*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn Ngô Bất Hành thì điều động các mật thám của Vận Chuyển Các đi tìm hiểu cặn kẽ về trưởng lão và chi trưởng của các dòng h3ọ, nhất là tình hình của những con cháu quan trọng, để chuẩn bị cho bước thứ hai của Uông Ấn.
Trong lòng Uông Ấn bi2ết rõ, bước thứ hai quan trọng hơn bước đầu tiên, sức ảnh hưởng cũng sẽ lớn hơn nên hắn không dâng tấu ngay mà đi gặp hai n5gười này trước.
Người đầu tiên là tả bộc xạ Thượng Thư - Tạ Giới.
Sau khi nhận được bài thiếp của Uông Ấn, 4Tạ Giới nhất thời thấy khó tin.
Cân nhắc một hồi, ông ta vẫn nhận bái thiếp của hắn vì tò mò muốn biết hắn có mục đích gì.
Sau khi nhận được thiệp trả lời của Tạ Giới, Uông Ấn liền tới lặng lẽ tới phủ nhà họ Tạ chứ không đường hoàng thản nhiên như lần ở lầu Vạn Ánh, ngoài hầu cận của Tạ Giới ra thì không ai biết hành tung của hắn.
Việc này khiến vẻ mặt Tạ Giới nghiêm nghị hơn: Xem ra lần này quá nửa là có chuyện không thể nói thẳng, lại phiền toái rồi đây.
Ban đầu Tạ Giới còn định hàn huyên đãi bôi với Uông Ấn một phen, nào ngờ Uông Ấn vừa tới đã nói thẳng ý đồ đến đây, làm cho ông ta không khỏi hít vào một hơi.
Ông ta và Uông Ấn hoàn toàn không có giao tình, thậm chí còn hơi lục đục vì chuyện của nhà họ Khúc.
Uông Ấn gửi bái thiếp cho ông ta? Vì cớ gì? Uông Ấn chấp chương Đề Xưởng và Điện Tr0ung Tỉnh, là vị quan quyền lực nhất cũng là hoạn quan đệ nhất triều Đại An, với địa vị như này đã định trước hắn chỉ có thể là cận thần đơn độc bên cạnh Vĩnh Chiêu Đề, cũng có nghĩa là Uông Ấn không thể qua lại kết giao với các quan viên khác.
Bởi vậy nên bất kể là bản thân Uông Ấn hay quan viên trong triều như Tạ Giới đều hết sức kiêng kị việc này, để tránh bị hoàng thượng nghi kị.
Lần trước Tạ Giới nói chuyện riêng với Uông Ấn là hẹn nhau ở lầu Vạn Ánh, hỏi về việc Khúc Công Độ đột ngột mất tích, sau đó thì không liên lạc thêm gì nữa.
Cho đến tận hôm nay...
Tạ Giới không đoán ra dụng ý đến thăm của Uông Ấn, nhưng hắn tới sau khi dâng tấu chương xin tra hộ tịch và tài sản ngầm thế này, khiến thời điểm đến thăm trở nên có phần tế nhị.
Tạ Giới đương nhiên hiểu rõ việc cả nhà họ Khúc bị diệt vong là vì đế vương nghi kị.
Là bề tôi, ông ta không thể xen vào, nhưng trong lòng không tránh khỏi tâm trạng “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”.
Hơn nữa, ông ta cho rằng, chính vì bên cạnh để vương có nịnh thần như Uông Ấn nên cả nhà họ Khúc mới chết sạch.
Khoảng thời gian này, Tạ Giới gây không ít rắc rối cho Uông Ấn, thậm chí còn tìm cách kéo Uông Ấn xuống ngựa.
Nhưng hiện giờ Uông Ấn lại tới nhờ ông ta giúp đỡ? Có tìm nhầm người không vậy? Còn là để di tông dời tộc! Làm quan từng bấy năm, đã chẳng còn mấy chuyện có thể khiến Tạ Giới kinh ngạc thất thần, nhưng lúc này đây ông ta lại ngẩn ra, không thốt nên lời.
Là bề tôi, ông ta không thể xen vào, nhưng trong lòng không tránh khỏi tâm trạng “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”.
Hơn nữa, ông ta cho rằng, chính vì bên cạnh để vương có nịnh thần như Uông Ấn nên cả nhà họ Khúc mới chết sạch.
