- Anh làm trò gì vậy?
- Làm trò người lớn với em chứ còn gì nữa.
- Anh bị điên à?
Uông Tử Thần vừa mới tắm xong, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng vẫn còn ẩm ướt, chỉ quấn một khăn tắm mỏng để lộ nửa thân trên trần trụi đầy quyến rũ mà bước ra bên ngoài. Da thịt màu đồng còn đọng lại chút nước nơi vành bụng sáu múi săn chắc phô ra trước mắt cô, bắp tay cuồn cuộn với những đường gân xanh chạy dài đẹp tuyệt mỹ. cơ ngực rắn chắc cường tráng đầy mê mẩn. Mùi hương hoa lan thoang thoảng trên cơ thể, ngửi qua cũng khiến cho con người ta ngây ngất.
Phải nói là Uông Tử Thần có một khuôn mặt anh tuấn không góc chết cùng với đó là một thân hình hoàn mỹ không có điểm nào để chê. Nếu như cái nết của hắn mà giống như vẻ bề ngoài thì Bạch Ly chắc chắn sẽ cảm tạ trời đất biết bao.
Thân hình cao lớn dần dần áp sát vào người cô, mặc kệ những gì cô nói mà dùng ánh mắt sắc bén như hổ đói nhìn lấy cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Bạch Ly đưa tay che miệng, hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn hắn không thốt nên lời.
Cô sợ hắn.
Giữa trưa nắng mà hắn lại bộc phát thú tính cái gì chứ? Nguyên một đêm qua không thấy mệt sao? Hay là hắn lén cô đi uống Rocket một giờ, xuân dược liều cao?
- Đang là buổi trưa đó, anh có thôi mấy trò dê xồm này của anh lại hay không?
Người đàn ông nào đó nhếch môi cười tà.
- Sao lúc em sờ vào nó sao không thấy em nói như vậy nhỉ?
- Tôi… không có, là vô tình chạm phải thôi.
Bạch Ly đỏ bừng cả mặt, lắp bắp đáp trả.
- Không cần biết em vô tình hay cố ý, nhưng nó bị em chạm qua đến nỗi ***** *** rồi thì em phải chịu trách nhiệm.
Là cô kích động hắn trước kia mà. Muốn chạy, không phải đã muộn rồi sao?
Bạch Ly cố né tránh ánh nhìn thèm khát của hắn. Uông Tử Thần cứ mặc kệ, áp sát người vào kề sát bên da thịt cô, hơi thở nóng rực kề sát bên tai, tưởng như có thể thiêu rụi từng lớp da trên mặt cô. Cái tay của hắn rất hư miết qua miết qua miết lại trên đôi môi cô chăm chú nhìn lấy nó, muốn đặt lên đó một nụ hôn.
- Hôm nay tôi đi làm, bé cưng có nhớ tôi hay không?
Bạch Ly cắn cắn môi, không biết phải trả lời sao mới phải. Nhịp tim cô đập nhanh trong lồng ngực, đến nỗi tựa như có thể nghe rõ từng tiếng thở bên tai khiến cho hô hấp càng ngày càng nhanh hơn. Đứng bên cạnh Uông Tử Thần, cô cảm thấy mình cứ giống như một chú thỏ nhỏ bị một con sói dê xồm nhìn trúng cứ sơ hở là bị đưa lên giường làm thịt.
Hắn càng kề sát, ôm chặt cô trong vòng tay, cả hai thân thể chỉ cách nhau một lớp quần áo nhưng cô có thể cảm nhận được vật nóng bỏng đó dựng đứng lên khỏi khăn mỏng không ngừng cạ cạ vào bắp đùi cô đòi hỏi. Dục vọng của Uông Tử Thần lúc nào cũng cao như vậy sao? Dường như lúc nào ở bên cạnh cô là đều đòi hỏi không ngừng.
Nguyên cả ngày hôm nay, hắn đến quân doanh nhưng lại cứ nhớ về cô gái nhỏ ở nhà, không biết cô đã thức dậy hay chưa? Đã ăn sáng chưa, có nhớ đến hắn hay không? Cả ngày cứ ngẩn ngơ tò te như kẻ mất hồn, chẳng làm được việc gì. Quá trưa đã hạ lệnh đi về nhà.
Đến nỗi Triệu Sơn còn phải lắc đầu. Một con người chính trực và luôn hết lòng với công việc như Uông Tử Thần lại cũng có lúc bị một người phụ nữ làm cho thần hồn điên đảo.
Thấy cô im lặng, trong lòng Uông Tử Thần sốt ruột, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt âu yếm nhìn cô, tiếp tục hỏi lại một lần nữa.
- Có nhớ tôi hay không?
- Một chút.
- Hôn tôi đi!
Đáy mắt Bạch Ly khẽ động, cô sững sờ nhìn Uông Tử Thần. Người đàn ông trước mặt cô rất đẹp, dường như hắn muốn nhìn vào sâu thẳm trái tim xấu xa của cô, vạch trần nó ra từng chút một, xem thử nó rốt cuộc là có màu gì. Tại sao ngay cả một lời nói yêu hắn, cô cũng nhẫn tâm như vậy mà không nói ra?
