Uông Xưởng Công

Chương 16: Khuyên bảo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

Chậc..

Nói thế nào nhỉ, mẹ con Chu thị căm giận Dư Âm Niểu là có lý do

Nhưng nếu chu thị không có lòng dạ độc ác, thuê phường lưu manh làm những chuyện kia thì cho dù Dư Âm Niểu có đưa lời phong thanh đến đâu đi chăng nữa, Diệp Hướng Chinh cũng sẽ không bị thương.

Có lẽ với phẩm chất và tính cách con người họ, không nghĩ được như vậy cũng là chuyện thường tình

Nói gì thì nói, nàng đã mượn lời của Dư Âm Niểu để phá hỏng mưu kế nham hiểm của Chu thị, giờ thu xếp ổn thỏa cho nàng ta là điều nên làm

Chắc hẳn lúc này Dư Âm Niểu đã thấm thía, lang quân trong tim nàng ta là người bạc tình thế nào.

Giết người là chuyện chỉ một câu nói, nhưng mẹ con Chu3thị lại cứ khăng khăng bán Dư Âm Niểu cho lái buôn Dương Châu

Làm vậy là muốn sỉ nhục Dư Âm Niểu đến chết đây

Đám lái buôn Dương Châu thường buôn “ngựa ôm*”, chỉ thực sự coi trọng những cô bé bảy tám tuổi, còn với tuổi tác như Dư Âm Niểu thì chỉ để làm kỹ nữ mà thôi.

*Buôn “ngựa ôm”: một mánh lới làm ăn của lái buôn Dương Châu thời Minh - Thanh

Đầu tiên là mua những bé gái có diện mạo xinh đẹp của những gia đình nghèo khó về nuôi, dạy cầm kì thi họa

Sau bán lại cho nhà giàu làm thiếp, hoặc lầu xanh

Các bé gái nhà nghèo thường gây yếu nên mới có tên “ngựa ôm”

Nghĩ đến cái nghề buôn “ngựa ổm” này, ánh mắt Diệp Tuy tối lại

Nàng nhớ tới trợ thủ đắc lực thân1tín của mình kiếp trước - Di Sơ, cũng là từ bọn lái buôn Dương Châu này mà ra

Rốt cuộc bây giờ nàng ấy đang ở đâu đây? Trong chốc lát, Diệp Tuy đã trở lại như thường, dặn dò Bội Ngọc: “Sắp xếp ổn thỏa cho nàng ta là được, về sau không được nhắc đến chuyện này ở trong phủ nữa.” Anh trai nàng đã được chọn vào Nghi Loan Vệ, sẽ nhanh chóng được vào đó để nhận huấn luyện

Chuyện nàng áy náy cả đời, cuối cùng cũng không xảy ra giống kiếp trước rồi.

Bây giờ điều nàng lo lắng nhất chính là chị gái ở trong cung...

Lại mấy ngày nữa trôi qua, trong cung truyền tới tin tức về Diệp Tự

Thì ra, điện Lâm Hoa nơi Diệp Tự đang ở đột nhiên xuất hiện mèo chết, khiến tỷ ấy8bồn chồn không yên lòng, bèn nghĩ đến chuyện thành tâm lễ Phật cầu xin phù hộ

Hiện giờ đang ở tạm trong Phật đường của thái hậu nương nương.

Nghe được tin này Diệp Tuy bật cười, thầm nhủ: Đây hẳn là mưu tính của chị gái nàng

Lúc này, chắc hẳn tỷ ấy đã nhận ra điều gì đó rồi

Nếu tỷ ấy đã vào Phật đường ở tạm, với sự thông minh của tỷ ấy, sự kiện trong buổi tiệc Trung Thu kiếp trước sẽ không còn là tai họa nữa.

Lòng Diệp Tuy cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, lúc thỉnh an vào thị ở viện Ánh Tú, nàng luôn miệng cười hì hì

Không ngờ, Đào thị lại liếc nàng với ánh mắt trách cứ, nhắc nhở: “Khuê Học chắc sắp sửa chữa xong rồi nhỉ? Sau Trung Thu là có thể nhập học rồi.”

Nụ9cười của Diệp Tuy trở nên cứng ngắc

Khuê..

Khuê Học? Nàng hoàn toàn quên mất còn có việc này

Hai chữ “Khuê Học” đã thoát ly khỏi ký ức của Diệp Tuy quá lâu rồi, lâu đến nỗi nàng không hề nhớ đến nó nữa! Bây giờ, nghe Đào thị nhắc nhở, nàng mới nhớ ra

Năm nàng cập kê, Khuê Học ở Kinh Triệu quả thực nghỉ dạy để tiến hành tu sửa, đúng sau Trung Thu mới mở cửa trở lại

Theo ý của mẹ thì qua Trung Thu, nàng phải đến Khuê Học? Chuyện..

chuyện này đầu xảy ra trong kiếp trước! Kiếp trước nàng ngã ngựa hôn mê, thời gian Khuê Học mở cửa trở lại đúng lúc nàng ở nhà dưỡng bệnh

Sau đó nhà họ Cổ tới xin hỏi cưới, nàng vì tập trung cho chuyện cưới xin nên không đến Khuê Học7nữa

Kiếp này, nàng không hôn mê, không bị bệnh nặng đã là khác với quá khứ rồi, đương nhiên phải đến Khuê Học học bài thôi

Vừa nghĩ đến việc phải đi học cùng mấy tiểu cô nương mới hơn mười tuổi, Diệp Tuy xanh mặt

Quan trọng hơn là, dù có sống thêm một đời nàng cũng tự thấy mình không thể sánh được với những tiểu cô nương đó!

