Uông Xưởng Công

Chương 165: Từ chối thẳng thừng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

Cũng quên đi toàn bộ nỗi sợ hãi lúc bình thường, gần như muốn xông đến đạp cho hắn mấy phát

Rốt cuộc Uống Ấn coi nhà họ Diệp là gì? Coi Diệp An Thế ông là gì? Con gái của ông đúng là chưa hứa hôn với nhà nào, nhưng chuyện này rồi cũng sẽ nhanh chóng được quyết định

Cho dù việc cưới xin của con gái ông không thuận lợi, cho dù chẳng tìm được nhà nào ưng ý đi chăng nữa, vẫn tốt hơn so với Uông Ấn gấp trăm ngàn lần! Ông hết siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, lạnh lùng nói: “Đa tạ sự coi trọng của Uông đốc chủ

Nhưng xin thứ lỗi cho tại hạ không thể nhận lời cầu hôn này của ngài được.” Ông bất chấp việc3từ chối Uông Ấn sẽ có hậu quả thế nào, chỉ biết rằng, ông sẽ không bao giờ đồng ý gả Tuy nhi cho một hoạn quan, dù hoạn quan này có quyền thế, có lợi hại đến đâu! Nếu không phải vì còn giữ lại chút lí trí thì ông đã tức giận lớn tiếng chửi mắng: Một tên hoạn quan như ngươi, ngay đến đôn luân* cũng không làm được thì làm sao lấy vợ? (*) Đôn Luân: cách nói uyển chuyển để chỉ việc phòng the, chuyện luân thường đạo lý giữa vợ và chồng

Tuy nhi con gái ông tuyệt đối sẽ không gả cho một tên hoạn quan, trừ phi ông chết! Không, có chết cũng không đồng ý, chết rồi cũng không đồng ý! Chuyện Diệp An Thể tức giận hoàn toàn nằm trong dự liệu của2Uông Ấn, bất cứ một người cha nào thật sự yêu thương con gái cũng không chấp nhận gả con gái mình cho một hoạn quan

Đâu có mấy ai như Diệp Cư Tiêu

Bị từ chối thẳng thừng nhưng Uông Ấn vẫn không nổi giận, chỉ hỏi: “Diệp Tam gia, bổn tọa từng cứu Diệp cô nương, ông còn nhớ rõ điều đó không?” Diệp An Thể sửng sốt, dĩ nhiên là ông nhớ rõ, lúc trước còn vô cùng biết ơn Uông Ấn và Đề Xưởng

Nhưng đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, vì sao Uông Ấn lại đột nhiên nhắc đến? Uông Ấn lạnh nhạt nói: “Có câu nói rằng Đại ơn không sao cảm tạ hết, nếu bổn tọa đã có đại ơn với nhà các người, vậy bây giờ bổn tọa muốn được báo đáp

Nếu bổn tọa không cứu Diệp2cô nương, dung mạo của Diệp cô nương bị phá hủy thì bây giờ cũng không gả được cho nhà nào

Nhưng làm sao có thể: Ông ta nhanh chóng nghĩ ra cách, kêu đau khắp người rồi đưa tay ôm ngực vờ như hoảng sợ ngất đi

“Cha!” Diệp An Thể sợ hãi kêu lên, chạy ngay đến đỡ Diệp Cư Tiêu, lo lắng gọi gia nhận vào

Uông Ấn đứng dậy, lạnh nhạt liếc nhìn Diệp Cư Tiêu rồi nói: “Nếu Diệp đại nhân đã thấy trong người không khỏe, bổn tọa không tiện ở lại lâu

Mong Diệp Tam gia cân nhắc cẩn thận chuyện của bổn tọa.” Dứt lời, hắn chậm rãi rời khỏi nhà họ Diệp như thể không biết mình đã mang đến bão tố gì

Diệp Cư Tiêu giả vờ ngất để tạm thời trốn tránh việc này, nhưng không có9nghĩa rằng chuyện này đã qua đi, càng không đồng nghĩa với việc Uống Ấn sẽ mặc kệ không hỏi đến

Nếu đã như vậy thì tại sao Diệp Tam gia không bỏ qua mối lo ngại mà đồng ý gả cô nương cho bổn tọa?” Cơn tức giận của Diệp An Thể lại trỗi dậy, ông thật sự không ngờ, đường đường là Uông đốc chủ của Đề Xưởng mà lại thẳng thừng yêu cầu muốn được báo đáp, còn nói một cách vô lại như vậy

Ông giận quá hóa cười, đáp: “Uống đốc chủ, tại hạ vô cùng biết ơn ơn cứu mạng của Uông đốc chủ, nhất định nghĩ cách báo đáp xứng đáng

Nhưng ta không thể đồng ý lời cầu thân của ngài!”

