hắn.
Ngón tay hắn trắng thon, đốt ngón tay không mạnh mẽ gân guốc nhưng có thể thấy được một lớp chai dày ở giữa ngón trỏ và ngón cái, trên ngón tay cũng có rất nhiều sẹo.
Dù Uông đốc chủ sống an nhàn sung sướng đã nhiều năm nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết phong sương từ bàn tay hắn.
Đây là đôi tay cầm đao nắm kiếm, là đôi tay từng trải qua phong ba bão táp.
Đôi tay này bây giờ đang vươn ra trước mặt nàng.
Diệp Tuy không rõ vì sao Uông đốc chủ lại làm vậy, nhưng…
Nàng chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn, phát hiện tay hắn lớn hơn rất nhiều so với nàng nghĩ, gần như có thể thể bao trọn lấy tay nàng.
Uông Ấn cụp mắt, ánh nhìn sâu thẳm, nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên.
Hắn lập tức nắm tay lại, nắm chặt lấy tay nàng với thái độ thành kính, trân trọng như đang giữ lấy thứ quý giá nhất trên đời.
Cảm giác mềm mại nhuốm chút hơi lạnh từ đôi bàn tay đang nắm lấy nhau truyền vào tim Uông Ấn, khiến lòng hắn lại một lần nữa xao động.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, dịu dàng nói: “Cô gái nhỏ, bổn tọa dẫn nàng đi ngắm những cảnh tuyết khác.”
Ánh mắt Diệp Tuy cũng rơi xuống đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, cảm nhận được sự ấm áp truyền vào tim, khiến cả người nàng ấm theo.
Nàng không ngờ Uông Ấn lạnh lùng vậy mà lòng bàn tay hắn lại ấm áp đến thế, như một lò sưởi lớn nóng rực, làm cho nàng không cầm lòng được mà muốn ghé sát lại.
Thật sự thì nàng đã làm vậy. Nàng bước lên một bước, gần Uông Ấn hơn, đủ gần để có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm toát ra từ người hắn.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày rạng rỡ, cười đáp: “Vâng, đại nhân.”
Uông Ấn nắm tay Diệp Tuy, cố ý thả chậm bước, để lại những vết chân hằn sâu trên tuyết.
Diệp Tuy giẫm lên dấu chân đó, đi theo Uông Ấn. Hai người đều im lặng, một trước một sau bước đi.
Nhìn tấm lưng dày rộng của Uông Ấn, Diệp Tuy một lần nữa phát hiện ra đôi vai Đốc chủ đại nhân không gầy gò như các hoạn quan khác mà giống như ẩn chứa sức mạnh vô biên, như một bình phong, vững vàng bảo vệ nàng ở phía sau.
Giờ phút này, trong lòng nàng thấy bình yên không lời nào diễn tả nổi, chẳng khác gì một người phiêu bạt trong gió tuyết rốt cuộc cũng về tới căn nhà ấm áp của mình, mọi gió mưa sương tuyết đều bị ngăn lại bên ngoài.
Phong bá và đề kỵ đi xa xa theo sau lưng xưởng công và phu nhân, không quấy rầy tới họ.
Rõ ràng là tuyết lớn mang theo khí lạnh đã bao phủ cả ngọn núi, đỉnh Xu Vân lạnh lẽo vô cùng, nhưng không biết tại sao đám người Phong bá lại cảm thấy trong lòng cực kì ấm áp.
Có lẽ là do họ đều có nội lực hộ thân, cũng có thể là do cảm giác ấm áp của hai người đi phía trước tỏa ra xung quanh, khiến họ còn dâng lên niềm vui khó nói thành lời.
Ở trên núi không biết ngày tháng, thời gian bất tri bất giác trôi qua trong cảm giác ấm áp ấy, một năm mới lại đến.
Diệp Tuy cùng Uông Ấn tiễn năm Vĩnh Chiêu thứ mười chín, đón năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi ở đỉnh Xu Vân.
Đồng hồ cát chậm rãi chảy. Thời điểm giao thừa, Diệp Tuy đang ngồi cạnh bếp lửa với Uông Ấn, nhàn nhã chuyện trò, cả hai đều không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Đường Ngọc và Triệu Tam Nương đang ở bên nướng thịt nai mới săn được, chốc chốc lại đặt lên đĩa đưa đến trước mặt hai người.
Mùi thịt nai, hương trà Diệm Khê xông vào khoang mũi Diệp Tuy, khiến nàng cảm thấy rất đỗi vui vẻ và yên bình, miệng mỉm cười, thỏa mãn nhìn khung cảnh trước mắt.
Có Uông Ấn bên cạnh, trong lòng nàng bây giờ đang nghĩ đến bốn chữ “năm tháng êm đềm”.
Năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi… kiếp trước, nàng đang làm gì trong ngày Tết năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi?
Nàng không nhớ rõ lắm.
Thế nhưng, lúc đó, cha mẹ anh chị của nàng đều đã qua đời, Quý ma ma cũng không còn nữa, nàng cô đơn một mình, chắc hẳn cũng chẳng có gì tốt lành.
Những chuyện đó dần bị chôn vùi trong trí nhớ của nàng.
Điều nàng nhớ tới lúc này là cha mẹ, anh chị của nàng vẫn đang còn sống và đều có cuộc đời khác hẳn kiếp trước.
Còn nàng có… Uông đốc chủ.
Nàng nhớ bàn tay Uông đốc chủ ấm áp đến nhường nào thì trái tim nàng cũng cảm nhận được sự ấm áp đến nhường ấy.
Kiếp này, hết thảy đều đã khác xưa, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Nàng ôm cõi lòng đầy mong đợi năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi.
Diệp Tuy nhoẻn miệng cười, cúi đầu nằm nhoài lên bàn, mí mắt từ từ khép lại.
Uông Ấn lặng yên nhìn Diệp Tuy trong phút chốc, sau đó ra dấu.
Chớp mắt, mọi tiếng động trong phòng đều biến mất, đề kỵ và Triệu Tam Nương mang thịt nai cùng các thứ nhanh chóng lui ra ngoài.
Uông Ấn không nhúc nhích mà cứ như vậy, lẳng lặng nhìn Diệp Tuy ngủ ngon lành, trong lòng cảm thấy bình yên khôn tả.
Lúc trời tảng sáng, một phong thư cấp báo từ đạo Lĩnh Nam gửi tới, vượt qua gió tuyết ngập trời, được đưa lên đỉnh Xu Vân.