Uông Xưởng Công

Chương 295: Phản công




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

Ông ta còn tưởng là Cổ Kính Chỉ có cách gì hay ho, không ngờ chỉ là một câu vô thưởng vô phạt thế này.

Nói thì dễ lắm, nhưng cả Đại 3An này được mấy thế lực có thể so với gia tộc lớn? Muốn bồi dưỡng nên một thể lực như vậy, tất sẽ phải mất một cái giá cực lớn.

Hai mắt Thôi5 Minh Thạch thì lại sáng lên, liền hỏi: “Nhà huân quý? Nhà quan văn danh gia vọng tộc? Hai gia tộc kiểu này đều rất được hoàng thượng coi t4rọng, cho dù thể lực của họ có lớn đi chăng nữa, chưa chắc hoàng thượng đã chèn ép.” Cố Kính Chỉ lắc đầu: “Không phải, có một sự lựa chọn k0hác tốt hơn.” Ông ta mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự hưng phấn, nhấn từng chữ: “Đề Xưởng!” Đề Xưởng là thanh kiếm sắc trong tay hoàng thượng, tồn tại vì hoàng thượng, người có thể nhổ bỏ Để Xưởng chỉ có hoàng thượng mà thôi.

Lư Hi Nghiêm và Thôi Minh Thạch đều là những kẻ tâm tư nhạy bén, nghe Cổ Kính chỉ nói ra hai chữ này liền hiểu ngay.

Họ cũng đã đối phó với Uông Ấn nhưng đều thất bại.” Lư Hi Nghiêm chỉ ra một sự thật.

Cổ Kính Chỉ liền phản bác: “Đây là chuyện của quá khứ chứ không phải là hiện tại.

Sự đáng sợ của Đề Xưởng đã ăn sâu vào lòng người, khiến mọi người đều không để ý thấy, thực ra Uông Ấn cũng chẳng được hoàng thượng tín nhiệm đến vậy đâu.” Từ sau khi nhà họ Cố chịu thua thiệt trong tay Uông Ấn, Cố Kính Chỉ vẫn luôn nghiên cứu về Uông Ấn một cách vô cùng tỉ mỉ, nghiêm túc, bởi vậy nên đã có kết luận khác hẳn mọi người.

Uông Ấn quả thực rất được lòng vua, nhưng lòng dạ đế vương đã, và sẽ luôn thay đổi bất cứ lúc nào.

“Năm trước hoàng thượng thành lập Nghi Loan Vệ, lựa chọn thành viên theo tiêu chuẩn quân cận vệ, rõ ràng là dự định trọng dụng Nghi Loan Vệ.

Ta dám nói một câu: Nghi Loan Về chắc chắn là để thay thế Đề Xưởng! Thật ra, hoàng thượng đã bắt đầu nghi ngờ Uông Ấn rồi, chỉ là mọi người chưa phát hiện ra mà thôi.” Cổ Kính Chỉ nói.

Ông ta đã nhìn thấy rõ: Nghi Loan Về chỉ mới được thành lập vào năm ngoái nên chưa được trò trống gì, nhưng đến ngày Nghi Loan Về lớn mạnh thì sẽ không còn việc cho Đề Xưởng nữa.

Nói thẳng ra là, nếu hoàng thượng có thể tạo ra thanh vũ khí sắc bén Đề Xưởng này thì tất nhiên cũng có thể tạo ra một thứ vũ khí lợi hại khác.

Khi thứ vũ khí cũ đã cùn, dùng không thuận tay nữa thì sẽ đổi sang dùng vũ khí mới, có gì lạ đâu? Nếu Nghi Loan Về còn chưa đủ để nói rõ cho tâm tư của hoàng thượng, vậy thì còn một chuyện nữa có thể làm minh chứng rõ ràng.

Đó chính là việc hoàng thượng đã cử Đại tướng quân Tả Dực Vệ - Giản Tỉnh An đến Lương Châu tiêu diệt con cháu nhà họ Khúc.

Nhà họ Cố cũng có một chân trong chuyện này, bọn họ sai ám vệ đến đó giết Uông Ấn.

Tuy cuối cùng việc không thành, nhưng nhờ đó lại biết rất rõ đầu đuôi sự việc tại Lương Châu.

Nếu hoàng thượng tín nhiệm Uông Ấn thì sao lại cử Giản Tĩnh An tới Lương Châu? Đương nhiên, Cổ Kính Chỉ sẽ không nói ra bí mật ấy.

Bởi chỉ riêng sự tồn tại của Nghi Loan Về thôi cũng đã đủ để dấy lên hi vọng cho đám người Lư Hi Nghiêm và Thổi Minh Thạch.

“Trước đây chưa ai đối phó thành công với Uông Ấn là bởi hắn còn độc thân, nhưng nay Uông Ấn đã thành thân, còn hết sức quan tâm đến phu nhân của mình.

Đây chính là cơ hội của chúng ta.” Cổ Kính Chỉ nói tiếp.

Trước kia, Uông Ấn không cha mẹ không vợ con, ngoài hoàng thượng ra thì không giữ bất cứ mối quan hệ với ai khác, không có sơ hở nào để có thể công kích.

Nhưng hiện tại, Uông Ấn đã lấy con gái nhà họ Diệp, vậy là đã có mối quan hệ và sự ràng buộc, tức là đã có nhược điểm.

Nhược điểm sờ sờ ra đó, cho dù tạm thời không thể công kích nhưng sớm muộn cũng sẽ nghĩ ra được cách.

Nghe xong phân tích của Cổ Kính Chỉ, trong lòng hai người họ Lư, Thôi rộn ràng hẳn lên, ngoài mặt cũng dần lộ vẻ khấp khởi.

