Uông Xưởng Công

Chương 307: Chương 307ẢNH HƯỞNG CỦA LỜI ĐỒN THỔI




Cùng với tin đồn Uông Ấn đứng sau kích động trở nên xôn xao, vụ xung đột đẫm máu ở Quốc Tử Giám càng được lan truyền rộng rãi hơn.

Văn võ bá quan thương tiếc cho những sinh mệnh trẻ tuổi, thầm than nước nhà đã tổn thất nhiều nhân tài, đồng thời cũng ôm phỏng đoán về Uông Ấn nhưng không dám lên tiếng.

Nếu thật sự là thủ đoạn của Uông Ấn thì chứng tỏ hắn độc ác đến nhường nào, bất chấp đến nhường nào? Thế lực mạnh đến đâu?

Đối với dân thường, việc này khá đơn giản: Bất hòa giữa con cháu gia tộc lớn và sĩ tử bần hàn không phải ngày một ngày hai, nhưng sao đột nhiên lại ầm ĩ tới mức xảy ra án mạng? Nhất định là bị xúi giục, mà người duy nhất có lá gan làm như vậy chỉ có thể là Uông đốc chủ của Đề Xưởng.

Dân chúng không ngu dốt, tuy nhiên trước lời đồn đại đâu đâu cũng nghe được, phần lớn mọi người đều chẳng có kiên nhẫn để phân rõ đúng sai. Huống hồ các gia tộc lớn còn liên kết lại, dẫn dắt chiều hướng của dân chúng.

Ngay cả một vài quan viên xuất thân từ nhà thường dân cũng bị che mắt, bước luôn ra khỏi hàng trần tình ở trên điện Tuyên Chính, chỉ thẳng ra Uông Ấn lộng quyền cậy thế, làm chuyện hại nước hại dân, xin hoàng thượng xem xét kĩ.

Trong đó có cả giám sát Ngự Sử - Ôn Thiện Đồng.

Ôn Thiện Đồng vốn là học trò nghèo, tính tình nghiêm khắc không vụ lợi. Trước đây vẫn luôn ở đạo Sơn Đông giám sát việc chấp hành quy tắc của bách quan, mới được triệu về Kinh Triệu ba tháng trước.

Phải nói như thế nào về người này đây? Chính là bởi vì quá nghiêm khắc không vụ lợi nên rất cứng nhắc, chuyện đã nhận định thì sức chín trâu cũng không kéo lại được.

Trong chuyện này, không biết do chính bản thân tự điều tra xác định hay do tin vào mấy lời đồn đại mà ông ta nhận định rằng Uông Ấn chắc chắn có liên quan!

Giới sĩ tử nhà thường dân, khó lắm mới xuất hiện một người như Phó Tinh Xán, nhưng lại chết tức tưởi vì tranh chấp quyền thế giữa Uông Ấn và gia tộc lớn.

Vì đau lòng thương tiếc cho cái chết của y và những sĩ tử xấu số khác, Ôn Thiện Đồng cảm thấy không thể tha thứ cho tranh chấp giữa hai phe, lại càng căm thù Uông Ấn đứng sau xúi giục.

Vĩnh Chiêu Đế đang ngồi ngay ngắn trên cao chỉ đáp lại một câu “Trẫm đã biết”, không thể phân biệt được mừng vui hay giận dữ rồi hạ lệnh bãi triều.

Vẫn giống với những buổi chầu trước đó, chỉ cần liên quan tới Uông đốc chủ là điện Tuyên Chính lại rơi vào sự im lặng kỳ lạ. Các quan viên nghĩ rất nhiều nhưng đều sợ sệt im thin thít, bọn họ vẫn nhớ kết cục của Chương Hoa Lục dạo trước.

Người vạch tội Uông Ấn lần này cũng là quan viên của Ngự Sử Đài, giám sát Ngự Sử - Ôn Thiện Đồng. Cuối cùng ông ta sẽ ra sao?

Các quan viên đều thầm dự đoán, với tính cách của Uông Ấn, chắc chắn sau này Ôn Thiện Đồng sẽ sống chẳng dễ dàng gì.

Nhưng trái ngược với suy đoán ấy, Đốc chủ đại nhân không hề có bất kì phản ứng nào, đề kỵ cũng không dẹp tan lời đồn đại càng ngày càng mạnh mẽ, cứ để mặc cho mọi chuyện phát triển.

Việc này không hề giống với phong cách làm việc của Đề Xưởng, không ai biết rốt cuộc Uông đốc chủ có tính toán gì hay không.

Lúc này, Uông Ấn đang cùng Diệp Tuy thưởng sen ở phủ nhà họ Uông, tựa như chẳng mảy may hay biết về tình hình bên ngoài.