Bảy môn học ở Khuê Học Kinh Triệu là cầm, kỳ, thi, họa, soạn, tủ, sách*

Không may là Diệp Tuy chẳng có mấy thiên phú với bảy môn này

Kiếp trước, bởi tính tình nàng hiếu động, không chăm chỉ chịu khó, có thể xem như vừa không thông minh lại chẳng cần cù, cho nên thứ hạng trong các kỳ thi luôn đứng ở..

khụ khụ, ở mấy vị trí chót.

(*) Cầm, kỳ, thi, họa, soạn, tú, sách là chơi đàn, chơi cờ, làm thơ, vẽ tranh, nấu ăn, thêu thùa và quản lý việc nhà.

Kiếp trước, nàng không đến trường không hẳn là vì bị bệnh, vì bận chuyện kết hôn mà là cố ý trốn không muốn đi

Thử hỏi lần thi cử nào cũng đứng gần cuối thì ai còn muốn đi học chứ?

Trên thực tế, nàng đã không ít lần bị cười nhạo vì thứ hạng trong các kỳ thi ở kiếp trước

Nàng biết những cô nương ở trường còn nói xấu sau lưng rằng nàng ngốc nghếch nên càng không muốn đi học

Chính vì những kinh nghiệm ở Khuê Học Kinh Triệu này, mà sau khi nàng gả đến nhà họ Cố ở Nam Bình, lúc đối diện với tướng công Cổ Chương tinh thông lễ, nhạc, xạ, ngự, thư* không gì là không giỏi, nàng không khỏi tự ti trong lòng.

(*) Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư là lễ nghĩa, nhạc cụ, bắn tên, cưỡi ngựa và điều khiển xe ngựa, sách

Nàng thầm tự ti, nên càng ra sức tốt với hắn ta..

Giờ ngẫm nghĩ lại, nàng hồi ấy đúng là quá ngu ngốc, không khác gì một tên hề tấu hài

Không, Cố Chương thật sự coi nàng là trò cười, bằng không về sau sao hắn ta có thể làm ra những chuyện như vậy? Diệp Tuy lắc đầu, cố vứt bỏ Cổ Chương ra khỏi đầu mình để quay trở lại chuyện Khuê Học trước mắt, sắc mặt nàng không khỏi thêm phần buồn bã

Sống lại một đời, tầm nhìn, sự từng trải và kinh nghiệm của nàng đã đủ

Nhưng mấy chục năm gây dựng toan tính, nàng đâu còn tự mình đụng vào cầm, kỳ, thi, họa, soạn, tú, sách nữa? Nàng của bây giờ e là còn chẳng bằng kiếp trước, không chừng sẽ là cái tên đứng chót luôn!

Diệp Tuy thầm kêu khổ, không nhịn nổi liền dụi vào cánh tay vào thị, làm nũng: “Mẹ, con có thể không đến Khuê Học được không? Con..

con thực sự không thích mà!” Đâu chỉ không thích? Lúc này nàng quả thực sợ hãi, nàng gần như quên hết kiến thức của bảy môn Khuê Học rồi, nên làm sao bây giờ? Nếu kỳ cạch học lại từ đầu thật thì..

cũng chưa chắc có thể thông qua kỳ thi ấy chứ.

Huống hồ nàng sống lại một kiếp, còn nhiều chuyện phải làm như vậy, thực sự không muốn dành thời gian, tinh thần và sức lực vào bảy môn Khuê Học.

Đào thị cau mày, nói: “A Ninh, giờ con cũng học đến trình độ tam đẳng cấp) của chương trình Khuê Học rồi

Còn có một năm rưỡi nữa là kết thúc, chẳng lẽ muốn bỏ dở giữa chừng? Vậy càng không được!”

Bà biết thành tích của A Ninh ở trường không được tốt, nhưng cũng đã cố gắng mấy năm, vẫn phải cắn răng kiên trì tiếp thôi

Nếu A Ninh qua được kỳ thi tam đẳng của chương trình Khuê Học thì tương lai xuất giá sẽ có lợi hơn nhiều.

Nói thẳng ra là cô nương Kinh Triệu nào qua được kỳ thi tam đẳng của chương trình Khuê Học thì đều được gả vào nhà tốt!

Hơn nữa, các cô nương chốn khuê phòng của Kinh Triệu, ô dù gia tộc phía sau không phải quan kinh thành ngũ phẩm trở lên thì cũng là nhà nho hoặc thương nhân có tiếng tăm

Đây là những mối quan hệ cực kỳ quý giá, tầm quan trọng của nó không hề thua kém việc con cháu các gia tộc gia nhập vào Nghi Loan Về hay Quốc Tử Giám.

Những cô nương này trưởng thành kết hôn, khả năng lớn sẽ trở thành vợ của người quyền quý, phu nhân của vọng tộc, và sẽ qua lại hỗ trợ lẫn nhau trong tương lai

Tình bạn ở Khuế Học năm đó sẽ trở thành sự trợ giúp của các cô nương.

Chính bởi thế nên mỗi nhà đều dốc hết sức gửi con gái vào Khuê Học bằng được

Ngay cả mấy vị công chúa trong cung cũng cải trang xuất cung tới nghe giảng

Sao Ả Ninh có thể không đến Khuê Học chứ?