*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y không dám, cũng không có cách nào thăm dò động tĩnh của chủ nhà họ Uông, chỉ có thể suy đoán phần nào thông qua vợ chồng Diệp Tam gia.
Có lẽ đúng là phu nhân của Uông Ấn thật sự bị tấn công, nên từ trên xuống dưới Đề Xưởng đều sẵn sàng tư thế liều mạng với đám “người mặc đồ đen”.
Nghĩ tới đây, trán Giản Tĩnh An nhăn lại thành mấy đường, càng lấy làm phiền lòng.
Người mặc đồ đen, lại là người mặc đồ đen! Hiện tại vẫn còn chưa điều tra rõ nội tình vụ bọn chúng đột nhiên xuất hiện ở Lương Châu thì đã có một nhóm khác đột nhập phủ nhà họ Uông, tấn công Uông phu nhân rồi.
Sau vụ bạo loạn ở Lương Châu,3Uông Ấn lập tức xin ý chỉ của hoàng thượng, điều động để kỵ đến Lương Châu khắc phục hậu quả.
Hiện tại, những thi thể của đám người mặc đồ đen ở Lương Châu đã được chuyển về Đề Xưởng.
Để kỵ đang điều tra lai lịch của đám cung thủ, đồng thời tìm kiếm tung tích con cháu của nhà họ Khúc.
Nghe đâu Uông Ấn đã nổi giận, còn lạnh lùng buông một câu: “Muốn lấy tính mạng của nhà họ Khúc, đối với bổn tọa dễ như trở bàn tay.
Làm điều thừa nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến mức này!” Tuy Giản Tĩnh An không sợ Uông Ấn, nhưng nghe vậy cũng không nhịn nổi mà hít sâu một hơi.
Sau khi bình tĩnh lại, điều đầu tiên Giản Tĩnh An2nghĩ tới là đề kỵ của Đề Xưởng.
Đề Xưởng biết nhà họ Khúc đã được thu xếp ổn thỏa tại Lương Châu, hơn nữa lại nhiều tai mắt, nắm bắt tin tức nhanh nhạy, hoàn toàn có khả năng giành người trước Tả Dực Vệ.
Song, người ghi chép lịch sử quân đội của Tả Dực Vệ là Triệu Hướng Trắn lại có cách nhìn khác: “Đại tướng quân, đề kỵ phụng lệnh hoàng thượng cầm tù nhà họ Khúc, vậy động cơ họ giải cứu đám con cháu ấy là gì?”
Giản Tỉnh An nhất thời trầm ngâm.
Đúng rồi, đây cũng là chỗ mà y nghĩ mãi không hiểu.
Rốt cuộc thì bọn chúng là ai? Lần này nhiệm vụ của Giản Tĩnh An đã hoàn toàn kết thúc trong thất bại, thật khó thể nào3chấp nhận được.
Đám người nhà họ Khúc được cứu đi, “công cụ giết người” của Tả Dực Vệ bị tổn thất, không điều tra ra được manh mối nào.
1 hình này khiến Giản Tỉnh An không có cách nào thưa lại với hoàng thượng, càng khó đối mặt với sự thất bại của Tả Dực Vệ.
Nhưng y là một đại tướng quân, bất luận tình hình xấu đến mức nào cũng phải thẳng sống lưng mà đối diện, chấp nhận mọi hậu quả và trừng phạt.
May mà hoàng thượng nương tay với y, chỉ phạt ba tháng tiền lương, đồng thời ra nghiêm lệnh cho y phải tìm bằng được tung tích nhà họ Khúc, điều tra rõ lai lịch của đám người mặc đồ đen kia, lấy công chuộc tội.
Hiện tại, những thi thể9của đám người mặc đồ đen ở Lương Châu đã được chuyển về Đề Xưởng.
Để kỵ đang điều tra lai lịch của đám cung thủ, đồng thời tìm kiếm tung tích con cháu của nhà họ Khúc.
Nghe đâu Uông Ấn đã nổi giận, còn lạnh lùng buông một câu: “Muốn lấy tính mạng của nhà họ Khúc, đối với bổn tọa dễ như trở bàn tay.