Bạch Ly bị Uông Tử Thần nhìn đến tê dại, khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, chiếc cằm bị người đàn ông kia khẽ nâng lên.
- Nguyên cả ngày hôm nay tôi chỉ muốn được về nhà để hôn em thôi đó. Không phải là tôi xứng đáng được thưởng một nụ hôn nóng bỏng từ em sao?
Lòng hắn sớm đã bị cô gái nhỏ này bắt mất rồi, đặt lên người cô, bị cô xoay qua xoay lại giống như một tên mất trí vì yêu cô mất rồi.
- Nhưng anh cao quá.
Bạch Ly chỉ buột miệng nói ra vậy thôi. Bởi vì cô cảm thấy chiều cao giữa bọn họ quá chênh lệch, cho dù cô có muốn hôn cũng căn bản là không thể nào hôn tới.
Ủa mà cô nghĩ cái gì vậy? Hôn hắn, rõ ràng là cô không có ý đó. Hôn môi cái gì chứ? Cô hận không thể cắn chết hắn kia mà.
Khóe môi Uông Tử Thần khẽ cong lên, ánh mắt nhìn cô đầy mãnh liệt. Hắn phản ứng rất nhanh, thản nhiên choàng tay qua eo cô, đoạn bế xốc cô lên cao, ngồi trên cánh tay hắn.
Vì Bạch Ly khá nhẹ nên Uông Tử Thần dễ dàng bế cô lên, dùng một tay giữ chắc lấy, cảm thấy thật sự rất giống như đang bế bồng bảo bối trong lòng. Bạch Ly bất ngờ bị nhấc bỗng lên cao, sợ hãi mà bám chặt lấy cổ Uông Tử Thần. Bây giờ thì cô đã cao ngang bằng hắn rồi, tựa như chỉ cách một chút liền có thể chạm môi.
- Bây giờ em hôn tôi được rồi chứ?
Toàn thân Bạch Ly căng thẳng, cô mở to mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, phản chiếu trong đó chính là hình ảnh của cô, xinh đẹp động lòng người.
Uông Tử Thần không chờ đợi được nữa, bế xốc cô lên lần nữa, môi chạm môi, lập tức ngậm lấy miệng cô, chiếc lưỡi mỏng của hắn nhanh chóng quét qua nhấn chìm cô. Đầu lưỡi nhanh chóng cạy hàm răng cô ra, vừa đi vào liền bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại đang tìm cách lảng tránh kia. Trong miệng cô có vị trà ngọt ban nãy mới uống, vị trà hắn không thích nhưng sao hôm nay lại ngọt ngào đến như vậy chứ? Khiến hắn lâng lâng đến tận đại não.
Nụ hôn của Uông Tử Thần càng ngày càng sâu, mút đầu lưỡi cô đau đến tê dại, âm thanh chóp chép vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề, *** **** bên dưới dường như đã dựng đứng cả lên, làm cho cô cảm thấy nó muốn cô biết bao.
Ngày quái quỷ gì thế này? Tự nhiên người tình kiếp trước của hắn tìm tới thì hắn giả vờ như làm người xa lạ, bây giờ lại ở trong phòng giở trò cưỡng hôn cô. Thế quái nào chuyện điên rồ này lại xảy ra với cô kia chứ? Muốn hôn thì đáng lẽ ra hắn phải chạy đi tìm Phương Ly Nhi của hắn mà hôn chứ tại sao lại đè cô ra hôn ná thở như vậy chứ?
Khi hôn cô Uông Tử Thần vẫn mở mắt, giống như muốn nhìn rõ khuôn mặt đáng yêu của cô đang bị đốt cháy vì hôn, đôi môi đỏ mọng bị hôn mút đến tê dại đỏ hồng trông đáng yêu vô cùng.
Không khí trong miệng bị Uông Tử Thần rút cạn. Bạch Ly liên tục đập đập vào lồng ngực hắn muốn đẩy ra, lúc này Uông Tử Thần cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô, trượt xuống cúi đầu hôn lên xương quai xanh của Bạch Ly, hơi thở nóng bỏng phả lên vai cô khiến cơ thể cô mềm nhũn.
Bất ngờ hắn cắn mạnh một cái, Bạch Ly kêu lên một tiếng thảng thốt.
- Ưm… đừng…
- Em còn giận tôi nữa hay không?
Bạch Ly đầu óc choáng váng, cô thiếu oxy cực độ, nằm trên ngực Uông Tử Thần thở hổn hển. Ngồi trong lòng Uông Tử Thần, cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, được hắn ôm trọn lấy che chở giống như bảo bối mà yêu thương.
- Tại sao… tôi phải giận anh chứ?
