Aaa... Hức... Không, đừng mà... Tôi không chịu nổi nữa.
- Sau này em là của tôi, của một mình tôi thôi. Sau này chỉ được phép để cho một mình tôi ngắm nhìn cơ thể xinh đẹp này của em. Chỉ được cho phép một mình chạm vào nơi ngọt ngào này của em, chỉ mình tôi được phép thao vào bên trong em. Em mà để cho tên đàn ông nào khác ngoài kia động vào đây, tôi lập tức bắn nát sọ bọn chúng. Có được không Bạch Ly, trả lời tôi đi em?
- Ứm... Được... Anh muốn giết chết ai thì giết... Anh buông tha cho tôi đi.
- Em nghĩ cũng đừng nghĩ nữa. Cả đời này em hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi, sinh con cho tôi, tôi sẽ yêu thương em thật nhiều mà. Sẽ cho em tất cả những thứ mà em muốn, đôi môi xinh đẹp như vậy không nên nói những lời gian dối, càng không nên độc ác mà vứt bỏ người đàn ông của em đúng không? Nói, em thích tôi, em yêu tôi.
- Không... Á... Đừng nhấn phía dưới...
Trong căn phòng sang trọng, một nam một nữ trần trụi không một mảnh vải quấn lấy nhau vô số lần, hông cô bị người đàn ông kia nắm giữ, một chân bị nhấc bỗng lên vai, đẩy đưa không biết bao nhiêu lần. Uông Tử Thần thỏa mãn liếm khóe môi, vài sợi tóc đen rũ xuống càng tăng thêm vẻ tuấn lãng yêu nghiệt của hắn, gương mặt âm trầm nhưng vẫn mang theo vài phần uy mãnh, xảo quyệt nhoẻn miệng cười một cái.
Từng lời hắn dụ dỗ bên tai, nửa là đường mật, nửa lại giống như đang cảnh cáo cô vậy. Hắn nói cứ như thể cô là yêu tinh chuyên đi câu dẫn đang ông vậy. Nhưng cô đâu có, cô chỉ muốn khiến cho bọn họ khổ sở vì cô thôi, còn cả hắn nữa, đều toàn là chủ động đến tìm cô, cô có dụ dỗ gì hắn đâu. Nghĩ như vậy cô càng ấm ức, trừng mắt lớn nhìn hắn.
Bạch Ly mơ màng, mi mắt tê cay nồng, mơ màng nhìn gã đàn ông đang vì cô mà thở dốc. Hạ thân bị đâm cả tối, sưng phù tê dại hết cả lên, bụng dưới thít chặt, co bóp từng hồi. Cô nức nở, ấm ức thốt lên, bàn tay không ngừng cào cấu vào ngực hắn, chỉ mong hắn thương tình mà tha cho nhưng Uông Tử Thần vẫn uy uy như vậy mà nhấp đẩy. Bạch Ly tựa mặt vào bờ ngực rộng lớn, dùng răng cắn phập vào bả vai một cái thật mạnh đến bật cả máu.
Mùi máu ngọt của người đàn ông lan tỏa khắp phòng, hắn vẫn không dừng lại động tác uy vũ bên dưới, cố gắng nhịn đau mà tiếp tục ôm lấy cô nhấp đẩy hông, chẳng hề cảm thấy cơn đau ở bả vai, chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng sảng khoái.
- Còn... bao lâu... nữa? Rốt cuộc là anh còn... muốn làm chuyện này... bao lâu nữa?
- Em ngoan ngoãn chút đi nào. Chúng ta chỉ mới đang ở hiệp hai thôi mà.
Uông Tử Thần lập tức ngửa đầu hôn cô mãnh liệt, hàm răng cắn xé cánh môi ngọt ngào của cô, mạnh mẽ mút lấy, sau đó liền tận tình nhấm nháp một cách triệt để, giống như muốn đoạt hết toàn bộ hơi thở của cô vậy. Bạch Ly nức nở, hơi thở đứt quãng trong miệng anh, nước bọt của bọn họ hòa quyện trong miệng nhau, tại thành một thứ hỗn hợp vừa ướt át vừa mê muội, còn dư thừa mà chảy ra khỏi kẽ môi. Uông Tử Thần nhìn cô đê mê, lập tức đưa lưỡi liếm láp một trận, nuốt hết vào trong bụng.
