Uông Xưởng Công

Chương 33: Thi tài




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

Chỉ sau một lúc, Mục Nghị cảm thấy hai tai ong ong lên, khiến nàng cực kỳ khó chịu, cuối cùng không nhịn nổi bèn kêu lên: “Diệp muội, dừng lại đi!”

Nàng thật sự không nghe tiếp được nữa, tiếng đàn chướng tai như vậy thật sự khiến tâm ý phiền loạn, đúng là không biết nên miêu tả thế nào. Giờ nàng đã tin, cô nương được Trưởng công chúa tiến cử vào viện Bích Sơn này, quả thật không biết đánh đàn!

Lời đồn chẳng hề phóng đại, Bích Sơn Quân thu nhận một đệ tử thế này chẳng trách hôm nay không ở lại viện Bích Sơn, điều này thực sự quá khó để chấp nhận mà.

Hai hàng lông mày của Cố Thanh Huy cau chặt lại, ánh mắt lộ vẻ thương hại. Cô nương3đáng thương, sao ngay đến cả đánh đàn cũng không biết? Với trình độ như thế, cho dù có ở lại viện Bích Sơn cũng sẽ không khá hơn được.

Ngẫm nghĩ một lát, Cố Thanh Huy liền nói: “Luyện tập thêm đi, được tiên sinh đích thân chỉ dạy sẽ có tiến bộ thôi.”

Với người thuộc dạng cần cù bù thông minh, rèn luyện nhiều lần sẽ có tác dụng hơn. Nhưng tốt nhất đừng luyện ở viện Bích Sơn, nàng thật sự không muốn thường xuyên nghe thấy tiếng đàn khó nghe thế này.

Mục Nghị không biết Cố Thanh Huy đang nghĩ đến việc luyện đàn sau này. Hiện giờ nàng còn đang bận hối hận vì nghĩ mình đã cắt ngang tiếng đàn của Diệp Tuy, điều này quả thực là rất thô lỗ, bèn2luôn miệng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Cố tỷ nói không sai, sau này Diệp muội cứ ở viện Bích Sơn luyện tập nhiều hơn nhé!”

Có điều, vì lỗ tai của mình, mỗi khi Diệp muội đánh đàn trong viện Bích Sơn, nàng phải nghĩ cách trốn đi mới được.

Diệp Tuy vốn là người nhạy bén và tinh tế, nhìn biểu hiện của Cố Thanh Huy và Mục Nghị, đương nhiên nàng đoán được hai người đang nghĩ gì trong đầu bèn cười nói: “Trưởng công chúa điện hạ đã nói, đàn là tiếng lòng, không biết đánh đàn cũng không sao, chỉ cần biết thưởng đàn là được. Thật ra, muội đến viện Bích Sơn chính là để học thưởng đàn.”

Nghe Diệp Tuy nói vậy, Cố Thanh Huy và Mục Nghị cùng thở phào nhẹ nhõm.1Ngay sau đó, họ lập tức ý thức được mình hình như thể hiện quá rõ ràng, mặt họ khẽ đỏ lên.

Mục Nghị nhìn Cố Thanh Huy, rồi lại nhìn Diệp Tuy, nghĩ đến tình cảnh lúng túng của mình, bỗng bật cười.

Thấy thế, Diệp Tuy và Cố Thanh Huy cũng mỉm cười theo. Đương nhiên bọn họ hiểu Mục Nghị đang cười điều gì, tình hình ở viện Bích Sơn thế này cũng không đến nỗi nào nhỉ?

Đây là lần đầu Diệp Tuy gặp Cố Thanh Huy và Mục Nghị. Tuy Bích Sơn Quân không xuất hiện, nhưng nhờ có bọn họ mà Diệp Tuy vẫn được thưởng đàn trong viện Bích Sơn. Thậm chí, còn có thêm hiểu biết về hai nàng ấy.

Không lâu sau, lúc tập trung tại sảnh Gia Hành, Sơn trưởng Tạ1Phượng Trì tuyên bố một việc. Chuyện này khiến tay chân Diệp Tuy lập tức cứng đờ.

***

Trong sảnh Gia Hành, các cô nương ngồi ngay ngắn yên lặng lắng nghe Sơn trưởng Tạ Phượng Trì nói.

“Hằng năm, Khuê Học chúng ta đều tổ chức một cuộc so tài, chủ yếu là để đánh giá bảy kỹ nghệ của các trò và chọn ra thủ khoa các bậc trong trường. Lần này, người đứng đầu sẽ được Hoàng hậu nương nương ban thưởng, mong mọi người chuẩn bị thật tốt...”