Tiếp đó, Cố Kính Chỉ đổi giọng: “Đợi đến khi thể lực của Đề Xưởng đã đủ lớn mạnh, ta sẽ nghĩ cách để hoàng thượng nhận ra điểm này.

Nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là mời hai vị tới tìm trưởng tộc nhà họ Vệ...

Chắc hẳn thái tử đang sốt ruột lắm rồi.” Người kế vị ngai vàng mà nhà họ Cố chọn trước nay không phải là thái tử, nhưng điều đó có hề gì? Đằng sau thái tử là nhà họ Vệ.

Hiện tại, gia tộc lớn đang bị chèn ép, đương nhiên là nhà họ Vệ phải nấp sau lưng thái tử rồi.

Thái tử thân là người kế vị, dù có là Uông Ấn cũng chẳng dám động vào.

Có thái tử che chắn phía trước, nhất định có thể cầm chân lông Ấn.

Nếu có thể lợi dụng thái tử đối phó với Uông Ấn thì càng hay.

Một lát sau, Thôi Minh Thạch bật cười, gật đầu, nói: “Không hổ là người mưu lược nhất của nhà họ Cổ.

Nghe xong những lời này, trong lòng lão phu có thể tạm thời thả lỏng được rồi.” Lời nói của Cố Kính Chỉ đã cho thấy một tia sáng, tuy vẫn không thể giải quyết triệt để nguy cơ nhưng cũng đủ để có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đám người họ Lư, họ Thôi rời đi, Cố Kính Chỉ nói với Cổ Chương: “Có hai nhà Lư, Thôi đi trước, việc sẽ dễ làm hơn nhiều.

Tiếp đây, cháu chỉ cần để ý đến tình hình nhà họ Diệp là được.” Đối phó với Uông Ấn chưa bao giờ là chuyện một sớm một chiều.

Cố Kính Chỉ đã lâu không có cảm giác gặp được “kỳ phùng địch thủ” như thế này.

Ông ta đánh giá cao đối phủ này, thề rằng nhất định phải đánh bại hắn.

Cảm giác giẫm đạp Uông Ấn dưới chân nhất định là...

hết sức tuyệt vời! Nghĩ vậy, Cố Kính Chỉ không kìm được mà phá lên cười, ánh mắt cực kì hưng phấn, ẩn chứa sự điên cuồng.

Uông Ấn à, ông đây sẽ chống mắt lên xem, nếu mất đi ân sủng của hoàng thượng, ngươi còn có bản lĩnh gì! Sau khi rời khỏi đường Trường Long thì hai bên Lư, Thôi phân công nhau đi làm việc.

Nhà họ Thổi có giao tình với nhà họ Vệ nên Thôi Minh Thạch đi tìm trưởng lão nhà họ Vệ, tỏ rõ quyết tâm của các gia tộc lớn, bày tỏ bọn họ chắc chắn sẽ đứng về phía thái tử, khẩn cầu thái tử chiểu cổ đến sự vinh nhục của các gia tộc lớn, vân vân.

Trưởng bối nhà họ Vệ đang vô cùng sốt ruột, nghe được những lời này của nhà họ Thôi thì nhẹ nhõm hơn nhiều, nhất là khi nghe đến biện pháp ghi tên định khẩu, ruộng đất ngầm dưới danh nghĩa đền chùa miếu mạo thì càng thở phào.

Nhà họ Vệ phải giữ gìn được thể lực của mình thì vị trí của thái tử mới có thể vững chắc.

Việc mà nhà họ Lư cần làm rất đơn giản, chính là để lộ chuyện ở ngõ Chị Vân ra ngoài.

Tuy mất công sức mới khơi được tin tức đang bị đề ky kiểm soát, nhưng chẳng mấy mà sự việc ở ngõ Chị Vân được thêm mắm dặm muối, đã truyền khắp Kinh Triệu.

Thể là các quan viên trong triều đều biết: Tấu chương Độc chủ Đề Xưởng Uông Ấn dâng chính là để trả thù nhà họ Lư.

Còn có một bản tấu chương tố cáo được đưa tới trước mặt hoàng thượng, tẩu rằng: Uông Ấn xuất phát từ thù riêng lại mặc sức nhiễu loạn triều cục.

Hành động này là ỷ vào thể lực to lớn của Đề Xưởng mà làm bậy hay là hắn căn bản không coi hoàng thượng và triều đình ra gì? Còn trong hậu cung, Hoàng quý phi Phạm thị nhân dịp Vĩnh Chiêu Đế ngủ lại mà thổi gió bên tai, nói ra câu nào cũng không thoát khỏi bốn chữ “Uông Ấn cậy thế”.

Vĩnh Chiêu Để chỉ giữ tấu chương tố cáo kia mà không trả lời, tuy nghe nhưng cũng chẳng thể hiện thái độ gì với những lời nói của hoàng quý phi.

Những động tĩnh này đều được đề kỵ trình lên Uông Ấn, bao gồm cả chuyện trưởng tộc, trưởng lão của hai nhà Lư, Thôi sau khi đến Kinh Triệu đã lập tức tới đường Trường Long gặp mặt người nhà họ Cổ.

Nghe xong, Uông Ấn chỉ hờ hững nói: “Nếu đã vậy thì cũng có thể tiến hành việc kia rồi.” Thì ra đằng sau lưng hai gia tộc lớn họ Lư, Thôi còn có nhà họ Cố ở Nam Bình.

Hiện tại, nhà họ Cố lại đến gây chướng mắt, đã thế thì có thể tận diệt được rồi!