Đương nhiên Uông Ấn không thật sự giết chết Cố Chương ngay, không phải vì không thêể, mà là chẳng muốn.
Quả thực là tay hắn đã dính đầy máu tanh, nhưng hắn không muốn giết người bừa bãi.
Huống hồ, nếu chỉ vì sau này Cố Chương sẽ rất lợi hại mà đã giết hắn ta thì… có ý nghĩa gì?
Uông đốc chủ vẫn tin rằng vận mệnh nằm trong tay mình, ngay cả cái chết của bản thân mà hắn còn không hề để tâm, nói gì đến việc giết một người chỉ vì chuyện chưa xảy ra.
Có điều, lời nói của Diệp Tuy đã cho hắn một suy nghĩ, khiến hắn sáng tỏ.
Diệp Tuy không sai, dù sao Tam Tỉnh cũng là của hoàng thượng, ở dưới quyền lực đế vương thì tất cả mọi thứ đều phải nhượng bộ. .
||||| Truyện đề cử: Lấy Gì Chữa Khỏi Cho Anh |||||
Nếu quan viên đứng đầu Tam Tỉnh đối đầu với hoàng thượng thì cho dù bây giờ có thể ngồi lên vị trí đứng đầu Tam Tỉnh, cũng chẳng ngồi được lâu.
Giống như Tả bộc xạ Thượng Thư - Tạ Giới vậy.
Có điều, đây đều là bề nổi, còn phần chìm…
Ai nói là tâm phúc của hoàng thượng thì nhất định sẽ hoàn toàn nghe lời hoàng thượng? Bằng không, làm sao lại có nhiều trọng thần liều chết can gián đến vậy?
Bất kể là quan lớn của Tam Tỉnh hay là quan nhỏ địa phương thì trước khi làm quan, bọn họ đều là một con người, mà đã là con người thì tất cả đều có thể thay đổi, sẽ xuất hiện người có ham muốn cá nhân, cũng sẽ có người giữ vững cái tâm ban đầu.
Uông Ấn khẽ cười, hắn đã biết đề kỵ và Vận Chuyển Các phải tập trung làm gì trong khoảng thời gian rất dài tiếp theo rồi.
Bởi vậy, ngay sau ngày mồng tám tháng Chạp, Uông Ấn lại bắt đầu bận bịu, rất nhiều mệnh lệnh quan trọng và nghiêm ngặt được đưa ra từ tòa quan nha màu xám kia, chỉ chưởng ban đề kỵ trở lên mới có tư cách được biết, người phụ trách chính là Đường Ngọc - tâm phúc thân cận của Uông Ấn.
Thời gian thực hiện những mệnh lệnh ấy sẽ kéo dài rất lâu, có lẽ năm mười năm cũng chưa nhìn thấy được kết quả gì.
Điều Uông Ấn làm lúc này chính là gieo những hạt giống, chỉ cần đất đai phù hợp, chỉ cần mưa nắng thuận hòa thì chắc chắn những hạt giống này sẽ vươn lên khỏi mặt đất rồi lớn lên thành những cây đại thụ cao ngất trời, trở thành lá chắn bảo vệ Đại An.
Uông Ấn rất có lòng tin với việc lần này, sự nặng nề trong lòng hắn đã trở nên nhẹ nhõm hơn.
Lần này, hắn vẫn đứng dựa vào cửa sổ, những người đi đường thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn thì vẫn ngây ra, sau đó mất hồn như trông thấy thần tiên trên trời.
Vị thần tiên này hơi nhếch khóe miệng, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, tâm trạng hiển nhiên tốt hơn rất nhiều.
Ngẫm ra thì đều là nhờ những lời nói của Diệp Tuy.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng không giống với thời điểm trời đổ trận tuyết đầu mùa, mặc dù bây giờ cũng rơi tuyết lớn nhưng lại không có gió to, thời tiết mấy ngày này quang đãng hiếm thấy.
Nhìn lên mây trắng lững thững trôi trên bầu trời, tựa như chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến trời xanh, lòng dạ Uông Ấn khẽ xao động, đôi mắt ẩn chứa nụ cười.
Hắn muốn cho Diệp Tuy một niềm vui bất ngờ…
Sau ngày mồng một tháng Chạp, Diệp Tuy bắt đầu bận rộn việc chuẩn bị đón Tết, toàn bộ phủ nhà họ Uông cũng xuất hiện cảnh tượng náo nhiệt khác hẳn trước kia.
