Uông Xưởng Công

Chương 370: Chương 370BIỆN PHÁP




Uông Ấn vừa vào đến viện Tư Lai đã nhìn thấy Diệp Tuy hớn hở ra đón, giọng nói rất vui mừng: “Đại nhân, ngài đã về rồi! Thiếp có một phát hiện muốn kể với ngài!”

Cảm xúc không vui vì Chu Vân Xuyên trước đó tức thì biến mất. Không nhìn ra sự thay đổi trên khuôn mặt hờ hững của Uông Ấn, nhưng giọng hắn lại dịu đi, thuận theo lời nàng mà hỏi: “Phát hiện gì?”

“Thiếp phát hiện ra sau khi hoàng quý phi Phạm thị gọi Ngũ hoàng tử vào cung thì Ngũ hoàng tử phi liền đi nhận tội. Cho nên hành động của Tề thị thể nào cũng có liên quan đến Phạm thị!” Diệp Tuy đáp.

“Thiếp cho rằng Phạm thị đã xúi giục Tề thị vào cung nhận tội, điểm mấu chốt trong đó là...” Diệp Tuy đột nhiên dừng lời, đôi mắt nàng lấp lánh nhìn Uông Ấn như đang thử thách hắn.

Uông Ấn thấy nàng như vậy thì mỉm cười, dáng vẻ tò mò: “Mấu chốt là gì? Bổn tọa vẫn chưa nghĩ ra được.”

Hai mắt Diệp Tuy híp lại, nàng cười nói: “Mấu chốt nằm ở nhà họ Tề là nhà công thần! Sau vụ việc Bình Hoài Thự, hoàng thượng đã giáng tước vị của nhà họ Tề, đây chính là điểm mấu chốt.”

Đến lúc này, Diệp Tuy đã hiểu được tại sao Ngũ hoàng tử phi lại bị lừa, và tại sao Ngũ hoàng tử lại không ngăn cản hành động vào cung tạ tội của nàng ta.

Diệp Tuy nói thêm: “Hoàng quý phi bầu bạn với hoàng thượng nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết rõ hoàng thượng có thái độ gì với nhà công thần.”

Nếu hoàng thượng thật sự có ý định hỏi tội nhà công thần, vậy thì phủ Vĩnh Lạc Hầu chắc chắn rất thảm, thất thế chỉ là chuyện sớm muộn.

Phạm thị chắc hẳn đã đưa ra biện pháp cho Ngũ hoàng tử, bảo hắn cắt đứt quan hệ với phủ Vĩnh Lạc Hầu để đỡ phải bị liên lụy.

Hoàng quý phi có con mắt nhìn xa trông rộng là vậy, nhưng cách giải quyết vấn đề lại quá sai lầm. Biện pháp của bà ta chỉ khiến phủ Ngũ hoàng tử chịu thêm tổn thất và chỉ trích mà thôi.

Uông Ấn dừng hẳn bước chân, nét cười trên mặt cũng biến mất.

Nghe Diệp Tuy nói xong, cuối cùng hắn đã biết lúc trước mình vẫn luôn sơ suất ở đâu rồi.

Đó chính là nhà công thần và thái độ của hoàng thượng đối với nhà công thần!

Trên đời này, chuyện tước vị được truyền từ đời này sang đời khác mà không bị giáng tước chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi. Công lao to lớn hơn nữa cũng sẽ bị mài mòn theo thời gian.

Hiện tại Đại An còn lại không ít nhà công thần, tam công* cùng vô số tước hầu có thực quyền, hầu hết trong số họ là những người đã nâng đỡ Vĩnh Chiêu Đế ngồi lên ngai vàng mười chín năm trước.

(*) Tam công: dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến.

Mười chín năm nay, những con cháu nhà công thần được hưởng hào quang của tổ tiên họ để lại, được hưởng sự nuôi dưỡng của triều đình không cần phải làm gì, cũng như không cần phải lo lắng điều gì, cứ thế làm nhà công thần ăn không ngồi rồi.

Những gì nhà công thần có được, những gì họ chi tiêu đều lấy từ triều đình.

Uông Ấn không hiểu cụ thể chuyện tiêu pha của nhà công thần, nhưng đó chắc hẳn là con số rất lớn.

