Uông Xưởng Công

Chương 381: Chương 381HOA RƠI CỬA NÀO




Sau khi nhận được tấm thiệp mà người gác cổng Ninh An đưa tới, Uông Ấn cảm thấy bất ngờ.

Bởi vì Diệp Tuy vốn không thích Diệp Cư Tiêu, lại thêm việc hắn hiểu rõ cách làm người và tác phong thường ngày của Diệp Cư Tiêu nên Uông Ấn cũng cảm thấy không thích và coi trọng vị thị lang Lễ Bộ này.

Không biết Diệp Cư Tiêu sợ hay nhận ra thái độ của hắn mà sau đám cưới với Diệp Tuy, Diệp Cư Tiêu đã không còn gửi thiệp cho hắn nữa.

Lần này là vì sao đây?

Uông Ấn thoáng trầm ngâm, cuối cùng vẫn nhận thiệp của ông ta.

Nhưng hắn không ngờ Diệp Cư Tiêu lại tới vì vị trí trung thư lệnh của Thượng Thư Tỉnh.

Ông ta nói: “Uông đốc chủ, hạ quan có quan hệ thân thiết với Thượng thư Công Bộ - Tô Tức Ngôn, nghe nói ông ấy có trong danh sách tuyển chọn của Lại Bộ. Đốc chủ là người có bản lĩnh phi thường, vì thế hạ quan cả gan đến cầu xin đốc chủ nói tốt vài câu về Tô đại nhân trước mặt hoàng thượng. Hạ quan vô cùng cảm kích!”

Sau đó, Diệp Cư Tiêu thu can đảm nhìn về phía Uông Ấn, vẻ mong mỏi hiện lên trên gương mặt.

Thành thật mà nói Diệp Cư Tiêu đã phải lấy hết can đảm mới duy trì được vẻ mặt như vậy.

Vừa nghĩ tới Đề Xưởng máu me, vừa nghĩ tới sát khí kinh người của Uông đốc chủ, Diệp Cư Tiêu lập tức run lên trong lòng.

Theo lý thì Uông Ấn là cháu rể, là hậu bối của ông ta nhưng dẫu có cho ông ta mười ngàn lá gan, ông ta cũng không dám tự nhận mình là trưởng bối của Uông Ấn.

Lần này, nếu không phải vì Tô Tức Ngôn được ứng cử cho chức trung thư lệnh thì Diệp Cư Tiêu cũng không dám gửi bái thiếp cho Uông Ấn.

Nghe xong, sắc mặt Uông Ấn vẫn không thay đổi, hắn chỉ hờ hững hỏi: “Như vậy tức là tình bằng hữu giữa Diệp đại nhân và Tô đại nhân rất sâu đậm sao?”

Giọng điệu của hắn hết sức lạnh nhạt nhưng không hiểu sao lại khiến Diệp Cư Tiêu vô cùng căng thẳng.

Ông ta né tránh ánh mắt của Uông Ấn, ổn định lại tâm trạng rồi mới đáp: “Đúng vậy, hạ quan có tình nghĩa như thầy trò với Tô đại nhân. Nhưng hạ quan cả gan xin Uông đốc chủ không chỉ bởi vì tình cảm này mà còn vì Tô đại nhân quả thật là một vị quan tốt.”

Ông ta kể ra công trạng của Tô Tức Ngôn ở Công Bộ, nhắc đến chuyện đồn điền Thẩm Túy Sơn đưa ra lúc trước.

Chẳng phải đề xuất ấy cũng có công trạng của Thượng thư Công Bộ - Tô Tức Ngôn sao?

Còn một nguyên nhân quan trọng hơn cả đó chính là tình hình hiện nay của nhà họ Diệp.

Con trai trưởng Diệp An Thái của ông ta đã về phe Ngũ hoàng tử. Bây giờ Ngũ hoàng tử lại bị cấm túc, ông ta sợ thế lực của nhà họ Diệp sẽ vì vậy mà bị ảnh hưởng.

Việc này khiến Diệp Cư Tiêu nhận thấy rằng nhất định phải trèo lên một cành cao khác, bám víu vào một thế lực khác.

