Uông Xưởng Công

Chương 217: Manh mối




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

Hắn lấy làm lạ về điều này.

“Bổn tọa có tham gia hay không, thì có gì quan trọng sao?” Hắn vuốt chén trà và hỏi nàng.

Vẻ mặt hắn thờ ơ, ánh mắt hiền hòa, nhưng giọng điệu lại trở nên sắc lạnh.

Diệp Tuy dường như cảm thấy cánh tay sởn gai ốc, nàng mấp máy môi, hơi né tránh ánh mắt của Uông Ấn.

Thiếp...

thiếp muốn bảo vệ đại nhân, cũng giống như đại nhân bảo vệ thiếp vậy.” Uông Ấn khẽ run lên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ướt nhòe ấy.

Lần đầu tiên trong đời, Uông đốc chủ né tránh đối diện trực tiếp với người khác, chỉ hờ hững hỏi: “Nàng muốn bảo vệ bổn tọa?” Diệp Tuy gật mạnh đầu, nghiêm trang đáp: “Đúng! Thiếp muốn dốc hết sức mình, bảo vệ đại nhân!” Giọng nàng không lớn lắm, nhưng Uông Ấn nghe như tiếng3sấm vang lên, trong lòng nảy sinh thứ cảm xúc kỳ lạ, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.

Bên cạnh hắn có rất nhiều người trung thành và đáng tin cậy, ai ai cũng có bản lĩnh phi thường.

Song, bọn họ chỉ lặng thầm theo sau hắn, tuân thủ mệnh lệnh của hắn, đuổi theo bước chân hắn.

Nàng không thể nói dối, cũng không muốn lừa gạt và giấu giếm hắn, nhưng càng không thể kể bí mật của mình ra.

Thấy thái độ của nàng, Uông Ấn chỉ im lặng đặt chén trà xuống.

Hắn không thích thái độ giấu giếm, cảm thấy trong lòng nàng có tâm sự thì nên nói cho hắn nghe.

Nếu nàng không muốn nói, hắn vẫn sẽ bảo vệ nàng.

Có điều...

nụ cười của Uông Ấn nhạt dần.

Diệp Tuy bỗng thấy nhói đau nơi lồng ngực, như thể có gì đó đang dần rời xa, đây2là nỗi lòng trước đây chưa từng có.

Nàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết phải nắm lấy, tuyệt đối không thể buông tay! Thời khắc này, nàng tựa như đã trở lại ngõ Bố Châu, vứt bỏ tất cả sự tính toán thiệt hơn được mất, làm theo trái tim mình mách bảo.

Nàng khẽ nhắm mắt rồi ngước đôi mắt sáng trong sang phía Uông Ấn và nói: “Đại nhân, thực sự quan trọng, hết sức quan trọng! Đại nhân nhất định phải tham gia! Bằng không, đại nhân chắc chắn sẽ bỏ lỡ điều gì đó mất.” Ánh mắt Uông Ấn chuyển từ chén trà sang Diệp Tuy, nhìn nàng không chớp mắt, hỏi: “Tại sao?”

Diệp Tuy nghẹn họng, hốc mắt bỗng cay cay, lắc đầu nói: “Đại nhân, thiếp không thể nói ra được! Không thể nói bây giờ được!” Nàng không bận tâm đến những giọt nước mắt2đang lăn xuống nơi khóe mi, nhìn thẳng vào Uống Ấn: “Nhưng, thiếp sẽ không hại đại nhân.

thiếp muốn bảo vệ đại nhân, cũng giống như đại nhân bảo vệ thiếp vậy.” Uông Ấn khẽ run lên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ướt nhòe ấy.

Lần đầu tiên trong đời, Uông đốc chủ né tránh đối diện trực tiếp với người khác, chỉ hờ hững hỏi: “Nàng muốn bảo vệ bổn tọa?” Diệp Tuy gật mạnh đầu, nghiêm trang đáp: “Đúng! Thiếp muốn dốc hết sức mình, bảo vệ đại nhân!” Giọng nàng không lớn lắm, nhưng Uông Ấn nghe như tiếng sấm vang lên, trong lòng nảy sinh thứ cảm xúc kỳ lạ, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.

Bên cạnh hắn có rất nhiều người trung thành và đáng tin cậy, ai ai cũng có bản lĩnh phi thường.

Song, bọn họ chỉ lặng thầm theo sau hắn, tuân9thủ mệnh lệnh của hắn, đuổi theo bước chân hắn.

Người đầu tiên nói thành lời quyết tâm bảo vệ hắn lại là người vợ mới cưới chưa được bao lâu, là cô gái nhỏ bé trước mặt.

Hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại, cố hết sức giữ giọng điệu lạnh nhạt mọi khi: “Bổn tọa tin nàng nói thật, nàng lau nước mắt đi!” Nghe vậy, Diệp Tuy mới kinh ngạc nhận ra mình đã rơi lệ từ khi nào, mặt đỏ bừng.

Nàng gạt nước mắt, nghiêm giọng: “Đại nhân, có những chuyện thiếp chưa biết nên kể ra như thế nào.

Nhưng tóm lại, thiếp cho rằng lần này vô cùng quan trọng, đại nhân nhất định phải tham gia ạ!” Nàng hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Đại nhân, thiệp có nguồn tin tức riêng của mình, tuy không thể so được với Đề Xưởng, nhưng vẫn có chút4tác dụng, xin đại nhân hãy tin thiếp.” Sự tình đã đến mức này, nàng không tiết lộ bí mật nhưng có thể đổi cách để ám chỉ cho hắn biết những chuyện có thể sẽ xảy ra.