Bây giờ, phủ Vĩnh Lạc Hầu đã bị giáng xuống thành phủ Vĩnh Lạc Hầu Bá, đương nhiên đãi ngộ cũng bị giảm, chắc Hộ Bộ cũng sẽ bớt được một khoản chi, Trần Tựu Đạo và Tiền Thiên Huy hẳn là sẽ rất vui mừng. . Ngôn Tình Tổng Tài

Thảo nào hai ngày nay ở trên triều, Uông Ấn luôn thấy họ cười tít mắt.

Thái độ của hoàng thượng luôn kín kẽ, ngoại trừ việc hạ tước vị của phủ Vĩnh Lạc Hầu ra thì không có động thái nào khác, khiến Uông Ấn vô tình bỏ sót một điểm quan trọng.

Đúng vậy, thái độ của hoàng thượng đối với nhà công thần.

Thấy Uông Ấn trầm ngâm, Diệp Tuy cũng im lặng.

Vừa rồi nàng chỉ mải đắm chìm trong niềm vui khi phát hiện ra được vấn đề, bây giờ cũng đã sực tỉnh.

Hiện tại đã có dấu hiệu, tiếp sau đây sẽ thế nào?

Thấy Diệp Tuy như vậy, Uông Ấn mỉm cười, an ủi: “Nàng đừng lo, chuyện chưa xảy ra, không cần phải nghĩ quá nhiều!”

Hiện giờ chỉ mới lộ ra manh mối mà thôi, vẫn chưa thể nói chính xác được điều gì cả.

Vả lại, tình hình khó khăn lắm mới yên ổn được phần nào, sự ảnh hưởng của vụ việc Bình Hoài Thự còn chưa hoàn toàn lắng xuống, hoàng thượng tạm thời sẽ không có hành động gì thêm.

Tất nhiên, mọi người phải phòng tránh trước tai họa, nhưng buồn lo vô cớ cũng không hay.

“Vâng, đại nhân, thiếp biết rồi.” Diệp Tuy đáp, trên mặt lại nở nụ cười, hiển nhiên hiểu rõ.

Nghĩ tới đây, nàng bèn nói ra chuyện trước đó đang ngẫm nghĩ: “Đại nhân, thiếp muốn vào cung thăm chị gái thiếp một chuyến.”

Từ sau khi Uông Ấn đi Mậu Lĩnh viếng hoàng lăng tới giờ, nàng vẫn chưa vào cung thăm Diệp Tự thêm lần nào. Tuy Diệp Tự thường xuyên gửi tin tới, nhưng không bằng gặp mặt trực tiếp.

Nàng rất nhớ chị gái mình và tiểu hoàng tử.

Quan trọng hơn là nàng có chuyện rất quan trọng muốn nói.

Uông Ấn thoáng nhìn Diệp Tuy, nhớ tới chuyện nàng đã bàn trước với hắn, hỏi: “Nàng định bảo Thuần quý tần làm việc đó?”

Diệp Tuy gật đầu, đáp: “Vâng, đại nhân. Việc này phủ chúng ta tuyệt đối không thể thực hiện. Sau khi chị gái thiếp được phong làm Thuần quý tần thì vẫn im hơi lặng tiếng, để tỷ ấy làm việc này là tốt nhất.”

Uông Ấn gật đầu, nói: “Nàng đi đi! Vương Bạch sẽ luôn đi theo nàng, không cần phải sợ.”

Không biết có phải vì chuyện của Thục phi hay không mà Uông Ấn luôn nhớ đến sự khó chịu của Diệp Tuy trong lần đầu tiên nàng vào cung một mình. Hắn vô thức cảm thấy nàng không thích hoàng cung, nên hay nhắc nhở thêm vài câu.

Diệp Tuy gật đầu, đáp: “Đại nhân, thiếp biết rồi, đại nhân yên tâm.”

Mặc dù nàng không thích hoàng cung, nhưng lại quá quen thuộc với nhà tù khổng lồ ấy, cho dù không có Vương Bạch đi theo bên cạnh, nàng cũng sẽ không thấy sợ hãi.

Nhưng nàng sẽ không phủi bỏ tấm lòng của Uông Ấn.

Diệp Tự đã biết trước tin tức Diệp Tuy sắp vào cung từ chỗ Cầu Ân. Nghĩ đến việc sẽ được gặp em gái mình, Diệp Tự khó có thể kìm nén sự phấn khích.

Lúc nhìn thấy Diệp Tuy, Diệp Tự càng không nhịn nổi mà quan sát nàng một lượt, như sợ em gái mình bị mất đi miếng thịt, luôn miệng hỏi: “A Ninh, hình như muội gầy đi, gần đây có muội có khỏe không?”