Hắn đi sóng vai với Diệp Tuy, sau đó dừng lại, quay sang mỉm cười với nàng: “Cô gái nhỏ, hoa sen mà Thích thúc trồng thật đẹp, đúng không?”

Diệp Tuy hơi lơ đễnh vô thức gật đầu: “Rất đẹp…”

Nhưng, đại nhân ở trước mắt, da trắng môi đỏ, ánh mắt bờ môi đượm ý cười, nổi bật đến mức khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ.

Nàng nào để ý ngắm kĩ xem hoa sen có đẹp hay không? Có lẽ hoa sen đương nhiên là đẹp, nhưng lại không bằng một phần của đại nhân!

Trái tim nàng bỗng loạn nhịp, không chịu bình tĩnh mà đập cực kì nhanh. Nàng vội vàng nhìn hướng khác, làm ra vẻ như đang chăm chú ngắm hoa sen.

Sắc đẹp khiến con người ngơ ngẩn, đại nhân tuấn tú như vậy thường xuyên khiến nàng mất hồn. Điều này không tốt, không tốt…

Uông Ấn liếc nhìn Diệp Tuy, trong lòng hơi nghi hoặc: Hơi thở của cô gái nhỏ đột nhiên trở nên gấp gáp, nàng không sao chứ?

Bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác của Đốc chủ đại nhân đương nhiên là bậc nhất, nhưng lúc này hắn cũng không hiểu được nguyên do. Uông Ấn đang định lên tiếng hỏi thì liền nghe thấy Diệp Tuy cất lời: “Đại nhân, thiếp nghe Ninh An nói Ôn Thiện Đồng đã lên tiếng vạch tội. Đại nhân, thời cơ sắp chín muồi rồi phải không?”

Nàng hỏi như vậy chủ yếu là để xua tan sự bồn chồn khó hiểu trong lòng, lời vừa dứt, tâm tình đã bình tĩnh hơn.

Mấy ngày nay, Uông Ấn luôn ở trong phủ, nhưng tất cả tình hình bên ngoài đều được đề kỵ báo cáo đầy đủ. Hắn cũng không tránh nàng, bởi vậy nàng cũng nghe được mọi chuyện.

Uông Ấn gật đầu, thản nhiên đáp: “Sắp rồi, bọn Thẩm Trực đã đang thực hiện rồi.”

Không riêng gì đề kỵ mà ngay cả đám người Ngô Bất Hành ở Vận Chuyển Các cũng đã bắt đầu hành động.

Có một số việc, để không đánh rắn động cỏ, đề kỵ không thể làm, cũng không làm được nhưng Vận Chuyển Các thì khác, lại còn có thể thực hiện một cách âm thầm.

Trước đó, Ngô Bất Hành gửi hồi âm tới, bẩm báo rằng đã tìm được gia nhân bên cạnh Thôi Vân Tụ, hiện đang nghĩ cách cạy miệng bọn họ, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ có thêm tin tức.

Uông Ấn đang chờ tiến triển của Ngô Bất Hành, cũng đang chờ hành động của các gia tộc lớn họ Thôi, họ Lư.

Nhóm quan viên bình thường, suy cho cùng không phải ai cũng bị che mắt giống như Ôn Thiện Đồng, bọn họ sẽ không đối đầu với Uông Ấn, từ bỏ cơ hội phát triển tốt như vậy nên nhất định sẽ cắn chặt không buông tha cho gia tộc lớn.

Còn phe danh gia vọng tộc thì sao? Đến tính mạng của con cháu trong nhà mà bọn họ còn bỏ được, đương nhiên không đơn giản chỉ để gây ra tin đồn.

Vậy, tiếp theo bọn họ sẽ làm gì đây?

Bấy giờ tại nhà họ Thôi, Thôi Minh Thạch hài lòng uống một ngụm trà, cười nói với Lư Hi Nghiêm: “Lư lão đệ, yên tâm đi. Những người đó đã được ta bố trí ổn thỏa ở ngõ Lạc Vân, chờ sau khi xong chuyện sẽ đưa khỏi Kinh Triệu, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Sau khi dừng lại một lát, ông ta nói tiếp: “Theo ta thấy, có thể thực hiện chuyện đó được rồi, thời cơ chín muồi rồi.”

Lư Hi Nghiêm cũng cầm chén trà lên, mỉm cười đáp: “Đúng là không thể chờ thêm được nữa, bất luận hoàng thượng có thiên vị Uông Ấn hay không, chúng ta đều sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”

Hai người cười với nhau, vô cùng tự tin mà chẳng hề hay biết, ở ngõ Lạc Vân lúc này đang xảy ra một cuộc truy sát.