Những vị khách quý đó đều là người nữ trong nhà, gồm công chúa Nguyên Khang, Ngũ hoàng tử phi Tề thị và trắc phi Liễu thị của Ngũ hoàng tử, ngoài ra còn có vài vị phu nhân vợ quan viên tứ phẩm trong triều.
Có dòng dõi quý tộc tới thăm đúng là nằm ngoài dự liệu, chẳng trách Nhị bá nương Từ thị của nàng lại vội vã đến vậy.
Diệp Tuy khẽ nhếch miệng, cười nói: “Nhị bá nương, bá nương ra đón khách trước đi ạ, cháu đến viện Diên Quang chào hỏi ông nội đã.”
Công chúa Nguyên Khang, Ngũ hoàng tử phi… vừa hay cũng chính là những người đã gửi thiệp mời cho nàng lúc trước, khéo thật!
Diệp Tuy quyết định không tham gia vào hai thế lực này nên lúc trước đã từ chối bái thiếp của họ. Chẳng ngờ người của hoàng tộc, lại còn là công chúa và hoàng tử phi lại xuất hiện để chúc thọ cho đại thần trong triều, đúng là phải hạ mình.
Xem ra, người của hai phe thật sự không tiếc giá nào để lôi kéo được thế lực Đề Xưởng.
Chỉ có điều, họ có hạ mình đến thế thì Diệp Tuy cũng không có ý định tiếp họ.
Tới là việc của họ, liên quan gì đến nàng?
Hiện giờ, nàng cũng chỉ là khách của phủ nhà họ Diệp mà thôi.
Dù Diệp Tuy không buồn để ý tới đám người công chúa Nguyên Khang, thậm chí còn lẳng lặng tránh né, nhưng đến lúc vào tiệc thì vẫn không tránh khỏi chạm mặt nhau.
Chính xác là đám người họ ra sức tìm tới nàng.
Trông thấy Diệp Tuy từ đằng xa, công chúa Nguyên Khang liền rảo bước đến chào, nheo mắt cười, nói: “Đốc chủ phu nhân, phu nhân đúng thật là để bổn cung tìm vất vả quá! Bổn cung còn tưởng phu nhân không đến dự tiệc.”
Vừa dứt lời, công chúa Nguyên Khang đã tới trước mặt Diệp Tuy, tò mò quan sát nàng.
Đốc chủ phu nhân rất nổi tiếng ở Kinh Triệu, công chúa Nguyên Khang thường xuyên nghe thấy người khác nhắc tới nàng, nhiều đến nỗi tai muốn đóng kén. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta gặp mặt trực tiếp.
Bây giờ mới biết… thì ra Đốc chủ phu nhân xinh đẹp thế này!
Dung mạo diễm lệ rực rỡ, có sức quyến rũ đặc biệt, giống như mặt trời chói lóa, khiến người khác không thể không chú ý.
Vậy mới biết thế nào là tục đến tận cùng là thanh nhã, vẻ đẹp trần tục này của Đốc chủ phu nhân còn nhã nhặn ưa nhìn hơn vẻ thanh tao thịnh hành bao lâu nay ở Kinh Triệu rất nhiều!
Rất hợp mắt bản cung!
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt công chúa Nguyên Khang càng sâu hơn, sự miễn cưỡng nơi đáy mắt dần biến mất.
Nàng ta phụng lệnh mẫu hậu, trước đó thì gửi thiệp cho Diệp Tuy, hiện giờ lại đích thân đến nhà họ Diệp chúc thọ, tuy làm vậy nhưng không hề cam tâm tình nguyện.
Nàng ta thân là dòng dõi quý tộc hoàng gia, tại sao phải tốn nhiều tâm sức lôi kéo một phu nhân của bề tôi như vậy?
Hơn nữa, lại còn là để tích lũy thế lực cho em trai nàng ta là Thập Bát hoàng tử.
Thập Bát hoàng đệ mới chỉ có bốn tuổi mà mẫu hậu đã trù tính cho đệ ấy, việc này có phải là quá sớm, quá nóng vội rồi không?
Công chúa Nguyên Khang nghĩ gì đều hiển hiện hết ra mặt, Diệp Tuy nhìn thấy mà không khỏi sững sờ, bỗng chốc chẳng biết đáp lời thế nào.
Công chúa Nguyên Khang là con cháu hoàng tộc, còn là công chúa do Vi hoàng hậu sinh ra, đã ngoài ba mươi mà không biết che giấu tâm tư, đơn thuần ngốc nghếch thế sao?
Diệp Tuy không khỏi nhớ tới Lương quý tần ở cùng cung Xương Khánh với chị gái nàng trước đây, chợt nhận ra hai người này giống nhau đến lạ lùng.
Tạ Lộc Niên nuông chiều con cháu mới khiến Lương quý tần có tính tình như vậy.
Công chúa Nguyên Khang thì sao?