Diệp Tuy mỉm cười, ghé sát Diệp Tự, làm nũng giống như hồi vẫn còn ở nhà mẹ đẻ: “Tỷ tỷ, muội không gầy đâu, còn béo ra nhiều ấy chứ. Là áo choàng khiến người trông nhỏ đi đấy.”

Sau khi cha mẹ họ đều đi đến đạo Hà Đông, ở Kinh Triệu chỉ còn chị gái và anh trai nàng là những người thân khiến nàng bận tâm nhất.

Uông Ấn thương nàng nên thỉnh thoảng lại kể về tình hình của chị gái và anh trai nàng cho nàng nghe. Nàng biết họ đều ổn cả, thế là đủ rồi.

Nhưng nàng vẫn luôn muốn được trực tiếp gặp họ.

Chị gái nàng hiện giờ sắc mặt hồng hào, thân hình đẫy đà, mặt mày đượm nét dịu dàng, rõ ràng là Diệp Tự sống rất ổn.

Như vậy thì Diệp Tuy đã yên tâm rồi.

“Mau, xem cháu ngoại của muội này! Hẳn là cu cậu đang buồn ngủ. Bình thường giờ này đã ngủ từ lâu rồi. Tỷ còn tưởng lúc muội tới cu cậu vẫn thức cơ đây. Thế này lại hay.” Diệp Tự cười nói.

Nói ra cũng kỳ lạ, mỗi lần Diệp Tuy vào cung thì cháu ngoại của nàng đều mở mắt tròn xoe, tò mò nhìn nàng, không hề lấy làm lạ lẫm.

Chẳng lẽ là có duyên gì đó? Diệp Tự vui mừng khi thấy con trai mình và em gái mình gần gũi thân thiết. Đây chính là những điều mà nàng bận lòng.

Diệp Tuy cẩn thận ôm lấy tiểu hoàng tử. Cậu bé mở tròn mắt nhìn nàng, còn dụi đầu vào trước ngực nàng, khiến nàng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Giống như chị gái nàng, tiểu hoàng tử cũng được chăm rất tốt, trắng trẻo bụ bẫm, sau này lớn lên sẽ rất giống mẹ. Thân hình cậu bé nhỉnh hơn trẻ con bình thường khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui, hoàn toàn không còn vẻ gầy gò ốm yếu của kiếp trước..

Diệp Tuy còn cố ý xem vết bớt của tiểu hoàng tử, phát hiện vòng phá nhật màu đỏ vẫn còn, không nhìn ra điểm gì khác biệt so với trước đây.

Cũng đúng, vết bớt sẽ không to lên hay thu nhỏ lại, chỉ cần có trên cánh tay tiểu hoàng tử là được rồi.

Nét mặt Diệp Tự vơi bớt ý cười, nàng giải thích cho Diệp Tuy yên tâm: “Ngoài An Nghi và vú em ra thì không có ai biết về vết bớt của Vân nhi.”

Diệp Tuy gật đầu, dịu dàng nhìn tiểu hoàng tử mà mình đang bế, trong lòng nàng hơi phức tạp.

Chị gái nàng suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo, tất nhiên sẽ thu xếp tất cả đâu vào đấy cho tiểu hoàng tử, chỉ là...

Vết bớt này không phải của tiểu hoàng tử, nhưng lại không thể không để nó trên người cậu bé.

Ánh mắt dịu dàng của nàng mang theo sự kiên quyết, sau này... sau này sẽ ổn thôi.

Tiểu hoàng tử nhất định sẽ ngày một khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không giống như kiếp trước.

Thấy cậu bé ngáp một cái, đôi mắt nhỏ chậm rãi khép lại, nhưng vẫn chưa nhắm hẳn, như thể vẫn chưa nỡ đi ngủ, thỉnh thoảng còn hé ra.

Có điều, trẻ con rất ít khi thức, chẳng mấy chốc tiểu hoàng tử đã ngủ ngon.

Diệp Tuy cảm thấy trái tim mình cũng sắp tan chảy. Nàng mỉm cười, cẩn thận trao tiểu hoàng tử cho An Nghi cô cô đang đứng hầu ở bên cạnh.

Sau khi đám người An Nghi cô cô rời đi, Diệp Tuy thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, nhỏ giọng nói với Diệp Tự: “Tỷ, muội có chuyện muốn nói với tỷ...”