Uông Xưởng Công

Chương 271: Trong yến hội




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

Những cây cổ thụ này đã chứng kiến biết bao phồn hoa thịnh suy của phủ Định Quốc Công.

Từ khi Đại An lập quốc, phủ đã được phong là phủ Quốc Công đệ nhất Đại An, cha truyền con nối.

Mặc dù trải qua nhiều thăng trầm nhưng đến giờ vẫn đứng sừng sững vững vàng, giống như cây cổ thụ cao ngất trời.

Hoa tươi rồi sẽ tàn lụi, nhưng cổ thụ lại ngày một cao lớn.

Nàng không khỏi nhớ đến chủ nhà Uống.

Đốc chủ đại nhân thích những bông hoa xinh tươi, có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề nội hàm bên trong, thế mới phù hợp với tính tình xưa nay của hắn.

Dù sao cũng chỉ là sở thích của con người mà thôi.

Trưởng công3chúa không khác biệt nhiều so với ấn tượng của Diệp Tuy, y phục của bà lộng lẫy hơn trước kia nhưng vẫn chỉ cài một cây trâm gỗ mộc mạc trên đầu.

Có lẽ bởi yến tiệc do đích thân mình tổ chức nên Trưởng công chúa cười nhiều, ánh mắt hiền dịu với hai hàng tóc mai đã bạc trắng trong gần gũi hơn nhiều.

Con gái thứ dòng chính của Tam phòng nhà họ Diệp, từng được con trai trưởng dòng chính của nhà họ Cố ở Nam Bình đến cầu thân, cuối cùng lại gả cho Uông đốc chủ.

Nghe đầu Uống đốc chủ còn vô cùng coi trọng vị phu nhân này...

Ấn tượng đầu tiên là dung nhan vô cùng diễm lệ, một bộ y phục đỏ rực2sáng bừng rực rỡ nổi bật giữa nhóm phu nhân nhẹ nhàng thanh nhã, hoàn toàn không thể làm ngơ.

Nhưng ngoài diện mạo xinh đẹp, phong thái điềm tĩnh, lời nói và hành động lịch sự ra thì tạm thời cũng chưa thấy có gì khác với người thường.

Chẳng lẽ Uông đốc chủ thích kiểu người xinh đẹp rực rỡ? Hay cô nương nhà họ Diệp còn có chỗ đặc biệt hơn người? Rất nhiều đôi mắt dõi theo Diệp Tuy, tỏ ý đánh giá không thể che giấu nổi.

Vừa thấy Diệp Tuy, Trưởng công chúa dùng chuyện trò, quay sang cười đón: “Đốc chủ phu nhân đến rồi, nào nào, mời ngồi!” Lầu Ngẫu Hoa vốn dĩ đang râm ran tiếng bàn luận, Trưởng công chúa vừa dứt lời,3tất cả bỗng chốc trầm lắng theo.

Mọi người không hẹn mà nhìn về phía Trưởng công chúa.

Đốc chủ phu nhân...

phu nhân của Uông đốc chủ đến đây rồi? Những quý phu nhân ở đây đều thuộc tầng lớp quyền quý bậc nhất Kinh Triệu.

Đa số họ chưa từng gặp Diệp Tuy, nói đúng hơn là không có ấn tượng gì về nàng, vậy nên rất tò mò muốn biết rốt cuộc Đốc chủ phu nhân trong truyền thuyết là người thế nào.

Nghe đầu Uống đốc chủ còn vô cùng coi trọng vị phu nhân này...

Ấn tượng đầu tiên là dung nhan vô cùng diễm lệ, một bộ y phục đỏ rực sáng bừng rực rỡ nổi bật giữa nhóm phu nhân nhẹ nhàng thanh nhã, hoàn toàn không thể làm ngơ.

Nhưng9ngoài diện mạo xinh đẹp, phong thái điềm tĩnh, lời nói và hành động lịch sự ra thì tạm thời cũng chưa thấy có gì khác với người thường.

Chẳng lẽ Uông đốc chủ thích kiểu người xinh đẹp rực rỡ? Hay cô nương nhà họ Diệp còn có chỗ đặc biệt hơn người? Rất nhiều đôi mắt dõi theo Diệp Tuy, tỏ ý đánh giá không thể che giấu nổi.

Diệp Tuy không để tâm đến những ánh mắt ấy, thản nhiên cúi người chào Trưởng công chúa, cung kính nói: “Diện kiến Trưởng công chúa điện hạ, xin thỉnh an điện hạ.” Trưởng công chúa mỉm cười, gật đầu đáp: “Không cần khách sáo, ngồi đi.

Hôm nay đến ngắm hoa sen nở sớm, không cần phải gò bó.” Bà nhìn Diệp3Tuy với ánh mắt không xao động, nhưng đáy lòng thấy hơi phức tạp.

Thời điểm lần đầu nhìn thấy cô nương này ở Trạc Tú Viên, bà đã có ấn tượng rất sâu đậm về nàng, cảm thấy nàng rất khác biệt.

Để hạ bớt uy thế của viện Cẩm và Bích Sơn Quân, bà lệnh cho nàng bái Bích Sơn Quân làm thầy.

Không ngờ cuối cùng cô nương lại lấy Uông Ấn, trở thành vợ của hắn.

Đương nhiên, Uông Ấn rất tốt, cô nương cũng rất tốt, nhưng chuyện cưới gả này...

Trưởng công chúa thật sự không thể dối lòng rằng nó rất tốt được.

Mà thôi, đều là duyên phận, nếu hai bên tự nguyện thì chắc chắn đã cân nhắc cẩn thận.

Trưởng công chúa không nghĩ nhiều về điều đó nữa mà quay sang mấy người đang ở bên cạnh: “Đây là Đốc chủ phu nhân.

Không phải các người vừa nói muốn gặp Đốc chủ phu nhân sao? Đây, người đã đến rồi đây.” Ý của Trưởng công chúa rõ ràng là bảo những quý phu nhân này chủ động chào hỏi Diệp Tuy.

Bấy giờ Diệp Tuy mới chú ý tới vài phụ nhân xung quanh Trưởng công chúa, khi nhìn thấy rõ hai người trong số đó, tim nàng hơi thắt lại.

Hai người không lớn tuổi lắm, chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi, y phục không quá cầu kỳ nhưng lại có khí chất đặc biệt hơn người.

Diệp Tuy biết, tuy đơn giản nhưng loại vải y phục hai người đó dùng là gấm Yên La do Giang Nam tiến công.

Thái tử phi vệ thị và Ngũ hoàng tử phi Tề thị.

Cả hai đều là con cháu hoàng tộc, là những phu nhân cực kì cao quý của triều Đại An.

Nhất là Thái tử phi vệ thị, con gái trưởng dòng chính của gia tộc lâu đời vệ thị Trần Lưu.

Nếu thái tử có thể thuận lợi lên ngôi thì nàng ta sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Thời điểm hai người này gặp nàng ở kiếp trước, họ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, còn bây giờ...

họ ngồi hai bên trái phải của Trưởng công chúa, mỉm cười nhìn nàng.