*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Máu tươi trong miệng Di Sơ không ngừng chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ vạt áo trước ngực Diệp Tuy, khiến nơi đây thoáng cái đã nồ3ng nặc mùi máu tanh.
Tình huống xảy ra quá bất ngờ khiến cho đám người Triệu Tam Nương và Bội Mặc đều bàng hoàng, sững2 sờ không thể cử động, trân trối đứng nhìn phu nhân của mình bị thương thảm thiết.
Tên hộ vệ vừa đánh một đòn vào lưng5 Di Sơ đã lui về đứng bên cạnh Thôi thị, hoàn toàn không tỏ cảm giác lấn cấn khi đánh chết người.
Mặt mày Thôi thị đầy4 ý mỉa mai, bà ta không biết Đốc chủ phu nhân Diệp Tuy và ả tiện tì có quan hệ gì, nhưng cả tiện tỳ nhất định phải chết! Có đắ0c tội với tốc chủ phu nhân hay Uông đốc chủ hay không, lúc này bà ta hoàn toàn không quan tâm.
Diệp Tuy chẳng biết mình nên làm gì, cứ nhỏ giọng gọi, chỉ sợ rằng ngay đến hơi thở mong manh của Di Sơ cũng sẽ biến mất trong tức khắc.
Máu tươi từ miệng Di Sơ không ngừng chảy ra, lau thế nào cũng không hết.
Nàng biết Di Sơ bị thương rất nặng, cũng biết sau khi nhận một đòn của tên hộ vệ kia, hi vọng sống sót của Di Sơ trở nên vô cùng nhỏ nhoi.
Thế nhưng, nàng vẫn mong đợi kỳ tích có thể xuất hiện, hi vọng Di Sơ có thể vượt qua được.
Đột nhiên, Diệp Tuy cảm thấy cơ thể Di Sơ khẽ cử động.
Thậm chí, trong lòng còn dâng lên niềm vui sướng khôn tả.
Thế gia vọng tộc, người kết hợp hai gia tộc Lư, Thôi như bà ta đâu sợ một tên hoạn quan như Uông Ấn! Bà ta thậm chí còn đang nghĩ chuyện này có khi sẽ khiến chồng mình hài lòng.
Diệp Tuy ôm lấy Di Sơ, cảm nhận được mùi máu tanh nồng xông vào khoang mũi, chẳng mảy may đếm xỉa đến xung quanh.
Nàng cẩn thận đỡ Di Sơ thẳng dậy, giọng nói run rẩy khẽ gọi: “Di Sơ, Di Sơ..” Cơ thể Di Sơ vẫn ấm, nhưng gần như không cảm nhận được hơi thở của nàng ấy nữa.
Nếu không phải ngực vẫn đang phập phồng thì Diệp Tuy còn tưởng nàng ấy đã ngừng thở.
Nàng kinh ngạc cất cao giọng, liên tục gọi: “Di Sơ, Di Sơ...” Di Sơ đang dựa vào lòng nàng, dùng hết sức bình sinh mở hé mắt.
Tóc tại nàng ấy rối bù, mặt đầy vết máu, nhưng đôi mắt lại ánh lên thần thái rạng rỡ.
Diệp Tuy không cảm thấy vui mừng, mà trái lại lòng đầy xót xa.
Nàng biết, đây là ánh mắt hồi quang phản chiếu, Di Sơ sắp không cầm cự được nữa rồi.
Toàn thân Di Sơ đau đớn, tinh thần dần dần trở nên mơ hồ.
Tóc tại nàng ấy rối bù, mặt đầy vết máu, nhưng đôi mắt lại ánh lên thần thái rạng rỡ.
Diệp Tuy không cảm thấy vui mừng, mà trái lại lòng đầy xót xa.
Nàng biết, đây là ánh mắt hồi quang phản chiếu, Di Sơ sắp không cầm cự được nữa rồi.
Toàn thân Di Sơ đau đớn, tinh thần dần dần trở nên mơ hồ.
Nàng biết bản thân sắp không chịu được nữa rồi, hướng nhìn dừng lại ở Diệp Tuy.
Không biết vì sao, tại thời khắc cuối cùng này, đột nhiên nàng lại cảm thấy bình yên vô cùng.
Tất cả mọi khổ đau đều đã rời xa, chỉ còn người trước mặt đang ôm mình.
Người ấy rất đẹp, diễm lệ rực rỡ như ánh mặt trời, trước đây Di Sơ chưa từng gặp ai đẹp đến thế.
Hình như là Đốc chủ phu nhân, tại sao người lại ở đây, tại sao mắt đẫm lệ đến thế? Chúng ta còn chưa từng quen biết kia mà.
Di Sơ gắng hết sức bình sinh, cố nhìn cho kĩ người trước mặt.
Đột nhiên, trong đầu nàng hiện lên một khung cảnh mờ mờ, vừa xa lạ lại vừa thân thuộc.
Nàng đã trốn khỏi ngõ Chi Vấn, lang thang tới tận Nam Bình ở đạo Hà Nội xa xôi.
Một người vô cùng xinh đẹp đỡ nàng dậy, cười nói: “Vậy không nhắc đến những chuyện cũ nữa, sau này cứ gọi người là Di Sơ" đi.” Từ đó, Di Sơ bầu bạn bên cạnh người này mấy chục năm trời, chứng kiến người ấy chịu đựng nỗi đau bị giày vò, chứng kiến người ấy thức đêm đến bạc tóc, rồi cũng chứng kiến người ấy tận hưởng giàu sang hiển hách.
Cuối cùng, nàng đứng ở bên cạnh, nhìn người ấy xem danh sách sinh thần, nghe bà nói: “Lão thân không cần mình tốt số thế này...
Di Sơ, em còn nhớ không?” Hồi quang quay ngược, lão phu nhân tóc trắng của nàng dần dần trẻ lại, biến thành một cô nương xinh đẹp, tướng mạo dung nhan y như người đang ôm Di Sơ bây giờ.
Đúng là lão phu nhân rồi! Tại sao người lại trẻ đến vậy? Lần đầu hai người gặp là ở Nam Bình kia mà, tại sao người lại ở đây? Ánh mắt của Di Sơ sáng rực lên, nàng muốn cử động tay nhưng không cách nào điều khiển được, chỉ có thể mấp máy môi, như thể muốn nói gì đó.
Có quá nhiều thứ muốn nói cho lão phu nhân nghe...
Diệp Tuy thấy vậy, cố nén nỗi bị thương lại, vội vã ghé sát tai vào miệng Di Sơ thì mới nghe được một âm thanh vô cùng yếu ớt: “Lão phu nhân, em...