- Mới nãy Phương Ly Nhi cũng đã giải thích rồi, hôm qua tôi và cô ta không có gì cả, cũng không có chuyện làm tình gì với nhau ở đây cả. Em đừng giận tôi nữa nhé, tôi chỉ có mình bé cưng thôi.
Giọng nói của Uông Tử Thần trầm khàn đầy nam tính, ánh mắt hắn nhìn cô đầy chờ đợi, liền vội vàng giải thích, giống như sợ cô sẽ hiểu lầm hắn, sẽ rời xa hắn mãi mãi. Hắn sợ đánh mất cô hơn cả mọi điều, hơn cả cái chết.
Không biết tại sao mỗi lần Uông Tử Thần nhìn vào mắt cô, hắn cảm thấy trái tim cô còn lạnh hơn cả hắn nữa. Lại mỏng manh như một làn khói, chạm vào liền sẽ bay đi mất, hắn chỉ muốn đem cô khảm vào trong tim để cô có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn mãi mãi.
Nếu như có thể hắn rất muốn dùng một sợi xích sắt buộc chân tay cô lại khóa vào trong lồng để giữ cô bên cạnh vĩnh viễn. Nhưng liệu làm như vậy cô có hận hắn không?
Uông Tử Thần cọ cọ chóp mũi cao vút lên má cô, liếm xung quanh vành tai nhạy cảm của Bạch Ly, trầm giọng thỏ thẻ. Vùi cả khuôn mặt nam tính vào vùng đẩy đà mà hôn lên đầu ngực cô. Dù chỉ cách một lớp áo thôi nhưng Bạch Ly vẫn cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng đó đang thiêu rụi từng lớp da thịt cô. Đôi mắt âu yếm nhìn cô đầy *** tà làm Bạch Ly có đôi chút sợ hãi, cô nức nở trả lời.
- Em… biết rồi mà.
Uông Tử Thần dường như hiểu rất rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể tuyệt mỹ này, chỗ nào mềm mại nhất, chỗ nào chạm vào liền kích thích được cô, hắn liền cứ thế trêu chọc.
Bạch Ly mặc một chiếc váy ngủ rộng, nhìn từ trên xuống liền nhìn thấy rõ những dấu hôn chằng chịt trên cơ thể xinh đẹp kiều diễm không che đậy. Thân thể thỏ trắng mềm mại như bông, chạm vào da thịt lại mát lạnh khiến cho hắn không khống chế được tà tâm, yết hầu trượt lên trượt xuống, lại nóng bỏng dâng lên, nhẹ nhàng hỏi.
- Như thế này vẫn chưa đủ, em đền cho tôi thứ khác đi.
Uông Tử Thần vùi mặt giữa hai bầu ngực mềm mại của cô, dùng chóp mũi cọ cọ lên đầu ngực bông thơm tho, ngước lên nhìn cô với ánh mắt ngập tràn chiếm hữu như thể đang cầu xin cô. Bạch Ly biết hắn đang muốn nói đến chuyện gì mà.
- Anh đừng… như vậy nữa, rõ ràng… sáng nay đã làm rồi mà.
- Em đừng có cầu xin tôi, tôi đang xin em đứa con mà em cứ từ chối hoài là sao?
- Anh tưởng sinh con dễ lắm à?
- Chứ không phải em cho tôi mượn bụng, tôi cho em mượn nòng nọc, thả vào bụng em là có con rồi sao?
Ai dạy hắn kiến thức sinh học này hay quá vậy?
- Không phải đâu, cần phải có duyên số nữa thì mới có con.
- Vậy là… cũng muốn mang thai con của tôi có đúng không?
- Hả? Tôi…
- Em nhận đồ của tôi rồi thì phải làm người của tôi có được không?
- Đồ gì chứ? Dụ con nít ba tuổi à?
Hắn đem từ trong tủ ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, nhìn điêu khắc trên hộp có lẽ là từ rất lâu rồi. Khi hắn mở hộp ra thì Bạch Ly vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải là chiếc vòng cẩm thạch kiếp trước hắn đem ra hối lộ cho cô sao?
- Bạch Ly, đây là vòng tay gia truyền của mẹ tôi để lại trước khi mất, muốn tôi có thể đem nó cho người con gái mà mình yêu nhất suốt cả đời. Để tôi đeo cho em nhé.
- Anh nói đây là vòng tay gì cơ?
- Chiếc vòng này có tên là Trường Tương Tư có nghĩa là: Đời người chỉ có một lần, yêu mãi một người. Đời này Uông Tử Thần tôi chỉ yêu một mình em. Tôi không phải là người biết lãng mạn, cũng không hẳn sẽ dịu dàng như những tên đàn ông khác. Nhưng tôi muốn cho em hết thảy những điều tốt đẹp nhất, muốn em là của tôi. Em chính là nỗi tương tư đời này của tôi.
Nhưng không phải đây chính là vòng tay hắn tặng cho cô ở kiếp trước sao? Ở kiếp trước rõ ràng người hắn yêu là Phương Ly Nhi. Vậy tại sao lúc đó lại đem tặng thứ quý giá này cho cô chứ?