- Hức... đừng mà...
- Đừng gì bé cưng? Đừng làm nữa... hay là đừng dừng lại?
Miệng thì hỏi cho vui vậy thôi chứ bên dưới Uông Tử Thần vẫn ôm lấy bờ mông đầy đặn như hai quả đào mà ra vào liên tục không để lỡ nhịp nào. Lúc thì nhẹ nhàng chậm rãi đầy đê mê, lúc lại mạnh mẽ cuồng nhiệt như tê dại.
- Anh biết rồi... còn hỏi.
- Suỵt! Ngoan nào, bé cưng. Tôi còn chưa xong đâu. Sáng sớm thì phải massage thì ngực mới mau lớn được. Để tôi giúp em.
Bạch Ly bị Uông Tử Thần lật người hôn lên khắp tấm lưng trần, hôn cổ, hôn ngực, hôn không sót một điểm nào, da thịt cô có mùi hương thơm ngát khiến cho hắn rất thích, càng ăn lại càng nghiện, giống như hút thuốc phiện, càng hít lại càng nghiện. Đôi môi mơn trớn trên cơ thể nuột nà, Bạch Ly cố hết sức thoái lui, nhưng mà hình như cô đã làm một chuyện hết sức vô ích rồi. Miếng mồi ngon đã dâng lên miệng sói rồi thì làm gì có có chuyện được khoan hồng buông tha.
Đôi môi nóng bỏng của Uông Tử Thần trực tiếp bắt lấy, xoay đầu ép cô ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn cuồng dã của hắn. Hai người trong tư thế quỳ đứng trên giường, bên dưới nhấp hông đẩy đưa cuồng nhiệt, bầu ngực căng tròn đung đưa bị bàn tay to lớn bắt được, ôm trọn lấy, mân mê xoa nắn mỗi lúc một mạnh bạo hơn.
Uông Tử Thần thật đáng ghét! Lúc nào cũng trêu chọc cô như vậy.
Đầu lưỡi hắn nóng bỏng trêu đùa miệng nhỏ của cô, quấn quýt đầu lưỡi cô không buông. Hắn hôn cô một cách điên cuồng, nuốt sạch hết những tiếng rên rỉ của cô vào trong bụng. Nụ hôn của hắn nóng bỏng mà cuồng nhiệt, ngậm lấy như muốn nuốt sạch cô vào trong bụng, chứa đầy dục vọng và chiếm hữu mạnh bạo.
Bên dưới bị Uông Tử Thần ra vào liên tục, Uông Tử Thần điên cuồng vận động. Âm thanh va chạm xác thịt vô cùng mãnh liệt, hai thân thể cứ quấn lấy nhau. Bạch Ly bị hắn đưa hết từng đợt khoái cảm này đến khoái cảm khác. Khoái cảm bùng lên thiêu đốt cả hai, mãnh liệt và dữ dội làm Bạch Ly không cách nào kháng cự lại nổi.
- Ưm... Hức... Chậm thôi...
- Bạch Ly, tôi chết vì em mất...
Hắn còn nói ra những lời *** **** vô liêm sỉ, rong ruổi trên người cô, vui vẻ cảm nhận khoái cảm của dục vọng. Uông Tử Thần rất khỏe, tinh lực dồi dào, dục vọng lúc nào cũng rất cao, lúc nào có cơ hội là liền đè cô ra, bắt nạt cô, đến khi nào cô khóc lóc cầu xin mới thôi.
Càng ngày Uông Tử Thần lại càng thêm hư hỏng mà cô thì lại cứ bị hắn ta mê hoặc không có cách nào kháng cự lại được.
Vận động buổi sáng như vậy thật sự là quá sức với cô rồi. Từ ngày về đây, không có ngày nào là Bạch Ly được tha cho đi ngủ sớm, kết thúc trận chiến lúc ba giờ thì sáng sớm lại bị hành cho thêm một trận kịch liệt.
- Có vẻ như cơ thể của em rất yêu tôi thì phải.
- Đại ác ma tha... tha cho em đi...