Khoảng thời gian này, Tạ Giới gây không ít rắc rối cho Uông Ấn, thậm chí còn tìm cách kéo Uông Ấn xuống ngựa.
Nhưng hiện giờ Uông Ấn lại tới nhờ ông ta giúp đỡ? Có tìm nhầm người không vậy? Còn là để di tông dời tộc! Làm quan từng bấy năm, đã chẳng còn mấy chuyện có thể khiến Tạ Giới kinh ngạc thất thần, nhưng lúc này đây ông ta lại ngẩn ra, không thốt nên lời.
Thấy Tạ Giới mãi không trả lời, Uông Ấn cũng không để bụng mà nói tiếp: “Tạ đại nhân, hoàng thượng đã đồng ý với việc tra xét hộ tịch và tài sản ngầm thì tức là cũng đã có ý định đối phó với danh gia vọng tộc rồi.
Chuyện di tổng dời tộc mà bản tọa vừa nói, cũng xin đại nhân gắng hết sức giúp cho, đế nước nhà được trăm năm yên ổn.” Nghe thấy Uông Ấn nhắc lại lần nữa, Tạ Giới mới chắc chắn rằng mình đã không nghe nhẩm, liếc nhìn Uông Ấn rồi mới cụp mắt đáp: “Đốc chủ đại nhân đang nói đùa sao? Chuyện các gia tộc lớn di tông dời tộc là việc lớn, trăm năm qua chưa từng xảy ra.
Việc này chỉ e bản quan không giúp được rồi.” Nghe thấy ông ta từ chối, Uông Ấn không nóng vội, cũng không nói tiếp vấn đề đó nữa mà hỏi: “Nếu bổn tọa nhớ không nhầm, buổi chầu sớm nay, lúc rời khỏi điện Tuyển Chính, Tạ đại nhân đã gật đầu mỉm cười với hai vị đại nhân của Bộ Hộ là Trần đại nhân và Tiền đại nhân....
Chắc hẳn đại nhân cũng tán thành với bản tấu của bổn tọa nhỉ?” Tạ Giới lặng thinh chốc lát rồi gật đầu.
Không sai, tấu chương trong buổi chầu sáng của Uông Ấn rất hữu ích cho nước nhà, bất luận có phải Uông Ấn muốn nhằm vào danh gia vọng tộc hay không, ông ta cũng rất tán thành.
Nhưng chuyện di tông dời tộc này thì không giống tra xét hộ tịch tài sản ngầm.
Uông Ấn lắc đầu, vẻ lạnh nhạt cố hữu trên mặt hơi thay đổi: “Tạ đại nhân, hai việc này có gì khác nhau đâu? Danh gia vọng tộc quyền cao chức trọng, có danh vọng và quyền lực mà người thường không thể có.
Cho nên bọn họ mới dám che giấu số lượng định khẩu, ngầm chiếm ruộng đất, tổn hại đến lợi ích của nước nhà và dân chúng.
Nếu Tạ đại nhân đã nhìn ra được điều này thì chắc hẳn cũng sẽ hiểu vì sao hoàng thượng lại muốn xử lý bọn họ.” Không đợi Tạ Giới trả lời, Hồng Ân nói tiếp: “Tạ đại nhân, chỉ một nhà họ Lư ở Phạm Dương thôi đã có thể đối đầu với phủ Ý vương rồi.
Nếu gia tộc lớn ở các đạo lớn liên kết lại với nhau thì sẽ ra sao? Thể lực khổng lồ như vậy đủ để gây rung chuyển Đại An.
Hoàng thượng không thể để nó tiếp tục tồn tại...” “Chắc Tạ đại nhân cũng hiểu rõ điều đó phải không? Trưởng tộc và các trưởng lão của những gia tộc lớn đều đang trên đường đến Kinh Triệu.
Nguyên cớ làm sao? Chỉ để đối phó với một phủ Ý vương hay là để chiếm được nhiều quyền lợi hơn? “ Uông Ấn nói liền một mạch, rồi cầm chén trà Tạ Giới đã sai người chuẩn bị lên, thư thả thưởng thức.
Rất ung dung tự tại, giống như đang ngồi trong sân nhà mình vậy.
Song, ngược lại là Tạ Giới, cả người mất tự nhiên, cảm thấy ngay cả hương trà mà ngày thường mình thích uống nhất cũng đắng ngắt.
Sau lần tức giận phất tay áo bỏ đi ở lầu Vạn Ánh, ông ta đã biết Uông Ấn trông thì lãnh đạm kiếm lời, nhưng thực ra mồm mép cực kì lợi hại.
