Uông Xưởng Công

Chương 233: Bị thương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

Diệp Tuy chạy nhanh đến bên cạnh Uông Ấn, nghiêng người về đằng trước, nũng nịu cười nói: “Đại nhân, sao ngài lại dậy rồi? Chẳng phải ngài nói muốn nghỉ ngơi một lát sao?” Nàng nắm lấy cánh tay Uông Ấn, trông như chú chim nhỏ nép vào bên người, nhưng ánh mắt không ngừng lo lắng.

Hắn vịn vào khung cửa mà không hề nhúc nhích, khi nàng đến gần mới ngửi thấy mùi máu tươi.

Nàng sực hiểu ra: Đại nhân bị thương! Hắn không còn sức lực, phải gắng gượng chống tay lên cửa, tóc và áo đơn đen tuyền là để che vết máu trên người.

Nàng ghé sát Uông Ấn, nhìn từ xa giống dáng vẻ làm nũng, nhưng chính là để đỡ hắn, không cho người khác phát hiện ra sự thật.

Uông Ấn hơi tròn3mắt, nhưng rồi cơ thể không chống đỡ được nữa gục xuống, ngất lịm đi.

Diệp Tuy bị hắn đè lên, hoàn toàn không động đậy nổi.

Nàng nhìn chiếc áo đầy máu ở trên giường mà vành mắt đỏ hoe.

Hẳn là đại nhân đã vội vã trở về, chiếc áo dính máu bị ném lên giường, chỉ kịp khoác chiếc áo đơn màu đen tuyền lên.

Nàng không dám cử động, mặc dù công chúa Hi Bình đã rời đi, nhưng hành động của đại nhân chứng tỏ có người đang nấp ở chỗ tối quan sát, chưa thể thả lỏng ngay được.

Uông Ấn gác tay lên người nàng, chậm rãi vuốt ve những dấu đỏ trên cổ, hơi nhướng mày, ánh mắt quyến luyến đầy ám muội.

Ngay sau đó, hắn quay về phía công chúa Hi Bình, đánh giọng: “Tấm lòng2hôm nay của điện hạ, bổn tọa xin ghi nhận, hôm khác nhất định sẽ báo đáp! Trịnh Thất, tiễn khách!” Dứt lời, hắn lập tức ôm Diệp Tuy đi vào trong rồi phất tay áo, cửa phòng liền đóng sầm lại.

Một bóng người xuất hiện ngay sau đó, lặng lẽ không hề phát ra tiếng động nào.

Vừa thấy người này, những thị vệ bên cạnh công chúa Hi Bình đều trợn tròn mắt.

Đây là ám vệ bên cạnh Đốc chủ đại nhân.

Công chúa Hi Bình đã sợ đến mức á khẩu, sức lực toàn thân dường như bị rút cạn, hai chân run lẩy bẩy, đành phải để cho thị vệ đỡ mình dậy.

“Điện hạ, xin mời! Nếu hoàng thượng đã cho triệu, xưởng công chắc chắn sẽ lập tức tiến cung.” “Trịnh Thất” nói.

Nàng ta không biết bản3thân rời khỏi phủ nhà họ Uống như thế nào, trong đầu liên tục vang lên giọng nói: “Hỏng rồi, hỏng rồi!” Bây giờ Diệp Tuy nhìn máu tươi trên tay mình, sắc mặt trắng bệch: “Đại nhân, ngài.” Uông Ấn đặt ngón trỏ lên môi nàng, khẽ nhếch mày.

Diệp Tuy tức thì hiểu ra, hạ thấp giọng, giả vờ nhõng nhẽo: “Đại nhân, đừng mà...

Không phải ngài vừa mới làm ư, sao...” Tiếng cười êm ái dần chuyển thành tiếng thở dốc nhè nhẹ ngắt quãng, vừa như muốn né tránh, vừa xen lẫn cảm giác thỏa mãn tột cùng.

Diệp Tuy bị hắn đè lên, hoàn toàn không động đậy nổi.

Nàng nhìn chiếc áo đầy máu ở trên giường mà vành mắt đỏ hoe.

Hẳn là đại nhân đã vội vã trở về, chiếc áo dính máu bị ném lên giường,9chỉ kịp khoác chiếc áo đơn màu đen tuyền lên.

Nàng không dám cử động, mặc dù công chúa Hi Bình đã rời đi, nhưng hành động của đại nhân chứng tỏ có người đang nấp ở chỗ tối quan sát, chưa thể thả lỏng ngay được.

Cảm giác lòng bàn tay đang đặt sau lưng Uông Ấn của mình cứ ướt dần, là máu tươi của đại nhân.

Đôi mắt nàng rưng rưng, nhưng vẫn hé môi, khẽ gọi: “Đại nhân...

đại nhân...” Không lâu sau, cánh cửa gõ cộc cộc, Phong bá đứng bên ngoài cửa, bẩm báo: “Phu nhân, người đã đi cả rồi, lão nó có thể vào không?” Diệp Tuy thở phào, vội đáp: “Lão mau vào đi! Đại nhân đã ngất đi rồi!” Đám người Phong bá và Triệu Tam Nương bước vào.

Vừa thấy Uông Ấn đang đè lên3người Diệp Tuy, Triệu Tam Nương không nén nổi hít sâu một hơi.

Phong bá dĩ nhiên biết chủ tử bị thương, nhưng không ngờ lại nặng đến thế này.

Ông vừa cẩn thận xê dịch Uông Ấn để Diệp Tuy thoát ra vừa nói: “Phu nhân, chủ nhân thể này, giờ chuyển ngài ấy về phòng hơi bất tiện.” Diệp Tuy khó khăn đứng dậy, cử động cánh tay mỏi nhừ và đáp: “Gọi đại phu trong phủ đến đây khám đi.” Hai mắt Uông Ấn nhắm nghiền, mày hơi cau lại, sắc môi trắng bệch như tờ giấy.

Chiếc áo đơn đen tuyền mà hắn khoác bên ngoài bị mở ra, trên cơ thể đầy những vết sẹo, trông mà giật mình.

Eo trái của hắn đang chảy máu đầm đìa, thảo nào lưng áo bị thẩm ướt đẫm.

Một người vốn bình thường mạnh mẽ là thế, hóa ra trên người lại có nhiều vết sẹo như vậy, giờ lại còn bị thương nặng, cảm giác chỉ cần hơi bất cẩn là sẽ biến mất, giống như thần tiên thật sự vậy.

Nàng không kìm nổi đưa tay khẽ vuốt ve những vết sẹo trên người Uông Ấn, sau đó nắm chặt tay hắn.

Đại nhân, ngài mở mắt ra nhìn thiếp đi!