Càng hôn lại càng nghiện, như thể có như thế nào cũng không đủ.
- Bảo bối, em thật là mê người. Em có tôi làm như vậy với em không, hửm, bé cưng? Nói em yêu tôi, hoặc là nói thích tôi làm như thế này với em. Tôi sẽ suy xét mà có nên nhẹ nhàng với em hay không?
- Có quỷ mới tin anh...
Giọng cười quỷ dị bật lên trong đêm, sảng khoái mà thở ra một hơi, mồ hôi nhỏ từng giọt chảy dọc xuống yết hầu lăn lộn kịch liệt. Làm suốt cả một đêm nhưng hắn vẫn không cảm thấy đủ, càng hôn càng nghiện, càng làm càng không thể thỏa mãn được cơn dục vọng đang thiêu đốt lấy con người hắn. Cô chắc chắn là người đầu tiên có thể làm cho hắn khổ sở đến như thế này, đến nỗi muốn buông ra cũng không được.
- Em cũng biết điều đó sao? Nhẹ nhàng đối với một cô gái có trái tim xấu xa như em thì làm sao mà em nhớ được, mình rốt cuộc là thuộc về ai? Bạch Ly tôi muốn sau đêm nay, em nhớ rõ cho tôi. Người đàn ông của em tên là Uông Tử Thần. Đi không đổi tên, ngồi không đổi hướng, duy ngã độc tôn.
Bạch Ly nhìn thấy đôi mắt hắn trong đêm đen. Đó là đôi mắt của... một kẻ điên. Một tên dã thú đang khao khát con mồi để mắt đến mình, bức bối vùng vẫy chỉ để mong cô yêu hắn. Hắn sẽ không bao giờ buông tha cho cô đâu. Cô đã tự mình lấy đá đập vào chân mình rồi.
Tại sao kiếp này hắn lại đổi khác như vậy chứ? Lại điên cuồng mà đè cô ra nhấm nháp thay vì bắt trói cô và treo ngược lên tường mà hành hạ. Tại sao vậy chứ? Phải làm sao thì cô mới thoát khỏi tên ác ma này đây?
Nơi đó của cô gắt gao ôm trọn lấy cái của hắn, có chút sung sướng đê mê xuất phát từ cơ thể bị hắn ta khiêu khích, cho dù Bạch Ly có cố tình không thừa nhận đi chăng nữa thì vẫn không thể nào chối bỏ được chuyện bản thân cảm thấy khoái cảm bủa vây lấy tâm trí cô hết lần này đến lần khác. Chỉ có người đàn ông này khiến cho cô cảm thấy vừa bức bối vừa đê mê đến từng đầu ngón chân như vậy.
Hạ thể ì ạch phát ra tiếng tiếng nước lạch bạch, đầu Bạch Ly nặng trĩu, cô muốn lắc đầu nhưng thật khó, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng kêu khóc "ưm.. aa..." mà thôi.
- Không được nữa... Aa... đủ rồi...
Hắn hôn khắp nơi trên thân thể cô, nhiều nhất là ở ngực. Hôn hôn vào vành tai trắng nõn, từng lời thì thầm dụ dỗ không ngừng bên tai nhỏ như thôi miên tâm trí cô.
- Sinh con cho tôi đi Bạch Ly. Một đứa thôi cũng được, rồi tôi sẽ tha cho em. Cho tôi nha, sinh một đứa thôi, có được không bé cưng? Hửm? Trả lời tôi đi em...
Từng đợt vồ vập mang đến cảm giác giữa thiên đường và địa ngục, giữa đê mê sung sướng và đau đớn. Ma xui quỷ khiến thế nào Bạch Ly lại trong vô thức mà đáp lời.
- Được... Anh nhanh lên đi... Được không?
- Không phải cứ nhanh là sẽ nhanh xuất ra được đâu? Phải từ từ mới thú vị được chứ.
Cao trào đi đến, hắn bế lấy cô nhấc cô lên, u hoa phun ra cây gậy to, hắn lại nhấn người cô ấn xuống, buộc cô phải tiếp nhận toàn bộ.