Vi hoàng hậu nổi tiếng hiền thục đoan trang, nhưng Diệp Tuy đã quá rõ bản chất thật sự ẩn giấu bên dưới lớp vỏ ấy, chắc chắn bà ta là người tàn độc nhất trong số các phi tần.
Nhưng con gái ruột do Vi hoàng hậu nuôi dạy lại ngây thơ ngốc nghếch như thế này thì thật sự…
May mà có Vi hoàng hậu, nếu không với tính tình của công chúa Nguyên Khang, chắc đã sớm bị nuốt chửng trong chốn hậu cung ấy!
Diệp Tuy còn chưa nghĩ ra nên đáp lời thế nào thì đã nghe thấy một giọng nói vui mừng vang lên: “Lại gặp Đốc chủ phu nhân lần nữa rồi. Phu nhân vẫn xinh đẹp như ngày nào, khiến ta thấy mà vui vẻ trong lòng.”
Người nói là Ngũ hoàng tử phi Tề thị.
Dạo trước, Diệp Tuy từng gặp nàng ta ở buổi yến tiệc của Trưởng công chúa Trịnh Vi.
Tề thị gần ba mươi tuổi nhưng lại mang vẻ đẹp không hợp với tuổi tác, rất khéo ăn khéo nói, tâm tư sắc sảo, làm việc rất chu toàn.
Tề thị vừa dứt lời liền có người lập tức hùa theo, không ngớt tán thưởng Diệp Tuy xinh đẹp, khiến người ta nhìn thấy liền vui mừng, người đó chính là trắc phi Liễu thị của Ngũ hoàng tử.
So với vẻ yêu kiều của Tề thị, gương mặt Liễu thị hiền lành, duy chỉ có đôi mắt hạnh là ướt át đa tình, khiến cả người nàng ta toát lên thần thái khác biệt.
Đôi mắt ấy khi nhìn về phía Diệp Tuy ẩn giấu sự đánh giá sâu thẳm bên trong, mơ hồ thoáng lóe lên.
Diệp Tuy nở nụ cười, lần lượt chào hỏi các vị khách quý, trong lòng không khỏi cảm thán.
Công chúa Nguyên Khang nhìn thì còn đơn giản, về phần Tề thị và Liễu thị… Lúc này, Diệp Tuy chỉ muốn nhận xét một câu: Ngũ hoàng tử thật đúng là có phúc!
Bên cạnh có một người sắc sảo như Tề thị, lại có cả người lanh lợi như Liễu thị, không biết thêm được bao nhiêu sự trợ giúp, Ngũ hoàng tử không phải là có phúc thì còn có thể là gì?
Song, cái phúc này suy cho cùng lại không thể thay đổi vận mệnh. Kiếp trước, cuối cùng Ngũ hoàng tử vẫn thất bại, rơi vào kết cục bị ban rượu độc mà chết.
Tất nhiên, kiếp này chưa rõ sẽ ra sao, nhưng Diệp Tuy cũng chẳng quan tâm.
Theo sau công chúa Nguyên Khang là một nhóm người, trong đó có cả phu nhân Từ thị quản việc nhà của nhà họ Diệp và các cô nương khuê các như Diệp Khởi, Diệp Trản.
Đương nhiên không thể thiếu những cô nương nhà họ Diệp đã xuất giá như Diệp Tuy.
Diệp Thân đứng lẫn trong nhóm người, nhìn về phía Diệp Tuy với ánh mắt căm hận thấu xương, không cách nào kìm nén được sự ấm ức.
Trong khi họ phải dè dặt nịnh nọt công chúa Nguyên Khang, thì Diệp Tuy lại…
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Diệp Tuy lại được con cháu quý tộc niềm nở lấy lòng?
Diệp Thân nghĩ, Diệp Tuy gả cho một hoạn quan nhất định sẽ rất thê thảm. Nàng ta còn vui sướng cười lớn mãi vì việc này, khoái trá nghĩ Diệp Tuy cũng có ngày như vậy, đáng đời!
Nhưng nàng ta đã sai rồi, Diệp Tuy lấy chồng xong, chẳng những không thê thảm mà còn sống ngày một tốt hơn, tốt hơn nàng ta rất nhiều.
Ngay cả công chúa và hoàng tử phi còn phải đặc biệt đến đây vì Diệp Tuy, ra sức làm thân với Diệp Tuy…
So với Diệp Tuy, nàng ta đã thua kém rõ rệt, hoàn toàn không thể chấp nhận nổi!
Nghĩ đến cuộc sống bi ai khổ sở của mình ở phủ Lâm Xuyên Hầu, nghĩ đến việc mình phải khom lưng uốn gối với người khác, Diệp Thân thoáng hiện lên vẻ căm phẫn trên mặt.
Đúng lúc này, có người lặng lẽ kéo nàng ta một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thân nhi, kìm nén lại đi!”
Dứt lời, người này cũng nhìn về phía Diệp Tuy, trong lòng dâng lên cảm giác cực kì kiêng dè.