- Ly Nhi, tôi rất thích những cô gái ngoan ngoãn biết chiều lòng đàn ông. Và em là một cô gái như vậy.
Ánh mắt Uông Tử Thần nhìn Ly Nhi đầy tình ý, giống như nhìn một miếng mồi ngon. Phương Ly Nhi được tán thưởng, trong lòng trở nên vô cùng thỏa mãn, hai má đỏ bừng, đôi môi chúm chím đẩy đưa.
Dù sao thì chuyện đẩy đưa với đàn ông cũng là chuyện khiến cho cô ta hứng thú nhất mà. Hôm qua khi thấy Uông Tử Thần ghét bỏ mình ra mặt, cô ta còn cho rằng là bản thân không đủ sức quyến rũ bằng Bạch Ly. Nào ngờ hôm nay được nghe những lời đẩy đưa như vậy từ Uông Tử Thần, trong lòng vui như mở cờ.
- Cảm ơn Uông thiếu đã quá khen, được phục vụ Ngài là niềm vinh hạnh của em.
Cô ta chủ động đi đến với tay cởi lấy hàng cúc áo ban sáng Bạch Ly vừa mới cài cho hắn. Môi mỏng người đàn ông khẽ mỉm cười, bàn tay lập tức bóp lấy cặp mông căng tròn dí sát vào người. Phút chốc nhiệt độ giữa hai cơ thể tăng lên đột ngột, cảm giác mê đắm quyến rũ gợi tình này. Quả thật là khiến hắn chết mê chết mệt.
- Gấp vậy sao? Được thôi tôi sẽ không để em phải chờ đợi lâu hơn nữa.
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo. Hắn vội lật người Phương Ly Nhi xuống đè lên bàn, hôn môi ngấu nghiến. Người đàn ông kéo dây áo cô ta xuống, để lộ bầu ngực căng tròn, không ngừng đưa tay nắn bóp.
- Chậc, em quả thật là một cô gái hư hỏng. Nhưng không sao, tôi rất thích những cô gái hiểu phong tình.
Uông Tử Thần mặc kệ những âm thanh nỉ non, không chút thương tiếc mà xé mạnh chiếc váy cúp ngực kia xuống, đôi môi nhanh chóng tìm lấy nơi mềm mại mà cắn mút.
- Chà rất thơm. Đúng mùi hương mà tôi thích.
Trái tim Phương Ly Nhi đập mạnh, hô hấp mỗi lúc càng thêm dồn dập.
- Ưm... ưm... Ngài nhẹ thôi, làm người ta mạnh bạo như vậy.
Loại đàn ông dục vọng cao như vậy thường rất dễ đối phó rồi. Chỉ cần thỏa mãn xác thịt, bọn họ đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà thôi. Cô ta đã nói rồi, không có loại đàn ông nào có thể chống lại được mị lực của cô ta cả.
Bạch Ly xinh đẹp thì đã sao chứ? Chẳng phải vẫn là một con nhỏ ngu ngốc dễ dàng để cho cô ta cướp đàn ông thôi hay sao chứ?
Dù sao thì cô ta giỏi nhất chính là phục vụ đàn ông ở trên giường.
Uông Tử Thần nhìn cô ta đầy say đắm, bế xốc lên trên tay.
- Em muốn làm tại đây hay là trong phòng nghỉ của tôi?
Phương Ly Nhi mỉm cười e thẹn, không giấu được ánh mắt rực cháy.
- Vào phòng nghỉ đi ạ. Ở đây không tiện.
Uông Tử Thần mỉm cười bế Phương Ly Nhi đi thẳng về phía phòng nghỉ phía sau, đẩy ngã cô ta xuống giường, gấp gáp đưa tay cởi hết những thứ vướng víu trên người mình ra. Vật nam tính đã trỗi dậy mạnh mẽ, dường như nó đang khao khát được cô ta yêu thương. Phương Ly Nhi nhếch môi cười, đưa bàn tay thành thục nắm lấy bắt đầu xoa nắn.
- Có thích không hả?
- Uông thiếu, của Ngài thật lớn a. Để em dùng miệng giúp Ngài thỏa mãn trước.
- Cái miệng nhỏ này thật khéo, tôi rất thích.
Quả nhiên là cô ta đã sáng suốt khi đến đây, bây giờ không có Bạch Ly, nếu như hôm nay cô ta có thể được lên giường với Uông Tử Thần, chuyện ngày sau ai mới là kẻ huênh hoang còn chưa biết đâu.