- Làm sao mà tha được, tôi còn chưa thỏa mãn mà. Chúng ta làm lần cuối nhé.
- Mới nãy anh cũng... bảo là lần cuối còn gì?
- Thì đúng là lần cuối mà... Nhưng là lần cuối của "sáng nay".
Chụt!
Người đàn ông vô liêm sỉ nào đó vẫn đang vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cô, vừa hôn vừa liếm láp lên vành tai Uông Tử Thần thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt cô mỗi lúc một nóng bỏng.
- Mau gọi tên tôi đi! Gọi chồng ơi, tha cho em đi! Gọi lớn lên... Nếu như tôi hài lòng thì sẽ buông tha cho em.
Bạch Ly bất lực, cả cơ thể đều bị Uông Tử Thần mặc sức mà chơi đùa. Bạch Ly nuốt ngược nước mắt vào trong, chỉ đành ngượng ngùng mở miệng, xen lẫn trong tiếng rên rỉ gọi tên hắn.
- Tử Thần... ưm... Chồng ơi... Tha cho em...
Dù cô chỉ nói ngắt quãng thôi nhưng điều đó cũng đủ khiến cho Uông Tử Thần ngất ngây rồi. Hắn yêu chết dáng vẻ và khuôn mặt bị nhiễm dục vọng này của cô. Càng nhìn hắn chỉ càng muốn ức hiếp mà thôi.
Nhìn dáng vẻ mê người của Bạch Ly, Uông Tử Thần căn bản là không thể nào nhịn được nữa. Động tác của Uông Tử Thần càng lúc càng mãnh liệt, hắn chơi đùa khắp thân thể cô dường như chẳng biết mệt mỏi là gì, liên tục tìm điểm nhạy cảm của cô mà công kích, dường như chẳng biết mệt mỏi là gì.
- Bạch Ly, em hãy nhớ cho kỹ. Uông Tử Thần tôi là người đàn ông của em, ngoại trừ em ra không một ai được phép đặt chân vào căn phòng ngủ này, nhận lấy yêu thương mà tôi dành cho em. Không một ai được phép sử dụng quyền hạn đặc quyền dành cho em. Bây giờ như vậy, sau này cũng vậy, tuyệt đối không hai lòng. Chỉ cần em muốn ngay cả tính mạng này, tôi cũng có thể cho em.
Đầu óc Bạch Ly quay cuồng, âm thanh va chạm, rên rỉ ngày một đến cao trào. Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay cô, Bạch Ly nhất thời không biết những lời nói lúc này của Uông Tử Thần có phải là lời nói bông đùa lúc trên giường hay không? Liệu cô có nên tin tưởng vào lời nói lúc này của hắn?
Bên dưới đến cao trào, hắn nhanh chóng thúc mạnh hông một cái đâm thật sâu vào bên trong cô, một dòng chất lỏng ấm nóng được bắn thẳng vào bên trong cô thêm lần nữa. Người đàn ông thỏa mãn nằm thở dốc trên người cô.
Kết quả là nguyên buổi sáng hôm đó là một màn tập thể dụ nóng bỏng trên giường. Thay vì giết chết Uông Tử Thần thì cô lại bị hắn quần cho rã rời. Bạch Ly nằm xụi lơ trên giường, toàn thân đều đã trở nên vô lực.
Người đàn ông kia lúc này mới chịu tha cho mà ôm lấy cô nằm lên người, vuốt ve sống lưng cô.
- Bé cưng, còn dậy nổi nữa không?
- Tại ai?
- Tại em quá quyến rũ chứ bộ.
- Đồ *** tặc, biến thái, lật lọng. Anh đã nói như thế nào?
Cô phồng má trợn mắt với anh, mở miệng trách móc.
- Em làm tôi lại muốn làm nữa rồi này.
- Không... Không làm nữa đâu nha.
Bạch Ly sợ hãi cái tên ***** *** này liền vội vàng định xoay lưng bỏ chạy mà cái eo nó nhức quá, vừa xoay lại đã nhăn mặt rên la.
- Ui da! Đau chết cái lưng tôi rồi.