- Nhận lấy hết cho tôi, một giọt cũng không được để chảy ra ngoài. Em mà để chảy một giọt nào ra ngoài thì ngày mai chúng ta lại phải tiếp tục đó.
Rõ ràng là cô còn chưa kịp uống một viên thuốc nào, tinh hoa đêm hôm qua vẫn còn ở trong bụng, hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn mà hành hạ cô như thế này.
Bạch Ly còn chưa kịp thở ra một hơi nào, tâm trí cô như tê dại, thân thể không còn chút sức nào. Người đàn ông này rõ ràng là ma quỷ mà, làm nhiều như vậy mà một chút cũng không thấy mệt.
Bạch Ly mệt mỏi, hai mắt mờ mịt, cổ họng đã kêu khàn cả tiếng, tưởng Uông Tử Thần đã tha cho mình, định nhắm mắt đi ngủ nhưng nào ngờ đâu người đàn ông kia phút chốc lại lật người cô lại, ép ngực cô vào trong góc tường, cặp mông tròn trịa vểnh cao, lộ ra dáng vẻ yêu nghiệt. Dáng vẻ này đúng là bức hắn đến chết mất.
gậy th*t sau một trận phun trào dày đặc bên trong bụng cô đã rũ xuống lại nhanh chóng ngẩng cao đầu không ngừng cọ cọ vào cặp mông đầy đặn của cô, mơn trớn, nhầy nhụa và ướt át đến mức khiến cho toàn thân cô nóng bức đến khó chịu.
Bạch Ly vô cùng sợ hãi, cô nức nở, cô chỉ biết bản thân hiện tại đã vô cùng khó chịu, hạ thể đau ê ẩm bởi hiện tại hai người đã làm quá nhiều, đến mức bụng dưới cô đã căng tràn rồi mà người đàn ông kia vẫn không chịu buông tha.
- Uông Tử Thần, tôi xin anh... Tôi không thể nữa...
Người đàn ông kia đánh vào mông cô một cái, vén gọn mái tóc xõa dài ướt đẫm mồ hôi của cô ra phía trước, cúi đầu cắn vào cổ cô một cái, mút thật mạnh tạo thành một dấu vết đỏ chói trên làn da trắng nõn.
- Bé cưng, không phải em muốn nhanh một chút ư? Vậy thì mau mở chân ra, tôi muốn đi vào từ đằng sau em.
- Anh đáng ghét... Chỉ biết ức hiếp tôi thôi... Anh mà còn như vậy nữa... thì tôi liền... liền.
Uông Tử Thần nghe những lời đe dọa này từ miệng cô, trong lòng lại dấy lên một cảm giác thách thức tột cùng. Đang ở dưới thân hắn rên rỉ còn dám mở miệng ra đe dọa hắn. Cô đúng là lớn gan mà.
Hai tay nắm lấy mông đào, gậy th*t nóng bỏng trên mông bất ngờ trượt xuống nhằm thẳng vào u huyệt, từ phía sau đem tất cả chôn vào chỉ bằng một cú thú người.
"Ách..."
Con người từ ác này còn chồm người đến, xoay đầu ép cô tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của hắn, như muốn hút sạch toàn bộ mật ngọt từ trong miệng cô. Đôi môi bị hắn gặm cắn cả đêm đã sưng lên, bờ môi đỏ mọng ươn ướt trông vô cùng dụ dỗ, bàn tay to lớn ôm lấy bầu ngực căng tròn của cô, yêu thương mà nắn bóp không ngừng.
- Em liền làm sao? Định rời bỏ tôi nữa à?
Hắn gặm cắn vai mềm, vùi mặt trong mớ tóc rối, bên dưới không ngừng cuồng dã nhấp hông, đem gậy th*t lui ra đâm vào đến lạch ba lạch bạch. Mỗi cú thúc vào đều chạm qua từng ngóc ngách bên trong hoa tâm. Cơ thể cô không ngừng run rẩy, bầu ngực phập phồng lên xuống cực kỳ gợi tình, mông đào buộc vểnh cao theo từng cú nhấp bên dưới. Cô mất đi năng lực chống trả, cơ thể vô lực, tiềm thức bị người đàn ông kia thao túng, miệng chỉ biết duật ra những tiếng rên rỉ thỏ thẻ.