Đúng vào lúc ấy, ông ta biết được chuyện Tô Tức Ngôn có khả năng được chọn vào chức quan ở Thượng Thư Tỉnh.

Quan hệ giữa ông ta và Tô Tức Ngôn vốn đã tốt, lại có tình nghĩa như thầy trò, lúc Tô Tức Ngôn đến tìm ông ta, ông ta đồng ý luôn không hề do dự.

Nhưng trong lòng Diệp Cư Tiêu thực sự không dám chắc liệu Uông Ấn có đồng ý với thỉnh cầu của ông ta hay không.

Uông Ấn hơi cụp mắt, thản nhiên trả lời: “Diệp đại nhân, chắc hẳn hoàng thượng đã sớm có sự chọn lựa cho chức vụ trong Thượng Thư Tỉnh, đây không phải việc bổn tọa có thể chi phối.”

“Nhưng đốc chủ đại nhân quyền cao chức trọng, hoàng thượng…” Diệp Cư Tiêu sốt sắng, nhưng vừa thoáng thấy sắc mặt lạnh nhạt của Uông Ấn, ông ta bỗng im bặt.

Suýt chút nữa ông ta quên mất người trước mặt không phải cứ thích làm gì thì làm.

Uông Ấn vẫn không nhìn Diệp Cư Tiêu, chỉ hỏi: “Diệp đại nhân nói đùa rồi, chẳng lẽ quyền lực trong tay bổn tọa không phải là do hoàng thượng ban cho hay sao?”

Diệp Cư Tiêu im lặng một lát rồi tiếp lời: “Khẩn cầu đại nhân nể tình cháu gái của hạ quan mà nói tốt vài câu.”

Lần này, Uông Ấn ngẩng đầu lên, thờ ơ liếc nhìn ông một cái.

Rõ ràng là ánh mắt của hắn không có gì hết nhưng trong lòng Diệp Cư Tiêu vẫn run lên, như có thứ gì đó đè nén tới mức khó thở nổi.

May mà Uông Ấn nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, áp lực đè nặng như núi cũng biến mất theo, cuối cùng Diệp Cư Tiêu cũng có thể thở hắt ra.

Nếu ông ta mà biết được suy nghĩ lúc này của Uông Ấn thì sợ rằng sẽ không thở phào nhẹ nhõm như thế mà còn ngất đi luôn.

Diệp Cư Tiêu không nhắc tới Diệp Tuy còn đỡ, ông ta vừa nhắc tới, Uông Ấn liền nhớ lại khoảnh khắc nàng cầm dao găm kề lên mặt ở ngõ Bố Châu, sự oán hận trong lòng hắn không kìm nén được mà dâng lên.

Nếu không phải do người ông nội là Diệp Cư Tiêu ép buộc đến đường cùng thì nàng cần gì phải đoạn tuyệt dứt khoát đến thế?

Chưa kể lúc trước khi nhà họ Cố đề nghị kết thông gia, Diệp Cư Tiêu đã rất tán thành…

Ánh mắt Uông Ấn bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn nhớ tới lúc Cố Chương và Diệp Cư Tiêu ở cửa lầu Vạn Ánh.

Hình như đứng bên cạnh bọn họ là Thượng thư Công Bộ - Tô Tức Ngôn.

Lúc đó, vì muốn khiến nhà họ Diệp nhận lời cầu thân của nhà họ Cố nên Cố Chương mới nhờ Tô Tức Ngôn mời Diệp Cư Tiêu tới lầu Vạn Ánh.

Nói như vậy, quan hệ giữa nhà họ Cố và Tô Tức Ngôn cũng rất tốt sao?

Thấy Uông Ấn im lặng, Diệp Cư Tiêu lo sợ, lại lên tiếng một lần nữa: “Nếu Uông đốc chủ có thể nói tốt vài câu cho Tô đại nhân với hoàng thượng, chúng ta chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích, chắc chắn sẽ báo đáp Uông đốc chủ.”

Đáng tiếc, Uông Ấn không hề có hứng thứ, cũng rất coi thường lòng báo đáp của Diệp Cư Tiêu..

