Uông Xưởng Công

Chương 386: Chương 386KIỀU DIỄM




Khoảnh khắc Diệp Tuy kêu lên, Triệu Tam Nương vẫn luôn canh giữ ở lối vào suối nước nóng đang định di chuyển, cành cây bên cạnh suối nước nóng khẽ lay động.

Tuyết trắng đậu trên cành còn chưa kịp rơi xuống đất, một bóng người đã bay vút tới suối nước nóng, giọng nói lành lạnh nhuốm vẻ lo lắng đồng thời cất lên: “Bổn tọa ở đây! Có chuyện gì?”

Cơ thể Diệp Tuy cứng đờ, giữ nguyên tư thế đứng thẳng. Thấy Uông Ấn xuất hiện, nàng rụt người lại, nói lí nhí: “Đại nhân, rắn...”

Diệp Tuy còn chưa dứt lời thì đã thấy con rắn vốn vẫn đang nhìn chòng chọc vào nàng, dường như bị trúng phải một đòn rất mạnh, lập tức gục đầu xuống, sau đó như bị gió lớn cuốn đi, biến mất trước mặt Diệp Tuy ngay tức khắc.

Không thấy nó đâu nữa, Diệp Tuy mới lấy lại tinh thần, phát hiện ra cả người mình đang nổi da gà.

Nhưng nỗi hoảng sợ tột độ đã khiến cơ thể nàng cứng đờ, vẫn không động đậy được, căn bản là không thể có bất kì phản ứng nào khác.

Uông Ấn thu tay về, nhìn Diệp Tuy và nói: “Đừng sợ, nó chết rồi. Có lẽ là do địa nhiệt nên nó mới bò ra...”

Hắn bỗng nhiên ngừng lời, khuôn mặt lãnh đạm cũng như thể đã bị đông cứng, sững sờ không nói được nên lời.

Khi nãy quá mức gấp gáp, trong mắt hắn chỉ có an nguy của Diệp Tuy, tập trung đuổi con rắn kia đi để nàng yên tâm, hoàn toàn không kịp chú ý tới điều gì khác.

Hiện giờ nhìn thấy rõ dáng vẻ của Diệp Tuy, hắn mới phát hiện ra tình hình trước mắt ngại ngùng đến mức nào!

Cô gái nhỏ đang đứng đó, áo lót bị nước suối thấm ướt dính vào người, lộ rõ mồn một dáng vẻ thướt tha của nàng.

Vòng eo thon nhỏ, cần cổ nhẵn mịn, giọt nước chảy từ cần cổ nàng xuống, trượt vào... trượt vào khuôn ngực phập phồng cao ngất...

Hắn thậm chí còn thấy được bầu da thịt trơn láng mềm mại hình bán nguyệt ẩn hiện như hai ngọn núi.

Ầm!

Uông Ấn cảm thấy trong đầu như có gì đó nổ tung, chấn động đến nỗi hắn cứ ngây ra nhìn Diệp Tuy như vậy, quên cả rời mắt.

Bấy giờ, nỗi hoảng sợ bao trùm quanh người Diệp Tuy cuối cùng cũng tan đi, thân thể cứng ngắc cuối cùng cũng có thể cử động.

Chính vào lúc này, nàng mới ý thức được mình đang đối mặt với tình huống gì.

Trong nháy mắt, sự thẹn thùng khó tả dâng lên trong lòng nàng, mặt nàng thoắt cái liền đỏ bừng.

Sắc mặt nàng vốn đã đỏ ửng vì hơi nước nóng, do đó cả người nàng dường như đều toát ra sắc đỏ, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át...

“Á!” Nàng không kìm được khẽ kêu lên một tiếng, nhanh chóng ngồi thụp xuống, ngâm cả người vào trong nước.

Nàng gắng hết sức che lại cơ thể của mình, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ để chui vào, căn bản không dám nhìn về phía Uông Ấn.

Nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của nàng, Uông Ấn rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại. Hắn lập tức quay đầu sang chỗ khác, lúng túng: “Bổn tọa... Bổn tọa...”

Bổn tọa làm sao, trong đầu loạn cào cào, hắn không cất được nên lời.

Hắn biến mất khỏi suối nước nóng nhanh chóng hệt như lúc tới, để lại Diệp Tuy mặt mũi đỏ bừng đầy thẹn thùng.

Lúc này, sau lưng Diệp Tuy vang lên tiếng bước chân se sẽ, Triệu Tam Nương nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân... có muốn đứng lên không?”

Hơi thở của Triệu Tam Nương nghe ra có phần không ổn định. Thật sự thì nàng cũng vừa nhận hai cú chấn động cực lớn, trong lòng đang kích động vô cùng.

Xưởng công quá nhanh!

Nàng căn bản còn không nhìn ra được xưởng công đã xuất hiện thế nào. Lúc nàng phản ứng kịp thì xưởng công đã ném con rắn kia đi rồi.

Có thể được xưởng công chọn tới bảo vệ phu nhân, Triệu Tam Nương tự cảm thấy bản lĩnh của mình rất khá, nên trong lòng cũng có chút kiêu ngạo. Nàng đinh ninh mình sẽ không phụ sự tin tưởng gửi gắm của xưởng công, chắc chắn sẽ khiến xưởng công yên tâm.

Nhưng đêm nay, sự tự tin của nàng đã bị hành động của xưởng công đánh cho nát vụn.

Tất nhiên, Triệu Tam Nương biết võ công của xưởng công thâm hậu, nhưng tận mắt chứng kiến mới cảm nhận một cách sâu sắc, rằng: Xưởng công quá… quá lợi hại!