Bạch Ly dám sỉ nhục cô ta, dám khiến cho cô ta bẽ mặt, khẳng định ngày sau cô ta sẽ trả lại gấp bội nỗi nhục nhã này. Có Uông Tử Thần chống lưng, sau này cô ta còn phải sợ ai nữa.
- Uông thiếu, Ngài thật hư hỏng quá đi à.
Bên ngoài cửa phòng lại là một khung cảnh khác.
- Tao thấy lần này lão đại tiêu là cái chắc rồi. Bị chị dâu bắt quả tang ngay tại trận ngoại tình với gái. Lão đại cũng thật quá đáng mà, đã cưỡng ép người ta thì cũng thôi đi, lại còn dám đi ngoại tình... ưm...
Rắc!
Bàn tay siết mạnh, bóp gãy đôi đũa trong tay. Ném bay cả hộp thức ăn trên tay. Hai người đàn ông kia sợ xanh mặt vội bịt miệng tên kia lại.
- Muốn giữ cái mạng nhỏ thì mày câm miệng đi!
Hai người sĩ quan phụ trách đi theo cô nhìn thấy một cảnh tượng này cũng bàng hoàng không thôi. Lần trước nghe tin Phương Ly Nhi đến tìm, Uông Tử Thần đã tỏ ra vô cùng vui vẻ, chỉ là lúc đó hắn vẫn còn độc thân.
Chỉ qua một ngày hắn biến thành người đàn ông có vợ nhưng vẫn chứng nào tật đó. Lại dám ở phía sau lưng vị phu nhân mới cưới mà lén lút qua lại với nhân tình. Đã vậy lại còn là vị tiểu thư kia của nhà họ Sở.
Chị em chung chồng với nhau sao? Đúng là thế gian nhiều chuyện nực cười thật.
Càng nghĩ đến Bạch Ly càng cảm thấy không cam tâm. Hắn ta dùng mọi thủ đoạn cưỡng ép cô, ép buộc cô trở thành người phụ nữ của hắn, trong lúc ân ái nói những lời mật ngọt với cô, để rồi cuối cùng sỉ nhục cô bằng cái cách như thế này sao?
Cô siết chặt tay thành hình nắm đấm, lấy điện thoại ra gọi cho Uông Tử Thần, một cuộc, hai cuộc. Mỗi lần tiếng chuông kia reo lên, Bạch Ly hy vọng biết bao nhưng vẫn không có ai bắt máy. Cô tức giận ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, vỡ tan nát.
- Uông Tử Thần chó chết! Dám không bắt máy mình sao? Khẳng định là đang vui vẻ cùng Phương Ly Nhi trên giường rồi.
Hắn ta biết rõ cô hận Phương Ly Nhi đến như thế nào mà. Quả nhiên... quả nhiên kiếp này hay kiếp trước người hắn ta yêu vẫn chỉ có Phương Ly Nhi.
Ra là hắn gọi cô đến đây để chứng kiến cảnh này sao? Khiến cho nhận ra mình là kẻ thảm bại như thế nào, hắn vui vẻ lắm có đúng không? Bản thân cô bị chơi đùa vẫn nuôi một chút hy vọng hắn sẽ thật lòng với mình.
Suy cho cùng Bạch Ly cũng chỉ là một công cụ để hắn thỏa mãn dục vọng mà thôi. Chán rồi sẽ vứt đi thôi, hắn làm vậy là quá rõ ràng rồi. Kết cục này, đáng lý ra cô phải hiểu rõ từ trước mới phải.
"Uông Tử Thần, tôi cho anh một phút phắn ra đây. Nếu không thì đừng có trách nước biển tại sao lại mặn."
Lãnh Trác há hốc miệng, nhìn chằm chằm người con gái phía trước.
- Chị dâu, chị bình tĩnh đi chị. Chuyện đâu còn có đó.
- Bây giờ các cậu không cho tôi vào trong có đúng không?
- Chị dâu, xin lỗi đây là lệnh của Tư Lệnh.
- Vậy được, nói với hắn ta, tôi hận hắn. Cuộc hôn nhân này không cần thiết phải có nữa, tốt nhất sau này hắn tránh xa tôi ra một chút, bằng không gặp hắn ở đâu là tôi đánh ở đó. Hắn ăn chả thì bà đây ăn nem. Có ai muốn ăn nem không?