Làm điều thừa nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến mức này!” Tuy Giản Tĩnh An không sợ Uông Ấn, nhưng nghe vậy cũng không nhịn nổi mà hít sâu một hơi.
Làm điều thừa? Là ai làm điều thừa chứ? Là Tả Dực Vệ nhận mật lệnh, hay là hoàng thượng ra chỉ thị này? Câu nói đó rõ ràng dành cho cả Tả Dực Vệ và hoàng3thượng cùng nghe.
Uông Ấn quá ngông cuồng, chẳng khác gì một kẻ điên! Giản Tĩnh An không sợ Đề Xưởng, không sợ Uông Ấn nhưng lại sợ kẻ điên.
Sau một hồi im lặng, Giản Tĩnh An dặn thuộc hạ: “Rút hết các trinh sát về! Dốc toàn lực tìm kiếm con cháu nhà họ Khúc ở khu vực Lương Châu!” Chắc hẳn đề ky bức thiết hơn Tả Dực Vệ trong việc điều tra thân phận của đám người mặc đồ đen.
Thế thì hiện tại Tả Dực Vệ có thể lập công bằng cách tìm được người càng sớm càng tốt.
Y đã phụng mật lệnh phải giết sạch bọn họ.
Ở nơi khác, một chàng trai trẻ tuổi mặc áo gấm có phong thái phi phàm cũng đang cau mày giống Giản Tĩnh An, giọng nói lạnh lùng: “Nói vậy thì Uông Ấn không bị thương?” Hắn ta phải nhiều người như thế, còn sử dụng cả cung tên trong quân đội, tổn thất không ít ám vệ, vậy mà Uông Ấn lại chẳng hề hấn gì.
Đáng tiếc, tình huống khi đó quá hỗn loạn, ám vệ trốn thoát trở về cũng không rõ tình hình cụ thể, không biết cuối cùng Uông Ấn ra sao.
“Chủ nhân, hay là kẻ xuất hiện ở Lương Châu là thế thân của Uông Ấn? Chẳng phải công chúa Hi Bình đã đến thăm dò, cũng nói rằng Uông Ấn vẫn ở trong phủ sao?” Một người phụ tá trung niên nói.
Chàng trai hừ nhạt, nói với giọng mỉa mai: “Công chúa Hi Bình đúng là ngu xuẩn, chẳng thăm dò được gì cả, còn khiến Uông Ấn ghi hận.
Gây ra chuyện thì tự đi mà chịu trách nhiệm!” Người phụ tá trung niên khom lưng, phụ họa: “Chủ nhân nói rất phải.
Có điều, nô tài nghĩ như vậy vừa hay.
Có công chúa Hi Bình và Tả Dực Vệ làm lá chắn, Đề Xưởng tuyệt đối sẽ không tra ra được tung tích của chủ nhân.” Chàng trai trẻ gật đầu, cảm thấy lời nói này của phụ tá rất có lý.
Ngay từ khi biết được một lệnh của Tả Dực Vệ, hắn ta lập tức sắp đặt ván cờ, còn dùng đến cả công chúa Hi Bình.
Cho dù Đề Xưởng có tài giỏi hơn nữa cũng khó mà điều tra rõ những lắt léo đằng sau.
Sau đó, chàng trai thở dài, nói: “Tiếc rằng thất bại trong gang tấc, không lấy được tính mạng Uông Ấn, ngay cả đám con cháu nhà họ Khúc cũng đã được đưa đi.” Nếu đám cung thủ kia có thể kiên trì đến tận cuối cùng, để lại chút dấu vết cho Đề Xưởng thì người nhà họ Khúc đã trở thành tấm bùa đòi mạng Đề Xưởng và Uông Ấn rồi.
Thật đáng tiếc, đáng tiếc...
Lúc này, một gã sai vặt vội vàng tới bẩm báo: “Chủ nhân, nô tài vừa nhận được tin tức, thi thể con cháu nhà họ Khúc được tìm thấy tại sườn núi Tấc Vuông ở Lương Châu.” Sắc mặt chàng trai trẻ thoắt cái liền thay đổi.