Chủ nhân trong phủ chỉ có hai người, huống hồ với cách làm việc của Uông Ấn, trước kia trong phủ tuyệt đối không có chuyện xã giao qua lại.
Nhưng năm nay vì phu nhân Diệp Tuy, tất cả mọi thứ đã khác.
Thứ Diệp Tuy mang tới là những mối quan hệ mới mẻ, cảm giác náo nhiệt và sự tất bật.
Diệp Tuy chuẩn bị quà năm mới cho nhà mẹ đẻ, trong đó, phần quan trọng nhất đương nhiên là đưa tới chỗ cha mẹ nàng ở đạo Hà Đông, quà gửi Nhị phòng nhà họ Diệp cũng vô cùng hậu hĩnh, những phần khác thì thường thường tầm trung, cho có là được.
Ngoài nhà họ Diệp, Diệp Tuy còn gửi quà mừng năm mới tới chỗ những người thân thiết như Thẩm Văn Huệ ở đạo Kinh Kỳ, Cố Thanh Huy, Mục Nghị.
Tất nhiên, không thể thiếu việc tặng những phu nhân quan viên tham gia yến tiệc của phủ nhà họ Uông khi trước.
Đương nhiên Diệp Tuy biết Vĩnh Chiêu Đế không muốn thấy phủ nhà họ Uông thân thiết với những thế lực này nên nàng đã đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng vẫn nghe theo tiếng lòng của mình, đưa quà năm mới tới những nhà này.
Có điều, những món quà đều không đắt tiền, chỉ là sản vật mà các điền trang dưới danh nghĩa phủ nhà họ Uông đưa tới, kể cả hoàng thượng có biết thì cũng không sinh lòng nghi kị.
Có điều, Diệp Tuy rất tâm lý, biết thế nào gọi là quà nhỏ nhưng tình nghĩa sâu nặng.
Nếu nàng đã muốn trải đường cho Uông Ấn vào thời điểm không làm đế vương nghi kị thì đương nhiên phải làm cho cẩn thận.
Nàng bận rộn chuyện quà năm mới nên không để ý đến Quý ma ma và Bội Thanh đang thu dọn hành lý.
Đây là Uông đốc chủ có lệnh cố ý giấu giếm nàng.
Đợi đến khi Diệp Tuy bị Uông Ấn dẫn lên xe ngựa, nàng mới chậm chạp phản ứng lại, ngẩn người hỏi hắn: “Đại nhân, chúng ta… sắp đi đâu vậy?”
Một hàng xe ngựa đang xếp trước cổng phủ nhà họ Uông, nhóm đề kỵ ai nấy đều đã chỉnh tề đợi xuất phát, ngay cả gia nhân trong phủ cũng đang đứng cạnh xe ngựa.
Đội hình lớn như vậy hiển nhiên là sắp đi xa.
Việc lớn thế này mà Uông Ấn chưa từng nói với nàng, họ… họ đang đi đâu?
Dáng vẻ ngơ ngác của nàng thực sự rất hiếm thấy, khiến Uông Ấn không khỏi nhếch khóe môi.
“Bổn tọa dẫn nàng đến một nơi, chúng ta sẽ ở đó đón Tết…” Uông Ấn mỉm cười giải thích nghi hoặc cho Diệp Tuy.
Lúc này, tâm trạng của Uông Ấn đang rất tốt, cũng có sự thư thả khôn tả. Nhìn thấy có vài sợi tóc mai của nàng rũ xuống, hắn vô thức khẽ vén lên cho nàng mà hoàn toàn không nhận ra động tác này thân mật đến mức nào.
Hắn cũng đã quên những tính toán, suy xét khi muốn đưa tay vuốt tóc của Diệp Tuy lúc bình thường.
Bây giờ ở trong xe ngựa, ánh mắt hắn đượm ý cười, hắn chỉ làm theo lòng mình mà thôi.
Người Diệp Tuy cứng ngắc, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ồ… đi xa sao?”
Lúc này, tim nàng đang đập “thình thịch” rất mạnh, đầu nàng cũng mơ mơ màng màng như bị sương mù che phủ, không chỉ bởi bất ngờ trước chuyến đi xa mà còn là vì động tác quá mức thân mật của Uông Ấn.
Lòng Diệp Tuy bấy giờ không ngừng dâng lên cảm giác ngượng ngùng, nàng cúi đầu không dám nhìn Uông Ấn.
Bởi vậy, nàng không phát hiện ra ánh mắt Uông Ấn sâu thẳm hơn bình thường, hơi thở cũng có phần không ổn định.