Diệp Tuy quyết định bình chân như vại với vấn đề này nhưng trong lòng lại thề rằng: Học tập y thuật, thu thập những đơn thuốc hay để giải độc cho đại nhân.
Nàng lại nhớ đến dáng vẻ lúc bị thương của Uông Ấn, nhớ đến những vết thương nhìn thấy mà phát hoảng trên người hắn, nhớ đến kim châm vàng của Mộc đại phu châm xuống.
Nhiều hơn cả là cảm giác hoảng hốt không biết làm gì khi đối mặt với việc hắn bị thương.
Hắn bị thương, mà nàng lại chỉ có thể ở bên lo lắng, ngay cả việc băng bó cho hắn, nàng cũng không làm được.
Cảm giác bất lực đó quá tồi tệ, nàng rất muốn làm gì đó cho hắn...
Cảm giác này thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí nàng, nhưng chỉ mơ hồ không có dáng vẻ cụ thể.
Cho đến tận lúc này, cho đến khi nghe được kĩ càng về chuyện Uông Ấn trở thành hoạn quan, cảm giác mơ hồ đó rốt cuộc đã trở nên rõ ràng.
Nàng biết mình nên làm gì, nàng đã tìm thấy mục tiêu tiến lên phía trước. Đó chính là học y thuật để giải độc cho hắn.
Từ khi nàng sống lại đến giờ, điều nàng tâm niệm là cứu vãn những người thân của mình, thay đổi số mệnh của kiếp trước.
Hiện tại, anh trai nàng đã không bị gãy chân, chị gái nàng đã sinh hoàng tử, cha mẹ nàng đã đến đạo Sơn Đông... Tất cả họ đều bình an, số mệnh đã dần dần thay đổi.
Nhưng cuộc sống mới này cũng không chỉ có sống chết, không chỉ có báo thù rửa hận, nàng phải sống thoải mái, tốt đẹp mới thật sự không uổng phí kiếp này.
Trong quá khứ, nàng mù mờ chủ yếu là với tình thế trong triều. Bây giờ trong lòng nàng đã có một khát vọng lạ thường, một mục tiêu hết sức rõ ràng.
Theo mục tiêu này, nàng đã phát hiện ra con đường mình thực sự muốn đi.
Diệp Tuy nhìn Uông Ấn, đôi mắt phượng ẩn chứa nụ cười, khóe môi mím chặt nhếch lên, vẻ mặt kiên nghị và quyết tâm.
Nàng phải cố gắng học y thuật để giải độc cho đại nhân!
Nàng không biết mình có thể đạt được mục tiêu hay không, nhưng sẽ bằng lòng dốc hết sức để thực hiện, quyết không bỏ cuộc.
Uông Ấn nghênh đón ánh mắt của Diệp Tuy, trong lòng thoáng dâng lên nghi hoặc: Dường như cô gái nhỏ có gì đó khác lạ.
Nhưng khác ở đâu thì Uông đốc chủ luôn thông suốt mọi sự, lại nhất thời không nghĩ ra.
Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Đêm đã khuya rồi, nàng nghỉ ngơi sớm đi, không cần phải nghĩ nhiều đâu.”
Dừng lại một lát, hắn nói thêm: “Bổn tọa cũng không để ý đến chuyện ở lầu Vạn Ánh. Nếu thật sự so đo thì mới thỏa mãn ác ý của kẻ khác.”
Huống hồ, cô gái nhỏ đã cho đưa người phụ nữ kia đến phường Ngự Mã, xả giận cho hắn ngay tại chỗ. . Truyện Đông Phương
Hắn không muốn nàng sợ hãi bất an, thậm chí ban đêm cũng không thể ngủ ngon vì thủ đoạn quỷ kế bẩn thỉu nhiều vô kể ấy.
Diệp Tuy gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Đại nhân, thiếp sẽ không suy nghĩ nữa, đại nhân yên tâm!”
Rồi có một ngày, nàng sẽ khiến những kẻ trốn ở đằng sau không thể thực hiện những âm mưu đáng kinh tởm như vậy nữa.
Diệp Tuy nói chúc ngủ ngon với Uông Ấn rồi về gian trong nghỉ ngơi. Ánh nến trong phòng cũng tối đi.
Uông Ấn lặng lẽ nằm trên giường ở gian ngoài, tai hắn rất thính nên nghe thấy cả tiếng sột soạt ở gian trong, sau đó là tiếng hít thở đều đều. Cô gái nhỏ đã ngủ...
Hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng khoác thêm áo choàng, khép kín vạt áo, lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, hắn làm động tác tay, lập tức một đề kỵ xuất hiện.
Đề kỵ nhỏ giọng bẩm báo: “Xưởng công, đã điều tra rõ. Người phụ nữ kia đã nhận bạc, kẻ bỏ ra số bạc này là người đi theo phu nhân Thôi thị của Lư Hoàng.”
Tất nhiên, ngay cả người phụ nữ cũng không biết mình đã nhận bạc của ai. Đề kỵ lần theo manh mối điều tra tiếp mới tra ra ma ma quản sự bên cạnh Thôi thị.
Uông Ấn gật đầu, hờ hững đáp: “Bổn tọa biết rồi.”
Hắn không cảm thấy bất ngờ với kết quả này.
Chuyện trước lầu Vạn Ánh, ngoại trừ khiến hắn thấy ghê tởm, chán ghét ra thì không có tổn thất thực tế.
Loại mưu kế không có lợi này chỉ có thể để trút giận bởi không cam lòng, phần lớn là hành vi của các phu nhân nội trạch.
Thôi thị sao? Xem ra vị phu nhân thế gia này vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn.
Nếu bà ta đã cảm thấy hứng thú với việc cô gái nhỏ phải sống đời quả phụ, vậy thì để bà ta trải nghiệm cảm giác này đi!
Trong mắt Uông Ấn lóe lên sát khí, sau đó hắn ra mệnh lệnh.
Sau khi đề kỵ nhận lệnh rời đi, Uông Ấn trầm lặng chốc lát rồi cởi chiếc áo choàng mỏng màu đen đang khoác trên người xuống, thong thả đi về phía hồ tắm ở Hạ Nhật Trai.
Uông Ấn mới tạm thời cho xây dựng hồ tắm này sau khi cầu thân với Diệp Tuy, đương nhiên không thể so sánh được với hồ tắm trước đây của hắn.
Lúc này, hắn đang ngồi ngâm mình trong hồ tắm, bọt nước theo mái tóc dài đen nhánh, chảy xuống tấm lưng trần trắng xanh, thấm ướt từng vết sẹo, rồi lại chảy vào trong hồ tắm.
Uông Ấn hơi ngẩng đầu, khép hờ mắt, khuôn mặt tuấn tú không gì sánh bằng bừng lên ánh nước, nước da trắng như tuyết, sắc môi đỏ tươi.
Giây phút này, hắn đang nhớ đến dáng vẻ Diệp Tuy, trong lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng.
Ngoài ra còn chút tuyệt vọng và không cam lòng khó có thể giải tỏa.
Hắn tưởng rằng những cảm xúc này đã rời xa mình, còn tưởng rằng chúng sẽ không xuất hiện nữa.
Thật sự thì những năm qua, trái tim hắn vẫn luôn rất bình yên, không nghĩ về những điều này. Nhưng tại sao... nó lại xuất hiện lần nữa? Hắn nên làm gì bây giờ?
Uông Ấn nhắm mắt lại, trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ của Diệp Tuy.
Cô gái nhỏ à…