Uông Xưởng Công

Chương 236: Đan tay vào nhau




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

cảm thấy rất vui.

Khi nhìn thấy đại phu cởi áo cho Uông Ấn, Diệp Tuy mới đột nhiên ý thức được một điều: Hóa ra muốn châm kim phong bế huyệt đạo thì cần phải cởi áo.

Vậy...

vậy...

Miệng vết thương đã ngừng chảy máu, tuy vậy bằng vải vẫn đỏ thẫm lại.

Quả nhiên, quyền cao chức trọng không phải tự nhiên mà có.

Những năm qua, đại nhân phải gánh chịu bao nhiều vết thương, trải qua bao nhiêu kiếp nạn sinh tử? Cũng giống như lúc này, non nửa canh giờ trước hắn còn đang hôn mê, nhưng bây giờ không thể không chấp nhận châm kim phong bế huyệt đạo, để trông thật bình thường.

Đại nhân...

Trái tim nàng như bị bóp nghẹt, không nhịn nổi lại nhìn những vết sẹo loang lổ kia, rồi dời mắt sang3khuôn mặt của Uông Ấn, tức thì ngẩn người.

Sắc mặt đốc chủ trắng bệch, đôi môi mỏng mím chặt, lông mày cau lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở có phần gấp gáp.

Người từ trước đến nay vốn lãnh đạm mà lộ ra dáng vẻ cố sức chịu đựng một cách rất rõ ràng thế này.

Nàng hiểu ngay rằng châm kim phong bế huyệt đạo không chỉ hơi, mà là rất rất đau.

Nhận ra ánh mắt của Diệp Tuy, Uông Ấn ngước lên, muốn mỉm cười tỏ vẻ thoải mái với nàng, nhưng...

Cô gái nhỏ đang rưng rưng nhìn hắn, là vì đau lòng thương xót ư? Tim Uông Ấn đập nhanh hơn, niềm vui sướng ngập tràn trong lồng ngực như muốn trào ra.

Cơ thể để trần của Uông Ấn đập vào tầm mắt2Diệp Tuy, nàng chưa kịp xấu hổ đỏ mặt thì trong lòng đã nhói đau.

Tấm lưng rắn chắc của Đốc chủ đại nhân đầy những vết sẹo chằng chịt.

Vết sâu nhất dài nhất kéo từ vai trái xuống thắt lưng phải, vắt ngang gần như toàn bộ phần lưng.

Hẳn là đã từ nhiều năm trước mà vẫn hằn rõ đến vậy, có thể tưởng tượng được lúc đó đại nhân bị thương nặng đến mức nào.

Còn vết thương mới nhất do bị đao chém trên thắt lưng trái đã được băng bó.

Người từ trước đến nay vốn lãnh đạm mà lộ ra dáng vẻ cố sức chịu đựng một cách rất rõ ràng thế này.

Nàng hiểu ngay rằng châm kim phong bế huyệt đạo không chỉ hơi, mà là rất rất đau.

Nhận ra ánh mắt của Diệp Tuy, Uông3Ấn ngước lên, muốn mỉm cười tỏ vẻ thoải mái với nàng, nhưng...

Cô gái nhỏ đang rưng rưng nhìn hắn, là vì đau lòng thương xót ư? Tim Uông Ấn đập nhanh hơn, niềm vui sướng ngập tràn trong lồng ngực như muốn trào ra.

Chẳng biết từ lúc nào, cơn đau dường như vơi đi, không giống hồi trước, phải dùng đến toàn bộ tinh thần mới có thể chống đỡ nổi nữa.

Bấy giờ, đại phu cầm một cây kim vàng to bằng ngón út của trẻ con lên và nhắc Uông Ấn: “Xưởng công, đến mũi châm cuối rồi.” Lời nhắc này dành cho xưởng công, cũng dành cho chính bản thân đại phu.

Mũi châm cuối cùng sẽ đau hơn trước đó nhiều.

Đại phu biết xưởng công có thể trụ được, nhưng tay ông ta lại hơi run9rẩy.

“Không sao, làm đi!” Uông Ấn thản nhiên đáp, mồ hôi trên trán đã tụ thành dòng, chảy dọc xuống theo đường nét khuôn mặt nhưng vẫn không làm lu mờ đi vẻ tuấn tú thường ngày.

Diệp Tuy đang cầm khăn gấm ở bên mà không dám lau.

Nang bước tới gần Uông Ấn, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẫm mồ hôi lạnh của hắn.

Nhớ lại những lời tối hôm xưa hắn nói khi lao vào phòng mình, nàng không nén nổi, khẽ lẩm bẩm: “Đại nhân, thiếp cũng ở đây!” Diệp Tuy duỗi tay ra, không dám chạm vào Uông Ấn, chỉ để hở sát bên cạnh những ngón tay của hắn như muốn nắm lấy.

Đại phu hít sâu một hơi rồi cầm cây kim vàng lên, đâm vào đuôi cột sống của Uông Ấn một3cách nhanh chóng và chính xác.

Uông Ấn cảm thấy trước mắt tối đen, kêu “hư” một tiếng, người hơi cong lên.

Tay hắn bất giác nhích lên nắm chặt lấy tay nàng giống như nắm giữ vật báu quan trọng nhất đời này.

Diệp Tuy hơi giật mình, nhưng vẫn cắn chặt môi, không nhúc nhích.

Hắn không cảm nhận được cơn đau ở vết thương trên thắt lưng trái nữa.

Kim châm đã phong bế huyệt đạo, làm tê liệt mọi cảm giác, bao gồm cả xúc giác.

Cho đến khi hắn cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện mình đã nắm tay cô gái nhỏ từ bao giờ, lại còn nắm rất chặt.

Liệu có làm nàng đau không? Hắn hơi thả lỏng tay, nhưng không buông ra.

Không biết tại sao, hắn không muốn buông ra mà muốn giữ mãi thế này.

Đại phu cùng Phong bá lặng lẽ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Diệp Tuy và Uông Ấn.

Một người ngồi dựa lưng vào đầu giường, một người ngồi xổm, tay đan vào nhau.

Diệp Tuy cảm thấy trong lòng nóng như thiêu như đốt, giống như lòng bàn tay đốc chủ vậy.

Sao hắn vẫn giữ chặt tay nàng? Nàng lên tiếng: “Đại nhân, nội thị của điện Tử Thần đang chờ.” Uông Ấn chớp mắt, thoáng chốc đã quay lại vẻ lạnh lùng không chút cảm xúc.

Hắn dãn mày, nói: “Ừ, bổn tọa phải vào cung rồi.” Dứt lời, hắn cũng đồng thời thả tay ra.

Chuyện trên đời nói chung là như vậy đấy, dẫu không muốn buông cũng không thể không buông.