- Không... Không có, em không đi đâu cả...
- Như vậy có phải là ngoan hơn hay không? Em hãy gọi tôi là chồng đi. Cho dù rằng chỉ lúc này thôi, khi chúng ta đang ở trên giường và khi bên dưới em đang siết chặt lấy cái của tôi đòi hỏi không ngừng.
Hắn đè cô úp mặt xuống nệm bông, nâng bàn tay nắm lấy bàn tay phải của cô, nắm chặt tay cô kéo về phía sau, tay còn lại nắm lấy bả vai bên trái của cô. Nhấp người liên tục, tay chống trụ dưới tấm đệm, khóa chặt hai tay cô ra phía sau. Uông Tử Thần cắn chặt răng, dồn toàn bộ lực xuống phía dưới thắt lưng, phía dưới được dị vật chống đỡ mỗi lúc càng ăn sâu.
Bạch Ly nhắm chặt lấy drap giường, nấc ra một tiếng.
- Chồng... ơi!...
Cuối cùng cô cũng phải chịu thua trước từng đợt công kích của Uông Tử Thần. Hắn đúng là một tên đàn ông xấu xa và đê tiện, lại dùng gậy th*t thô to để không ngừng tra tấn cô. Không một ai có thể thoái lui được trước loại khoái cảm chồng chất, đê mê như bay lên tận thiên đàng này được.
- Ngoan, sau này nghe lời tôi một chút. Mỗi đêm tôi đều sẽ yêu thương em như vậy.
Phân thân hắn sớm đã bị u hoa làm cho ướt nhầy, nhất động khoái cảm đến thở hì hục, hắn cắm sâu phun ra dịch thể nóng hổi. Bụng dưới Bạch Ly bị rót đến tràn đầy, thở hắt ra từng hơi khó nhọc.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng dây dưa của cả hai thân thể trần truồng, mơn trớn ướt đẫm, vừa nóng bỏng lại vừa phát thẹn, lạch bà lạch bạch khiến cho người cha già ở phòng bên cạnh chỉ biết tức đến hộc máu, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Chỉ đành chuyển sang một phòng khác để ngủ.
Không biết ngày mai cô phải đối mặt như thế nào với người cha chồng này nữa. Cũng có thể là một cơn cuồng phong thịnh nộ vì đã cả gan dám cắm cho ông ta một cắm sừng to bự.
Cả đêm hôm đó, Uông Tử Thần hết xoay lại úp, hết quỳ rạp lại đến nằm dài, xoay cô giống như một con gấu bông mà lật qua lật lại. Phút trước đang bay bổng trên chín tầng mây, phút sau lại như rơi xuống địa ngục chịu cơn nóng bức. Không khí dày đặc, vấy ra mùi hương hoan ái nồng đậm, cô gái dưới thân tham lam hít thở không khí, mê say trong những lời nói dụ dỗ bên tai.
- Một lần nữa nhé, bé cưng...
Con mẹ nó! Đây là lần thứ tư trong đêm nay hắn nói với cô câu này.
- Đủ rồi... Hức...
- Hửm? Em nói cái gì cơ?
Uông Tử Thần giả câm giả điếc, bên dưới vẫn thúc không ngừng.
- Đừng... dừng lại...
- Ô kê! Em thích thì ông đây chiều. Tôi vẫn đang tiếp tục đây. Định tha cho em mà em nói vậy thì chúng ta tiếp tục thêm hiệp nữa nào.
Con mẹ nó! Cái tên khốn kiếp này!
Hắn không hiểu hay hắn giả vờ không hiểu thế?
Ngoài âm thanh rên rỉ nhỏ ra không thể cất lên nổi một từ ngữ phản kháng nào nữa, cô chỉ có thể ngớp ngáp hít thở hệt như một con cá mắc cạn. Những cú dập lút cán, cái giường trắng bằng gỗ được trạm trổ theo phong cách phương Tây cũng rung rinh theo từng nhịp của cặp nam nữ trên giường
- Nhìn em khóc thành bộ dạng xấu xí gì kìa. Thật tội nghiệp! Vậy mà bên dưới vẫn hút chặt lấy cái của tôi không ngừng nhỉ? Em đúng là dối lòng quá đáy bé cưng à.