Bạch Ly đột nhiên quay sang, muốn một trong số những người đàn ông ở đó. Nhưng tất cả đều đồng loạt trợn mắt kinh ngạc mà dạt ra xa, đàn bà của Tư Lệnh ai lại dám động? Chẳng ai dám cả gan cắm sừng trên đầu Uông Tử Thần đâu. Bọn họ vẫn còn rất ham sống và ngược lại bọn họ biết rõ Uông Tử Thần là kẻ máu lạnh và độc ác đến như thế nào mà. Chọc vào hắn chỉ có bị hành hạ cho sống dở chết dở mà thôi.
- Uông Tử Thần, anh chờ đó cho tôi!
Nói xong câu cuối cô liền lên xe phóng đi luôn.
Thấy cô ta yên lặng như vậy, đôi đồng tử màu đen thẫm co lại, khóe môi mỏng nhếch lên, khoanh tay nghiêng đầu nhìn cô ta, hỏi nhỏ.
- Cô đang suy nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?
Tiếng gọi của Uông Tử Thần kéo Phương Ly Nhi trở về hiện thực, cô ta vội vàng mỉm cười khéo léo đáp lại.
- Không, em chỉ đang nghĩ xem nên hầu hạ Ngài như thế nào cho thỏa mãn.
Cặp mắt Uông Tử Thần híp lại, một suy nghĩ xấu xa hiện lên qua đáy mắt, không khoan nhượng vung tay tát thẳng lên mặt Ly Nhi.
Bốp!
Phương Ly Nhi chết sững, đưa tay ôm lấy má phải, đau nhức trước lực tát của Uông Tử Thần. Cô ta không ngờ đến cả phụ nữ hắn cũng ra tay cho được.
- F*ck! Con điên! Ai bảo tôi muốn lên giường với cô hả? Không xem lại mình là ai sao?
Máu hắn dồn lên đỉnh não, Uông Tử Thần tức điên cả người đưa tay bóp mạnh lấy cằm Ly Nhi.
- Tôi nghe nói, cô nói với Bạch Ly là chúng ta đã làm tình với nhau? Cô khiến cho tôi rất thỏa mãn sao?
Cơ thể Phương Ly Nhi thoáng chốc cứng đờ, toát hết mồ hôi hột.
- Ngài... đừng nghe cô ta nói bậy ạ. Em không có...
Uông Tử Thần lắc lắc ly rượu trong tay một hơi uống cạn.
- Tôi nghe ai nói không quan trọng, quan trọng là có hay không thôi?
Uông Tử Thần chậm chậm bước đến chỗ cô ta, một loại khí thế bức người khiến cho Phương Ly Nhi giật lùi sợ hãi. Đến khi đụng vào vách tường đã thấy người đàn ông như ma quỷ đòi mạng kia đang tiến sát lại gần.
- Sợ cái gì? Cô em có biết Uông Tử Thần tôi ghét nhất là loại phụ nữ nào không?
Khí thế tỏa ra kinh người, đáng lẽ ra cô ta nên hiểu, một người đàn ông khủng khiếp giống như Uông Tử Thần, tính cách hắn ta vô cùng tàn bạo, phụ nữ hay người già hắn ta cũng sẽ không buông tha. Bởi vậy mà không ít kẻ chết dưới nòng súng của hắn. Vậy mà cô ta lại ngang nhiên đơm đặt chuyện mình leo lên giường Uông Tử Thần, lại để lọt đến tai hắn.
Hắn khinh thường nhìn Phương Ly Nhi, tặc lưỡi buông lời chế giễu.
- Toàn thân bốc ra toàn là một mùi vị rẻ tiền. Khuôn mặt thì xấu xí chết đi được, có chỗ nào so được với Bạch Ly nhà tôi? Cái mánh khóe câu dẫn đàn ông đó của cô trước mắt cô nên cất đi cho khuất mắt tôi.
Cô ta liên tục lắc đầu, toàn thân thể run lẩy bẩy.
- Em... em không có nói.
- Vậy là cô nói bổn Tư Lệnh đơm đặt cho cô sao?
Ánh mắt đỏ rực của Uông Tử Thần như sắp giết người đến nơi. Cô ta càng thêm sợ hãi mà lắc đầu.
- Em... em nào dám...
- Nói! Không nói tôi cắt lưỡi cô, cô có nói những lời như vậy trước mặt Bạch Ly hay không?