Tạ Phượng Trì vẫn còn nói tiếp thêm gì đó, nhưng Diệp Tuy không còn tâm trí nào để nghe nữa. Lúc này, trong đầu nàng chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ “so tài Khuê Học”, “hoàng hậu ban thưởng”, ngay cả tay chân tê cứng cũng không1nhận ra.

Một lúc lâu sau, nàng mới cúi đầu thở hắt một hơi, hai tay dần siết thành nắm đấm, ánh mắt đanh lại.

So tài Khuê Học, hoàng hậu ban thưởng... Đúng vậy, lần so tài mà Tạ Phượng Trì vừa nói đến này chính là cuộc thi mà nàng nhớ rõ nhất, cũng là cuộc thi trước khi nàng xuất giá.

Kiếp trước, sau khi Khuê Học mở cửa trở lại, nàng không đến trường thêm lần nào nữa, chuyện ở trường lại càng không liên quan đến nàng. Đáng lẽ, cuộc so tài Khuê Học này cũng sẽ như vậy. Thế nhưng, tình hình thực tế vừa khéo lại trái ngược.

Người không trở lại Khuê Học trong kiếp trước là nàng đây lại liên quan mật thiết đến cuộc thi tài Khuê Học này, thậm chí còn gây ảnh hưởng tới sự phân chia thế lực trong quân đội.

Tất cả đều là vì phần thưởng của cuộc thi mà được Hoàng hậu nương nương ban tặng.

Thời điểm này, cuộc so tài Khuê Học vừa mới được công bố, chưa ai biết Hoàng hậu nương nương sẽ ban thưởng vật gì, nhưng nàng thì lại biết.

Trong những phần thưởng mà thủ khoa Khuê Học được nhận, ngoài trang sức quý hiếm và gấm vóc ra, còn có một cuốn sách. Thủ khoa bậc tam đẳng được nhận cuốn sách có tên “Tứ Nghệ”, là cuốn bí kíp dạy các cô nương những kỹ nghệ liên quan đến cầm kỳ thi họa. Nghe đâu là từ quốc khố của triều trước truyền lại, vô cùng quý giá.

Diệp Tuy biết rõ, cuốn sách này quả thực rất quý giá, khó mà hình dung được mức độ quan trọng của nó. Kiếp trước, nó đã thay đổi sự sắp xếp lực lượng trong quân ngũ, giúp cho nhà họ Cố ở Nam Bình vùng dậy, cuối cùng trở thành Nam Bình Quân uy danh lẫy lừng.

Nếu không nhờ cuốn sách này thì nhà họ Cố ở Nam Bình sẽ chẳng nắm được quyền hành trong quân ngũ nhanh đến vậy, thế lực của nhà họ Cố ở Nam Bình cũng sẽ chẳng lớn mạnh được đến vậy, và Cố Chương cũng sẽ chẳng thể làm đại thần với chức vị cực cao như vậy.

Quyển sách này quá quá quý giá!

Điều làm Diệp Tuy hối hận đau thấu tâm can là cuốn sách quý ấy còn do chính tay nàng giao cho Cố Chương!.

Sau này, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó, nàng đều hận không thể chặt đứt hai tay của mình.

Song, trên đời này không có “nếu như”, cuốn sách ấy đã bị thiêu hủy cùng lúc nhà họ Cố bị diệt vong, không bao giờ xuất hiện ở Đại An nữa.

Dù cho về sau Cố Chương chết đi, yêu hận tình thù của quá khứ cũng dần mai một theo thời gian. Nhưng cảm giác hối hận này vẫn khắc sâu trong tâm trí nàng là bởi vì nội dung quan trọng nhất của cuốn sách đã bị nhà họ Cố tiêu hủy, khiến cho sức mạnh của quân Đại An về sau bị suy giảm. Thái Ninh Đế hao tổn vô số tâm sức mới ổn định lại được tình hình trong quân ngũ lúc đó.

Tận mắt chứng kiến Thái Ninh Đế dốc hết lòng hết sức cứu chữa, nàng không khỏi đau lòng, trong lòng đã nghĩ không biết bao nhiêu lần rằng: Nếu như lúc trước không giao cuốn sách này cho Cố Chương. Nếu như nàng không phát hiện bí mật trong đó thì tốt rồi