Cô liên tục lắc đầu, đôi mắt mơ màng thành một bãi mịt mù. Bên dưới vẫn không ngừng ra vào khiến bụng dưới căng cứng. Nhìn thấy dáng vẻ này cô thật là mê người, càng khiến cho người đàn ông như hổ đói kia lại càng không biết điểm dừng mà ra sức đưa đẩy. Người đàn ông kia duật ra một nụ cười xảo quyệt, dáng vẻ mềm mại này của cô thật bức chết con người ta mà. Làm sao mà hắn tha cho cô đây?
Đời này hắn đã nhận định rồi, không phải cô thì không được, cho dù cô có ghét hắn, có hận hắn đi chăng nữa, hắn tuyệt đối cũng phải giữ lấy cô bên cạnh cho riêng mình.
Rõ ràng biết tình yêu là một loại độc dược không có thuốc chữa, ngấm vào tận máu thịt, ban đầu liền khiến con người ta say mê không ngừng, nhưng một khi độc tính phát tác sẽ chết không ai hay. Vậy nhưng vẫn không ai đủ dũng cảm để từ chối nó.
Đêm nay không biết bao giờ mới kết thúc đây...
Trái tim đau đớn tê tái giữa quá khứ và hiện tại, giữa những cơn giông bão mà hắn đang lùa đến, liệu đâu mới là con người thật sự của hắn đây?
Con ngươi mê đục mơ màng chỉ có đau khổ. Bàn tay nhỏ run rẩy chậm rãi nâng lên chạm vào cánh tay hắn đang giữ chặt lấy hông cô. Níu lấy tay hắn, hắn cũng rất ôn nhu cầm lấy bàn tay cô đầy bảo bọc, tay cô nhỏ nhắn, run rẩy nằm gọn trong bàn tay hắn. Nắm lấy tay cô tiếp cho cô một chút sức lực, ánh mắt nhìn cô say mê không tả nổi, cúi đầu vội tìm kiếm bờ môi ẩm ướt quen thuộc.
Hai người đan tay nhau, say mê quấn lấy.
Không khí có chút ngột ngạt, màn đêm qua đi nhường chỗ cho ánh sáng trở lại. Xung quanh phòng vẫn còn vương vấn chút mùi hương hoan ái nồng đậm của đêm qua, âm thanh tĩnh lặng không một tiếng động nào, chỉ có tiếng thở nhẹ của hai thân thể trần truồng ôm lấy nhau.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ nhỏ len lỏi vào bên trong phòng qua lớp rèm che chắn. Một cảnh tượng khiến cho người ta phải thẹn thùng đỏ mặt không thôi. Đôi hàng lông mi khẽ lay động theo tia sáng nhỏ, đôi mắt sưng bụp vì đêm qua khóc quá nhiều, cổ họng khô khốc.
Bạch Ly tỉnh dậy, cả cơ thể nơi nào cũng đau nhức, nhất là ở phía dưới hạ thân, đến mức một cái trở mình cũng đau. Nhìn xuống phía dưới ngực mình thấy toàn là chi chít dấu hôn xanh tím. Cảm giác bị ai đó ôm chặt, hơi thở nhẹ nhàng phả ra từ trên đỉnh đầu, Bạch Ly theo phản xạ nhìn lên, đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt của người đàn ông với ngũ quan sắc nét, sống mũi cao vút, bờ môi mỏng quyến rũ, mùi hương nam tính trên cơ thể hắn ta thoang thoảng, ép sát mặt vào mặt cô mà thở ra những hơi thở ấm nóng.
Bạch Ly giật mình khi thấy cơ thể hai người trần như nhộng, đã thế người đàn ông kia còn để nguyên tư thế nằm trên người cô từ tối qua đến giờ, tay hắn ta vẫn còn ôm lấy một bên ngực của cô mà ngủ, nhìn tư thế này của bọn họ đúng là xấu hổ không thôi.
Bạch Ly khẽ cựa mình thì đột nhiên cảm thấy bên dưới có gì đó không đúng cho lắm. Chỗ đó vướng víu không chịu nổi cứ liên tục cọ xát khiến cô tỉnh cả ngủ.