Cô trốn trong chăn không cho Uông Tử Thần làm càn nhưng hắn liền ôm cả chăn cả người nhấc bỗng lên cao.
- Em định trốn đi đâu hả mèo hoang nhỏ?
- Không muốn, không thích, không làm. Làm nữa sẽ chết người thật đấy.
Uông Tử Thần nhìn dáng vẻ giận dỗi của Bạch Ly càng muốn khiến hắn yêu chết không thôi. Nếu như không phải nghĩ đến cần phải kiềm chế lại một chút, đợi cô tịnh dưỡng cho khỏe hẳn, sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Hắn tuyệt đối vẫn có thể làm thêm vài ba hiệp.
- Được, không làm nữa vậy thì bế bé cưng đi tắm nhé. Bây giờ chắc em cũng không thể tự đi được đâu nhỉ?
Bên dưới Bạch Ly dính dớp đầy sữa đặc của Uông Tử Thần bắn vào nên bây giờ bên dưới rất khó chịu. Cô liền gật gật đầu, thều thào nói với hắn.
- Mau đưa tôi đi tắm.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Hình như cô đã quên mất chuyện gì đó.
Uông Tử Thần bế cô vào nhà tắm xả bồn đầy nước sau đó cùng ngồi vào bên trong. Được ngâm mình trong nước ấm khiến cho Bạch Ly cũng đã được tỉnh táo lại đôi chút. Cô dựa lưng vào lồng ngực Uông Tử Thần, cảm thấy bản thân hình như vừa làm một chuyện hết sức ngu ngốc. Thay vì cầm súng và kết liễu hắn thì cô lại nằm trong vòng tay kẻ thù, để hắn khinh dễ thêm một lần nữa.
Nhìn cô gái nhỏ mềm mại tựa vào người mình, trong lòng Uông Tử Thần dâng lên một cảm xúc muốn che chở, cưng chiều cô. Hắn biết đời này mình đã thua trong tay cô gái chết tiệt này rồi, khiến cho hắn không có cách nào trở lại làm chính mình được nữa. Chỉ muốn dành hết thảy sự dịu dàng chưa từng học lấy dành hết cho cô.
Bàn tay không nhịn được xoay mặt cô lại, khẽ trao cho cô một nụ hôn dịu dàng.
- Bé cưng, em trao trái tim cho tôi được không?
- Hửm? Anh nói gì cơ?
- Từ nay về sau, em là viên ngọc quý giá trong lòng bàn tay Uông Tử Thần này. Em sẽ là Tư Lệnh phu nhân, đám người dám coi thường em đó dám ức hiếp em, ta sẽ không để cho bọn chúng được chết tử tế. Kẻ nào bắt nạt em thì chính là đang bắt nạt Uông Tử Thần này. Như vậy thì em có thể trao trái tim cho tôi được không?
- Tôi không phải là người phụ nữ tốt đẹp gì cả. Phải, tôi chính là lòng dạ độc ác, sẵn sàng mưu toan và giết chết những kẻ ức hiếp tôi. Tôi không nhân từ, xinh đẹp và lương thiện được đâu. Cho dù người như vậy làm mẹ của con anh, anh cũng chấp nhận sao?
Uông Tử Thần bật cười, ôm lấy bảo bối trong lòng, cọ cọ sống mũi cao vút lên mũi cô, yêu thương khó nói thành lời.
- Ngây thơ, lương thiện thì liên quan gì chứ? Tôi yêu em, Bạch Ly. Ngay từ ban đầu tôi đã nhận định rõ trái tim mình thuộc về ai. Cho dù em có là người phụ nữ độc ác đến như thế nào, tôi cũng chỉ yêu em. Em không cần tự mình ra tay, bàn tay xinh đẹp như thế này không nên để nhuốm máu tươi, em muốn giết chết kẻ nào, tôi sẽ thay em giết chúng. Ở bên cạnh tôi, tôi cho em muôn vạn hào quang. Bé cưng của tôi, không một ai được phép tùy tiện ức hiếp cả.