Thái độ Diệp An Thế vô cùng cứng rắn, ông biết với người như Uống đốc chủ không4thể trả lời ẩn ý, mà phải nói thẳng, nói rõ ràng, tỏ rõ thái độ của mình

Diệp Cư Tiếu ngồi bên cạnh nghe con trai mình đối đáp với Uông Ấn mà không biết phải làm gì, chỉ mong có thể biến mất không còn dấu vết ngay lập tức

“Cha!” Diệp An Thể sợ hãi kêu lên, chạy ngay đến đỡ Diệp Cư Tiêu, lo lắng gọi gia nhận vào

Uông Ấn đứng dậy, lạnh nhạt liếc nhìn Diệp Cư Tiêu rồi nói: “Nếu Diệp đại nhân đã thấy trong người không khỏe, bổn tọa không tiện ở lại lâu

Mong Diệp Tam gia cân nhắc cẩn thận chuyện của bổn tọa.” Dứt lời, hắn chậm rãi rời khỏi nhà họ Diệp như thể không biết mình đã mang đến bão tố gì

Diệp Cư Tiêu giả vờ ngất để tạm thời trốn tránh việc này, nhưng không có nghĩa rằng chuyện này đã qua đi, càng không đồng nghĩa với việc Uống Ấn sẽ mặc kệ không hỏi đến

Sau khi Diệp Cư Tiều tỉnh lại, liền nhận được lệnh điều động chức quan của Diệp An Khang do đề kỵ đưa đến

Nhận được tin, con người của ông ta liền co lại, tự biết bản thân không thể đổ hết việc này lên đầu Diệp An Thế được nữa

Uống Ấn sẽ không cho phép ông ta dễ dàng rút lui như thế

Ông ta là ông nội của Tuy nhi, là cha của Diệp An Thế là trưởng tộc của nhà họ Diệp

Suy cho cùng, ông ta hoàn toàn có tư cách để quyết định chuyện này

Diệp Cư Tiêu nhắm mắt lại nhớ đến màn đối địch vừa rồi giữa Uông Ấn và Diệp An Thế

Trước mặt con người đáng sợ kia, Diệp An Thể không buồn che giấu vẻ tức giận, còn thẳng thừng từ chối lời cầu hôn của Uông Ấn với thái độ vô cùng kiên quyết

Trong khi ông ta lại không làm được, ông ta chỉ biết né tránh cơn thịnh nộ của Diệp An Thế..

Sau một hồi ngẫm nghĩ, ông ta sai quản gia đi mời mấy vị trưởng lão nhà họ Diệp đến ngõ Thái Bình để cùng bàn cách giải quyết.

***

Uông Ấn rời đi rồi, Diệp Tuy mới biết chuyện

Cha nàng nổi giận, ông nội ngất cho nên mục đích Uông đốc chủ đến lập tức bị truyền đi khắp ngóc ngách nhà họ Diệp

Diệp Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy việc hắn tự mình đến cửa cầu hôn là lẽ đương nhiên

Tuy không đúng trình tự lễ nghĩ, nhưng đó lại là tác phong làm việc xưa nay của hắn

Nàng không thể tưởng tượng nổi cảnh Uông đốc chủ nhờ bà mối đến nhà hỏi cưới

Huống hồ, bà mối nào dám nhận lời nhờ vả của Đốc chủ đại nhân đây? Như vậy cũng tốt, giảm đi rất nhiều dây dưa và khúc chiết

Mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất nhiều, càng thêm chắc chắn với suy nghĩ trong thâm tâm, quyết sẽ làm theo tiếng lòng ở ngõ Bố Châu khi ấy

Chỉ có như vậy mới khiến Cố Chương chết tâm

Chưa kể, có từ chối lời cầu thân của nhà họ Cố thì sau này vẫn có những nhà khác đến cửa cầu thân, nàng không muốn gả

Biện pháp này toàn vẹn cả đôi đường

Chỉ là, cuối cùng vẫn là nàng bất hiếu, khiến cha mẹ đau lòng tức giận

Diệp Tuy nhanh chóng bình thường trở lại

Đã quyết định rồi thì không do dự, không hối hận.