*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tuy khom người, nhẹ nhàng hành lễ rồi nói: “Cha, con muốn lấy Uông đốc chủ, khẩn cầu cha đồng ý lời cầu thân của Đốc chủ đại nhân ạ!” Diệp An Thể thoáng chốc ngay cả người, không tin nổi hỏi lại: “Tuy nhi, con nói gì vậy? Con nói...
con nói...
muốn gả cho Uông đốc chủ?” Diệp Tuy gật đầu, trả lời một cách chắc chắn: “Vâng, thưa cha, đúng là như vậy ạ.
Mong cha đồng ý cho con!” Nét mặt nàng hết sức bình tĩnh nghiêm túc, lời nói rõ ràng, kiên định, không ai nghĩ nàng đang nói đùa, Diệp An Thế cũng vậy.
Tuy nhiên, những lời này qua tại Diệp An Thể lại trở thành ý3nghĩa khác.
Ông cho rằng con gái mình bị gương mặt của đốc chủ mê hoặc, bị hành động cứu giúp của hắn làm cho cảm động, nên mới nảy ra suy nghĩ hoang đường.
Ông hít sâu, cố gắng nhắc khéo: “Tuy nhi, con biết...
Uông đốc chủ là hoạn quan chứ? Hoạn quan là người không thể làm chuyện phòng the...” Diệp An Thể chưa nói hết câu đã cảm thấy khuôn mặt già nua của mình đỏ lên.
Chuyện tế nhị này vốn nên do vợ ông chỉ bảo con gái, nhưng giờ, cho dù có xấu hổ ông cũng phải nói ra.
Diệp Tuy lại gật đầu lần nữa và đáp: “Cha, con biết Uông đốc chủ là người như thế nào, con2biết chứ ạ.” Dứt lời, nàng quỳ ngay xuống, sống lưng thẳng tắp: “Cha, xin thứ cho con gái bất hiếu, là con gái đã để cha đau lòng thất vọng rồi!” Nàng biết những lời nói lạnh lùng này sẽ làm tổn thương cha nàng, nhưng nếu không thẳng thắn, cha vẫn sẽ nghĩ là nàng đang ép uổng bản thân.
Diệp An Thể lảo đảo lùi lại mấy bước, chỉ mong sao mắt mù tai điếc, đây thật sự là con gái của ông sao? Giống như bị ma nhập mà khăng khăng đòi gả cho một hoạn quan!
Diệp Tuy nhìn thẳng Diệp An Thể: “Cha, thực không dám giấu cha, nếu không có sự xuất hiện của Uống đốc chủ, thật2ra con đã muốn xuất gia.
Đây không phải là lời nói xằng bậy nhất thời của con.
Con đã mười sáu tuổi, đã hiểu rất rõ bản thân đang làm gì.
Diệp An Thể cố gắng trấn tĩnh, ngạc nhiên đáp lời: “Tuy nhi, con...
không cần phải để mình chịu ấm ức như vậy.
Tuy rằng cha bất tài, nhưng sẽ không để con phải gả cho hắn đâu, con yên tâm!” Nghe vậy, trong đầu Diệp Tuy hiện lên gương mặt tuấn tú vô ngần, cũng cực kì lạnh lùng kia, nghĩ đến ý tốt của người trong nóng ngoài lạnh ấy dành cho mình, sao lại bị coi là ấm ức được chứ? Nàng kiên định nhắc lại: “Cha, con không cảm thấy9ấm ức khổ sở, đây là mong muốn của con ạ.
Từ giây phút Uông đốc chủ xuất hiện trong ngõ Bố Châu, con đã muốn gả cho ngài ấy.
Xin cha hãy đồng ý!” Nàng không kể rõ mối liên hệ với Uông đốc chủ, cũng không nhắc đến sự tinh ở ngõ Bố Châu, mà chỉ trực tiếp cầu xin.
Diệp An Thể lảo đảo lùi lại mấy bước, chỉ mong sao mắt mù tai điếc, đây thật sự là con gái của ông sao? Giống như bị ma nhập mà khăng khăng đòi gả cho một hoạn quan!
Diệp Tuy nhìn thẳng Diệp An Thể: “Cha, thực không dám giấu cha, nếu không có sự xuất hiện của Uống đốc chủ, thật ra con4đã muốn xuất gia.
Đây không phải là lời nói xằng bậy nhất thời của con.
Con đã mười sáu tuổi, đã hiểu rất rõ bản thân đang làm gì.
Con...
quả thực không muốn lấy chồng!” Ngừng một lúc, nàng mới nói tiếp: “Lúc nhà họ Cổ tới cầu thân, con đã từng nghĩ nếu từ chối không thành, con sẽ xuất gia làm ni cô.
Nếu như sau đó không xảy ra nhiều chuyện như vậy, thì e rằng con đã cắt tóc đi tu từ lâu rồi.” Diệp An Thế ngẩn người nhìn con gái mình, trong lòng cuộn sóng, cảm thấy hốc mắt cay cay...
Tuy nhi, con gái của ông...
Diệp Tuy cúi đầu, chắp tay khẩn thiết: “Cha, những lời này con chỉ dám nói một lần.
Đây không phải chỉ vì cha, vì nhà họ Diệp mà còn vì...
bản thân con nữa!” Kiếp trước, nàng đã nếm đủ hết mọi loại cực khổ sung sướng của cuộc đời rồi, kiếp này muốn dùng để bù đắp những nuối tiếc, bảo vệ người thân, sống tự do tự tại.
Gả cho Uông đốc chủ là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Diệp An Thể ngã phịch xuống ghế, như thể sức lực toàn thân đã bị rút cạn.
Ông lẩm bẩm: “Tuy nhi, con...
con...” Giọng điệu của Diệp Tuy không còn lạnh lùng cứng rắn nữa, mà trở nên dịu dàng: “Cha, cha nhìn mẹ con, Đại bá nương, và cả chị gái con đang ở trong cung, có ai được sống ung dung tự tại không? Con gái không muốn sống cuộc sống như vậy.
Mong cho thương lấy con gái, cho phép con được đi con đường mình lựa chọn.” Uống Ấn là con đường con bé lựa chọn ư? Hắn có thể cho con gái ông sự tự do tự tại như ý muốn sao? Diệp An Thể không biết nên nói gì cho phải, ông đột nhiên nhớ đến viện Liên Quang.
Viện Diên Quang đè nén ông hơn nửa cuộc đời, bây giờ Tuy nhi mới từng này tuổi mà như đã nản lòng thoải chí, sợ rằng...
chốn ngục tù nhà họ Diệp này trước giờ cũng luôn giam cầm con gái ông?