*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng rồi, nàng đã gả cho Uông đốc chủ, trở thành Uông đốc chủ phu nhân rồi.
Hôn lễ ngày hôm qua dần hiện lên từng chút một trong đầu nàng.
Nàng nhớ sau cùng, nàng còn cùng Uông đốc chủ thưởng thức trà Diệm Khê ở trong phòng.
Hương trà vương vấn, nàng cảm thấy lòng thật bình yên...
Sau đó thì sao? Nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì về những chuyện sau đó.
Nàng vô thức cúi đầu nhìn mình: Áo cưới đỏ thẫm đã được thay, giờ nàng đang mặc một chiếc áo lụa thoải mái màu xanh nhạt.
“Nhũ mẫu à, tối qua...
con đi ngủ như thế nào vậy ạ?” Diệp Tuy chớp chớp mắt hỏi.
Nàng chỉ nhớ tới hương trà Diệm Khê, còn những3thứ khác thì không hề có cảm giác gì.
Tối hôm qua, Uông đốc chủ rời đi vào lúc nào? Hắn...
Quý ma ma lập tức đáp: “Phu nhân, người gục ở trên bàn rồi ngủ mất.
Đốc...
Đốc chủ đại nhân gọi lão nô vào đấy.
Lão nô thấy phu nhân ngủ rồi nên không đánh thức phu nhân.” Thật sự thì Quý ma ma cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Diệp Tuy là người vô cùng cảnh giác, thính ngủ.
Nhưng tối qua, khi bọn họ thay đồ, tháo mũ phượng cho nàng, tuy động tác đã hết sức nhẹ nhàng chậm rãi nhưng vẫn khó tránh khỏi gây ra tiếng sột soạt, lại còn tốn không ít thời gian, nhưng nàng vẫn ngủ rất say.
Có lẽ là tối hôm2qua, cô nương đã thật sự rất mệt mỏi.
Rửa mặt xong, đồ ăn sáng nhanh chóng được đưa lên, đa dạng phong phú, bày biện tinh xảo, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
Quý ma ma và Hải ma ma vừa mới đến đây mà những món đồ ăn sáng đã được chuẩn bị kịp thời như vậy, chắc hẳn là chủ nhà họ Uông hỗ trợ không ít.
Nhưng tối qua, khi bọn họ thay đồ, tháo mũ phượng cho nàng, tuy động tác đã hết sức nhẹ nhàng chậm rãi nhưng vẫn khó tránh khỏi gây ra tiếng sột soạt, lại còn tốn không ít thời gian, nhưng nàng vẫn ngủ rất say.
Có lẽ là tối hôm qua, cô nương đã thật sự rất mệt2mỏi.
Rửa mặt xong, đồ ăn sáng nhanh chóng được đưa lên, đa dạng phong phú, bày biện tinh xảo, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
Quý ma ma và Hải ma ma vừa mới đến đây mà những món đồ ăn sáng đã được chuẩn bị kịp thời như vậy, chắc hẳn là chủ nhà họ Uông hỗ trợ không ít.
Nàng đoán không sai, nàng vừa mới dùng xong bữa sáng liền có người chờ ở bên ngoài viện, nói rằng xin bái kiến phu nhân.
Người tới là một ông lão với mái tóc trắng bạc phơ, gương mặt trông rất hiền lành.
Nàng đã gặp ông mấy lần, luôn đi sau Uống Ẩn.
Bây giờ, dĩ nhiên nàng đã biết ông được gọi là Phong bá.
Đây hẳn9là người sau này sẽ bỏ mình vì cứu Uống đốc chủ.
Đi theo sau Phong bá là bốn bà già to khỏe.
Ông hơi khom lưng, nói: “Lão nô bái kiến phu nhân, xin thỉnh an phu nhân.” Bốn bà già sau lưng ông cũng khom lưng cúi đầu, cung kính hành lễ.
Diệp Tuy đứng lên đáp: “Phong bá không cần đa lễ.” Ánh mắt nàng lướt qua mấy bà già.
Xem ra, Phong bá đưa người đến cho nàng.