Ý thức được sự chênh lệch giữa mình và Uông Ấn, trong lòng nàng dâng lên cảm giác kính phục, xưởng công trở thành mục tiêu mà người học võ như Triệu Tam Nương nỗ lực theo đuổi.

Nàng đi tới bên cạnh Diệp Tuy, quả thực không kiềm chế được sự kích động của mình, bèn nói: “Phu nhân, xưởng công thật lợi hại đúng không? Đúng không ạ? Thật lợi hại!”

Diệp Tuy ngâm mình trong nước, mặt mũi vẫn đỏ bừng, nghe vậy chỉ gật đầu, không đáp lời.

Đúng vậy, Triệu Tam Nương không sai, đại nhân... rất lợi hại.

Trong chớp mắt lúc nàng hoảng hốt kêu lên, Uông Ấn đã lao vút tới trước mặt. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì con rắn kia đã bị ném đi.

Chắc hẳn Uông Ấn lo lắng cho nàng nên vẫn luôn canh chừng bên ngoài suối nước nóng, mới có thể tới kịp thời như thế.

Đại nhân...

Nàng cảm thấy lồng ngực nóng bỏng, không biết là do suối nước nóng hay bởi nhận ra được hành động đầy quan tâm của Uông Ấn.

Ngay sau đó, Diệp Tuy ló mặt ra khỏi suối nước nóng, muốn giảm nhiệt trên cơ thể mình.

Uông Ấn tới quá đột ngột, nàng hoàn toàn không ngờ đến… Hắn đã thấy được dáng vẻ áo quần xộc xệch của nàng… Phải làm sao đây?

Đại nhân…

Diệp Tuy nhắm mắt lại, không tài nào xóa được sự ngượng ngùng.

Ngoài ra còn có một cảm giác không thể nói rõ thành lời.

Bấy giờ, Uông Ấn đang lao vút về phía khu rừng phía Tây đỉnh Xu Vân, mượn việc này để gạt đi cảm giác nóng bỏng và bồn chồn.

Hắn không dám dừng lại, chỉ sợ mình vừa dừng lại là sẽ nhớ ngay tới hình ảnh vừa rồi trong suối nước nóng.

Áo lót trên người nàng ướt sũng dính sát vào cơ thể, vòng eo thon nhỏ…

Chết tiệt!

Lúc này, Uông Ấn có phần ghét bỏ bản lĩnh thấy một lần là sẽ không quên và thị lực nhạy bén của mình.

Tốc độ của Uông Ấn rất nhanh, đề kỵ phụ trách bảo vệ hắn đã bị bỏ xa lại phía sau, chỉ có Phong bá và Trịnh Thất nấp trong bóng tối là còn có thể vững vàng bắt kịp hắn.

Tuy theo kịp nhưng Trịnh Thất và Phong bá đều cảm thấy rất vất vả. Họ cảm thấy tốc độ của xưởng công dường như đã ghê gớm hơn.

Họ đâu biết rằng, trong lòng Uông Ấn bây giờ đang cáu kỉnh rối bời, căn bản là không kiểm soát được bản thân, mới kích động ra sức mạnh không giống thường ngày.

Một hồi lâu sau, không biết Uông Ấn đã thấm mệt hay sự nôn nóng trong lòng đã tan bớt, rốt cuộc hắn cũng dừng lại trong khu rừng, rồi dựa vào một cây tùng.

Phong bá lập tức xuất hiện trước mặt Uông Ấn, thở hồng hộc nói: “Chủ tử, lão nô lớn tuổi rồi, sợ là không theo nổi bước chân chủ tử nữa... E rằng sau này phải bảo lão Niên đi theo chủ tử thôi.”

“Thuộc hạ không lớn tuổi mà cũng chẳng theo kịp. Vương Bạch phải bảo vệ phu nhân, bên xưởng công phải làm thế nào bây giờ?” Trong không trung vang lên tiếng nói của Trịnh Thất, y cũng đang thở hổn hển.

Lồng ngực Uông Ấn cũng phập phồng dữ dội, trên mặt đẫm mồ hôi, khác với vẻ thờ ơ bình thản thường ngày.

“Bổn tọa cũng vậy thôi, các ngươi không cần phải để ý rồi lại tự trách mình.” Uông Ấn hờ hững nói, cố gắng điều chỉnh cơn thở dốc kịch liệt.

Ban nãy là hắn dốc hết sức lực phi như bay, tốc độ tăng nhanh đến cực hạn chứ không phải là tăng nhanh một cách bình thường.

Mãi đến khi dừng lại, hắn mới nhận ra hai chân mình nặng trịch, toàn thân đã cạn sạch sức lực.

Vừa rồi trong đầu hắn hỗn loạn, không biết đã bay mất bao lâu, kiểu tăng tốc hoàn toàn không có trình tự này sẽ dẫn đến kiệt sức, thảo nào đám người Phong bá không theo kịp.

Uông Ấn khép mắt lại, dù mệt mỏi cực độ nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh Diệp Tuy lúc đó, không còn cảm giác hỗn loạn và lo lắng nữa, mà dâng lên sự tiếc nuối và nỗi niềm không cam lòng khó diễn tả, khiến ngọn lửa hừng hực trong đôi mắt hắn dần vơi đi, để rồi cuối cùng nguội lạnh.

Thật lâu sau, hắn mới hời hợt hỏi: “Phong bá, đại phu bên triều Đại Ung... đã có tiến triển gì chưa?”