Tuy hắn không nói tới chuyện di tông dời tộc nữa, nhưng những lời tiếp theo vẫn không rời khỏi chủ đề này, Tạ Giới không thể không suy ngẫm một cách nghiêm túc: Di tông dời tốc đúng là việc rất có lợi cho bách tính và Đại An.
Tạ Giới nhắm hai mắt lại, đột nhiên hỏi: “Đốc chủ đại nhân, ngài ra tay đối phó với danh gia vọng tộc là vì thù riêng, vì lệnh vua, hay là vì điều gì khác? “ Ông ta không biết có phải mình đã bị Uông Ấn thuyết phục rồi hay không, ông ta biết kế hoạch của Uông Ấn sẽ có lợi cho muôn dân bách tích, thân là tả bộc xạ Thượng Thư, cho dù đã sống bo bo giữ mình cả đời nhưng vẫn có chút tâm của người làm quan, hi vọng muôn dân Đại An được sống ấm no.
Thế nhưng, hai kế sách lại cứ phải là do Uông Ấn đưa ra.
Phải xuất phát từ mục đích gì thì Uông Ấn mới động tay mạnh mẽ như vậy chứ? Uông Ấn đặt chén trà xuống, thản nhiên đáp: “Mấy hôm trước phu nhân của bổn tọa bị gia tộc lớn sỉ nhục, bổn tọa nhất định phải đòi lại công bằng.
Hoàng thượng vốn đã bất mãn với gia tộc lớn bấy lâu nay.
Là bề tôi, bổn tọa phải san sẻ nỗi lo với hoàng thượng.
Phu phen bách tính các đạo lớn không đồng đều, tăng thêm gánh nặng.
Nếu để kỵ đã tra ra được thì bốn tọa liên hỏi tới...” Hắn thoáng dừng lại rồi tự mình kết luận: “Hành động này của bổn tọa là vì thù riêng, cũng là vì lệnh vua, càng là vì dân chúng.”
Hắn nhìn sang Tạ Giới, nhắc lại câu đã từng nói với cô gái nhỏ lúc trước: “Đại nhân, các gia tộc lớn, người thì ít mà chiếm thì nhiều, thiên hạ không chỉ có những dòng tộc mà còn có cả dân thường bần hàn nữa.” Hắn ngủi hương trà, không biết sao lại chợt nhớ đến quán trà Diệm Khê trong ngõ Bố Châu, nhớ đến một góc nào đó trong quán trà mang lại cảm giác thư thái khôn tả.
Tạ Giới chưa bao giờ thấy một bông đốc chủ trút bỏ vẻ lạnh lùng và sát khí, trở nên dịu dàng thế này, ông ta bỗng trầm lặng.
Ông ta không thích cách làm việc và con người của Uông Ấn, rất đỗi căm hận hắn bởi vì chuyện của nhà họ Khúc.
Tuy nhiên, trong vấn đề này, ông ta lại hoàn toàn đồng ý.
Thích mới biết xấu xa, ghét mới biết thiện lành.
Uông Ấn nói không sai, thiên hạ không chỉ có những dòng tộc mà còn có dân chúng bần hàn nữa.
Nếu danh gia vọng tộc không suy yếu thì dân thường bần hàn lấy gì để vùng lên? Một lúc lâu sau, Tạ Giới mới cất tiếng: “Chuyện này bổn quan sẽ suy nghĩ, xin Uông đốc chủ cứ về trước đã.” Uông Ấn đứng dậy, hơi cúi người, nói với Tạ Giới: “Bổn tọa đa tạ đại nhân, xin cáo từ.” Nói chuyện không cần phải quá rõ ràng, nếu Tạ Giới đã nói rằng sẽ suy nghĩ thì khả năng cao là ông ta sẽ nhận lời.
Kết quả này không nằm trong dự liệu của Uông Ấn, nhưng thuận lợi hơn những gì hắn đã nghĩ.
Đúng vậy, người làm quan có tâm như Tạ Giới có thể lên tiếng bênh vực cho Khúc Công Độ khi đó, thì giờ đây nhất định cũng sẽ vì bách tính Đại An mà ủng hộ việc di tông chuyển tộc.
Tạ Giới, đúng là Tạ Giới của Đại An! Quả nhiên, hắn đã rất đúng khi lựa chọn đến gặp ông ta.