Chết tiệt! Tên khốn kiếp Uông Tử Thần vậy mà lại để thứ kia cả đêm trong người cô không chịu rút ra.
Có chút kinh hãi, thấy người đàn ông kia vẫn còn ngủ say sưa thì Bạch Ly liền cử động nhẹ lấy tay hắn ta ra khỏi ngực mình, mới lấy được một bên thì hắn ta chợt cử động người khẽ thở ra một hơi.
- Ưm...
Phía dưới càng đâm sâu hơn vào trong, cô có thể cảm nhận được cái thứ kia đã cứng lại, một bàn tay nữa vẫn còn trên ngực cô vội vàng bóp mạnh lấy một cái khiến cô đau đớn há hốc miệng suýt chút nữa đã hét lên cũng may cô kịp thời bịt miệng giữ lại được.
- Đúng là tên khốn kiếp! Tên đại ác ma *** dê, biến thái mà.
Cô chửi thầm trong miệng đủ để bản thân nghe thấy, nhân lúc hắn đang ngủ say cô phải chửi cho đã. Hắn chỉ biết ức hiếp một cô gái chân yếu tay mềm như cô thì có đáng mặt đàn ông hay không?
- A...
Hắn ta chép miệng, lông mày sắc bén hơi nhíu lại rồi lại hình như đã ngủ tiếp không biết trời trăng mây gió gì. Tim cô đập nhanh một nhịp, suýt chút nữa đã rớt tim ra ngoài, cô lôi luôn cái tay còn lại ra khỏi người mình.
Cô nhướn mông để vật nam tính kia chui ra khỏi người mình.
Tiếng động phọt phẹt vang lên kéo theo cả một dòng dịch nhớp nháp nhiều kinh khủng, nó chảy ra từ nơi đêm qua hai người chiến đấu xuống drap giường. Cô đưa tay đẩy thân thể người đàn ông kia ra khỏi người mình, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của bản thân mà ngồi dậy.
Đột nhiên cô nhìn thấy khẩu súng hắn đang để ở dưới gối, có vẻ như hắn vẫn giữ thói quen phòng bị như vậy nhỉ?
Nghĩ đến những cảnh tượng hắn không ngừng ức hiếp cô đêm hôm qua, những lời nói hắn nhục nhã cô đến như thế nào, hận thù đó cô vĩnh viễn không quên được, sự tức giận dâng trào. Đột nhiên một ý nghĩ táo bạo xoẹt qua đầu cô.
Bạch Ly đưa tay cầm khẩu súng lên, lên đạn, ngắm thăng vào đầu Uông Tử Thần đang ngủ say trên giường, ngón trỏ chạm vào cần súng, chuẩn bị bóp cò.
- Súng không có đạn. Em bóp cò có ích gì?
Đôi mắt người đàn ông đột nhiên mở trừng trừng nhìn cô, Bạch Ly sợ hãi giật mình vội vàng đánh rơi mất khẩu súng trên tay. Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, cầm lấy khẩu súng rơi trên nệm, mở khe đạn ra. Trong đó quả thật không có đạn, hắn lấy từ bên gối còn lại một viên đạn màu đồng tra vào nòng, lắp lại sau đó xoay xoay khẩu súng trên tay, chĩa thẳng vào cô.
- Bây giờ thì súng đã có đạn rồi.
Hành động của hắn ở giây tiếp theo khiến Bạch Ly phải trợn tròn mắt sợ hãi, toàn bộ hô hấp như đông cứng lại, hắn lại tự mình đưa súng bỏ vào tay cô, cầm lấy tay cô, tự đưa họng súng xuống dưới cằm mình, khóe môi khẽ duật ra một nụ cười thâm thúy.
- Bây giờ có đạn rồi, em bắn đi. Nhắm thẳng vào đây, bắn cho nát sọ tôi đây này. Bắn đi! Kết thúc mạng sống của kẻ mà em hằng căm hận, một kẻ chỉ biết ức hiếp và muốn độc chiếm em cho riêng mình. Nếu như em có đủ dũng cảm thì bắn nát sọ tôi đây này. Tôi đang cho em cơ hội làm điều đó đấy.
Hắn ta... Điên thật rồi!