Hắn lắc đầu, vẫn nói với vẻ hờ hững: “Việc này… bổn tọa bất lực.”

Diệp Cư Tiêu còn muốn nói thêm gì đó nhưng đúng lúc này, Uông Ấn lại nhìn ông ta, có thể nhìn thấy rõ sự lạnh lẽo trong ánh mắt của hắn nên Diệp Cư Tiêu lập tức ngậm miệng, cúi đầu, che giấu ánh nhìn căm hận và không cam lòng.

Uông Ấn quyền thế ngút trời, là người rất được hoàng thượng tin tưởng, là người có thể gây ảnh hưởng tới suy nghĩ của bậc đế vương, thuận miệng nói mấy câu, chuyện nhỏ như thế mà hắn cũng không chịu giúp!

Bấy giờ Diệp Cư Tiêu đang hối hận khôn nguôi vì quyết định đã gả cháu gái cho Uông Ấn.

Ông ta vốn tưởng rằng gả cháu gái vào phủ nhà họ Uông là từ đây có thể bám vào thế lực Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, là con đường tắt gần bậc thang lên trời nhất, nào ngờ…

Sớm biết thế này thì ông ta đã gả cháu gái mình vào nhà họ Cố, như vậy còn có thể vớt vát được chút lợi ích.

Còn cả Tuy tỷ nhi nữa, không có năng lực giành lấy chút lợi ích nào cho nhà họ Diệp, đứa cháu gái như thế này thì có tác dụng gì?

Đương nhiên là Uông Ấn không biết suy nghĩ của Diệp Cư Tiêu, cho dù có biết thì hắn cũng chẳng buồn để tâm.

Hắn không coi Diệp Cư Tiêu ra gì tất nhiên là có lý do, đồng thời cũng có bản lĩnh đối mặt với hậu quả.

Một thị lang Lại Bộ mà thôi, nếu không phải vì Diệp Tuy thì tấm bái thiếp của Diệp Cư Tiêu tuyệt đối còn chẳng thể đưa tới trước mặt hắn.

Có điều, chuyến thăm hỏi của Diệp Cư Tiêu đã cho hắn một manh mối, xem ra hắn phải điều tra thêm về Tô Tức Ngôn.

Buổi chiều hôm đó, những mối quan hệ phía sau của Tô Tức Ngôn đã được đưa đến tay Uông Ấn rất mạch lạc chi tiết.

Đúng như hắn nghĩ, Tô Tức Ngôn quả thực có quan hệ thân thiết với nhà họ Cố.

Có điều, tình cảm giữa Tô Tức Ngôn và Tạ Lộc Niên cũng rất tốt, quan hệ cá nhân với Tiền Thiên Huy cũng rất sâu đậm, còn có cả quan hệ lòng vòng với Vi hoàng hậu trong cung.

Thậm chí, Tô Tức Ngôn còn là họ hàng xa với một đề kỵ.

Người tên Tô Tức Ngôn này có quan hệ thân thiết với tất cả mọi người trong triều, và qua lại với tất cả các thế lực trong triều.

Xem xét cẩn thận thì ông ta còn không hề gây sứt mẻ tình cảm với ai, giống như người vạn năng vậy.

Do đó, quan hệ thân thiết giữa ông ta và nhà họ Cố cũng không quá đáng chú ý.

Uông Ấn cảm thấy trước mắt mờ mịt, vẫn còn rất nhiều thứ chưa thấy rõ.

Kẻ đứng sau vụ ám sát và vụ việc của Bình Hoài Thự muốn có được vị trí trong Thượng Thư Tỉnh, vậy thì người của bọn chúng chắc chắn có trong danh sách tuyển chọn, rốt cuộc là ai đây?

Ánh mắt rơi trên mấy cái tên trong danh sách tuyển chọn của Lại Bộ, hắn cũng nắm rõ thế lực sau lưng những người này.

Bọn họ đều rất trong sạch, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu rõ ràng.

Điều ngoài dự tính chính là Vĩnh Chiêu Đế đã sớm chọn được người cho vị trí trung thư lệnh, nhưng người này không nằm trong danh sách quan viên Lại Bộ trình lên.