Phong bá liền cung kính cất tiếng: “Phu nhân, mấy người này được chủ nhân dặn dò đưa tới cho phu nhân sai bảo, có thể canh chừng ở bên ngoài sân và công viện Tư Lai.” Ngay sau đó, Phong bá nói tiếp: “Trước đây, trong phủ cũng không4để ý chuyện ma ma và nha hoàn, may mà phu nhân có dẫn theo không ít người.
Mấy người này phu nhân tạm dùng trước.
Chủ nhân đã nói, việc lựa chọn ma ma quản sự và nha hoàn thân cận vẫn nên để phu nhân đích thân lựa chọn.” Phong bá tuy đã lớn tuổi nhưng tốc độ nói chuyện không ậm ờ, không nhanh không chậm, đủ để Diệp Tuy nghe và hiểu rõ.
Mới sáng sớm mà Uông đốc chủ đã đưa người tới cho nàng, hiển nhiên không vì để cài người vào bên cạnh nàng mà chỉ lo nàng không đủ người sai vặt.
Bốn bà già này mặt mũi bình thường, lưng to rộng, khuôn mặt thô kệch mang vẻ sợ sệt và thận trọng đặc trưng những gia nhân chuyên làm việc năng thông thường.
Gia nhận được Uông đốc chủ tin dùng, lại còn là những người đầu tiên được dẫn tới bên cạnh nàng, há lại là người bình thường? Cho dù nàng không nhìn ra được sự khác biệt ở họ, nhưng Phong bá đã nói mấy người này có thể canh chừng viện Tư Lai, vậy thì cứ tin là như vậy đi.
Diệp Tuy cảm thấy nàng đã bỏ sót gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra, chỉ gật đầu nói: “Làm phiền Phong bá rồi, vậy thì ta xin nhận mấy người này.
Hai người canh chừng công viên, hai người ở ngoài sân viên chờ sai bảo đi.” Tên bọn họ vô cùng dễ nhớ, chính là Thu, Thâu, Đông, Tàng*, kính cẩn đáp lời: “Cảm ơn phu nhân! Nô tỳ nhất định sẽ trông coi viện Tư Lai cẩn thận.
Xin phu nhân yên tâm!” (*) Thu thâu đông tàng: mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ.
Diệp Tuy lặng im, nàng bỗng nhận ra mình đã bỏ sót điều gì.
Viện Tư Lai chẳng phải chính là căn viện mà hiện tại nàng đang ở sao? Nơi này mới xây, hay là...
chỗ ở lúc trước của Uông đốc chủ? Phong bá ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Tuy, lên tiếng: “Phu nhân, đây là viện chính trong phủ.
Trước kia, khi chủ nhân ở đây thì vẫn chưa có tên viện.
Mấy ngày gần đây, chủ nhân mới đích thân lấy cho nó cái tên “viện Tư Lai...” Cuối cùng, Phong bá mỉm cười, nếp nhăn đầy mặt: “Lão nô ngu dốt, luôn cảm thấy tên viện này hơi khó đọc, nếu phu nhân không thích, chỗ chủ nhân...
Phong bá dừng lại, đôi mắt mờ đục đảo quanh, như đang đợi sai bảo.
Trên mặt Diệp Tuy mang nụ cười nhàn nhạt, nàng không nói gì.
Phong bá đâu có ngu dốt, rõ ràng là một người rất tinh tường, rõ ràng...
hết sức cung kính và hiểu rõ Uông đốc chủ.
Uống đốc chủ cũng vô cùng hiểu rõ nàng.
Tuy chi tự lai, động chi tư hòa.
Tên viện này bởi vì nàng mà có.
(*) Tuy chi tư lai, động chi tư hòa: Vỗ yên dân, dân sẽ quy phụ, cổ vũ dân, dân sẽ hiệp lực với nhau.
Đây là câu được trích từ Luận Ngữ.
Nhưng nữ chính trong truyện tên là Diệp Tuy, nên còn có thể hiểu là Diệp Tuy đến đây, khiến nơi này yên bình.
Trước khi nàng được gả vào chủ nhà họ Uông, Đốc chủ đại nhân đã nghĩ đến những điều này.
Chuẩn bị bữa sáng phong phú, sắp xếp gia nhận để nàng sử dụng, còn cả cái tên của viện chính nữa...
Diệp Tuy giữ nguyên nụ cười, trong lòng vô cùng cảm động.