Uông Tử Thần hét lên. Hắn dùng tay bóp chặt cổ Phương Ly Nhi, đè ép lên bứt tường lạnh lẽo. Sức lực siết mạnh khiến Phương Ly Nhi cảm thấy vô cùng khó thở, cô ta liên tục cào cấu lên bàn tay của Uông Tử Thần, giọng nói liên tục mở miệng van xin.
- Em... có nói... cầu xin Ngài... tha cho em!
Hắn ta xưa nay độc ác như vậy đó. Chẳng phải là chuyện không ai biết, ngay cả phụ nữ hắn cũng không ngần ngại mà ra tay đâu. Đối với hắn, là thứ hắn thích thì nâng niu như bảo vật, không thích thì đều là rác rưởi dưới chân tùy ý chà đạp.
- Tự vả vào miệng mình năm cái đi!
- Hả? Ngài... đang nói gì cơ?
Sắc mặt Ly Nhi lúc trắng lúc xanh, cắn răng chịu nhục đưa tay lên mặt, tự vả vào mặt mình.
- Cô có biết vả không thế? Hay là để tôi vả dùm cô?
Ly Nhi sợ hãi, cô ta biết lực đạo tay của Uông Tử Thần vả chỉ có trật hàm, mới nãy cô ta đã được thưởng thức qua rồi. Cô ta đành phải chịu nhục vả lại từ đầu năm cái, thật to, thật đau. Khuôn mặt xinh đẹp phút chốc in hằn năm đầu ngón tay.
- Mau đi giải thích cho cô ấy đi! Cô nghĩ cái loại phụ nữ thấp kém như cô mà cũng đòi lên giường với bổn Tư Lệnh sao? Cũng không xem là mình trèo cao đến đâu. Sau này còn ở trước mặt cô ấy nói năng lung tung đừng trách sao tôi cắt lưỡi cô cho chó ăn.
Hắn quẳng mạnh cô ta xuống sàn. Phương Ly Nhi bị đau mà ứa cả nước mắt. Cô ta không ngờ Uông Tử Thần lại tàn bạo và khủng bố như vậy.
- Biến cho khuất mắt tôi! Con đàn bà điên.
Ly Nhi nén đau, bật khóc chạy ra ngoài, điều này nhanh chóng thu hút sự bàn tán của các quân nhân bên ngoài. Uông Tử Thần sau khi hạ hỏa thì bước ra ngoài, không ngờ thứ đang chờ đợi hắn là một đám đông tụ tập hóng chuyện.
- Mới nãy thì phu nhân đến làm loạn. Bây giờ lại đến tình nhân khóc nức nở chạy ra ngoài. Tư Lệnh nhà chúng ta đào hoa thật.
- Lắm mối tối nằm không đó mày.
- Cậu bảo ai nằm không đó hả?
- Thì Tư Lệnh... đó chứ ai.. ớ...
Giọng nói đanh thép phía sau khiến mọi người giật mình quay đầu lại, lập tức im phăng phắc.
- Sao tôi hỏi mà không ai trả lời thế hả? Có chuyện gì?
Tất cả đều cúi đầu nín thinh không ai dám lên tiếng trả lời, cũng không ai dám thở mạnh.
- Các cậu bị câm à? Hay là để ông đây cắt lưỡi cho chó ăn?
Uông Tử Thần tiến đến xách cổ Lãnh Trác lên, ánh mắt ngập tràn tử khí, quát lớn.
- Nói, đã xảy ra chuyện gì?
- Lúc nãy... lúc nãy chị dâu có đến nhưng thấy Ngài đang vui vẻ với cô Ly Nhi nên đã tức giận bỏ đi rồi ạ.
Uông Tử Thần hít thở khó khăn, hắn tưởng tai mình nghe nhầm rồi, tròng mắt hằn đỏ vì tức giận, hai mắt đỏ rực, tức điên cả người.
- Mẹ kiếp! Ai đang vui vẻ hả?
- Chẳng phải mới nãy Ngài cho gọi cô Phương Ly Nhi đến sau đó dặn dò chúng tôi không được phép làm phiền đến sao?
- Không làm phiền đến là để tôi dạy dỗ cô ta, không phải là để vui vẻ với nhau. Ai cho các người đơm đặt trước mặt cô ấy? Có biết ông đây theo đuổi vợ khó khăn thế nào không?
- Ông đây mà mất vợ là bọn bây chết cả lũ!