Lại một năm nữa trôi qua. Cuối tháng 8, Phó Ngôn Chân nhận lời phỏng vấn với một chương trình dưới dạng phát sóng trực tiếp. Khác với lần trước, lần này anh còn dẫn theo Tăng Như Sơ. Đối mặt với ánh đèn sân khấu và ống kính ngay trước mặt, trông cô khá hồi hộp và hơi lo lắng bởi biết sẽ có rất nhiều người xem chương trình này. Người ngồi cạnh cô thì trái ngược hoàn toàn, anh rất bình tĩnh thong dong điềm đạm, như thể đã biết trước tâm trạng của cô nên luôn nắm chặt tay cô động viên trấn an. Trước khi ghi hình anh đã dặn dò cô không chỉ một lần, “Nếu em thấy không quen thì mình dừng lại.”
Tăng Như Sơ đáp, “Để em làm quen rồi sẽ ổn thôi.”
Trên đường, tài xế cho xe chạy với tốc độ chậm. Phong cảnh dọc đường vẫn thoáng đãng như xưa, cây cối tươi tốt, bóng xanh đan xen. Còn bên trong xe, ánh mắt hai người chạm nhau, nóng đến mức tưởng như có thể thiêu rụi mọi thứ.
Cô đã từng tuyên thệ trong ngày cưới rằng cô sẽ luôn đứng về phía Phó Ngôn Chân và không còn sợ hãi khi đứng trước đám đông nữa.
Cách đây vài năm, Tăng Như Sơ không nhớ rõ là ba hay bốn năm trước nhưng cô vẫn nhớ hôm đó là sinh nhật mình và Phó Ngôn Chân đã đăng một bài viết lên weibo, kèm theo là bức ảnh những ngón tay đan vào nhau của họ cùng chiếc nhẫn lấp lánh nơi ngón tay áp út.
Nhưng ngay sau đó lại có những bình luận gây ức chế dưới bài đăng.
Có người chỉ bình luận đúng một chữ: Giả.
Có người bình luận: Đúng là lắm trò.
Lại có người nói: Đừng thể hiện nữa. Có thật hay không thì tự biết, thể hiện cho ai xem?
…
Phó Ngôn Chân tức đến nỗi muốn chui vào trong đường dây cáp mạng rồi xắn tay áo lên đánh từng người một. Nhưng đáng tiếc là công nghệ vẫn chưa phát triển đến mức ấy. Nếu một ngày chúng ra có thể chui vào dây cáp mạng thì biết đâu sẽ bớt những người chỉ biết gõ bàn phím ăn nói hàm hồ vô trách nhiệm chỉ vì đó là thế giới ảo? Đâu ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Tăng Như Sơ khuyên anh bớt giận.
“Hầu như mọi người đều chưa đọc hàng ngàn cuốn sách hay đi hàng ngàn dặm, nên thế giới mà chúng ta nhìn thấy chỉ là thế giới trong con mắt của mỗi người. Thực ra thế giới rất rộng lớn, nó cũng có những trải nghiệm qua bao năm tháng, không ngừng biến đổi theo từng thời kỳ…Nên thật ra những gì mình nhìn thấy chỉ là những cái mình suy đoán ra thôi.”
…
Cô nói với Phó Ngôn Chân rất nhiều đạo lý. Nhưng đến khi cô say giấc nồng lại không biết Phó Ngôn Chân lén lút vào xem bài viết trên weibo.
Ngay lập tức thấy có bình luận mới: Khoe tình cảm sẽ chết sớm.
Đôi tay của Phó Ngôn Chân run lên vì giận, anh nhanh chóng trả lời: Bọn tôi lâu hơn người nào đó.
Vốn dĩ anh muốn viết là “Bọn tôi sống lâu hơn người nào đó”
Nhưng vì thiếu mất chữ “sống” mà bình luận này của anh tràn lan khắp cõi mạng.
Trong cuộc đời anh, rất ít khi anh chấp nhận mình thua cuộc mà người có thể khiến anh chịu thua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người bình luận kia là ai? Tưởng mình họ Tăng đấy à?
Nhưng sau cùng anh chẳng thèm đôi co nhiều nữa vì anh không chấp những thể loại mất não như này.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Mấy tháng nay, ngày nào cũng có người tag anh và người bình luận kia bảo rằng muốn xem hai người gặp nhau đối chất ba mặt một lời cho ra nhẽ. Đám cư dân mạng thi nhau vào hóng hớt, chỉ sợ vụ việc chìm xuống thì hết cái vui.
Phó Ngôn Chân bực bội ngần ấy ngày, cuối cùng cũng thấm thía câu nói: “Tú tài gặp lính nói lý không thông.”
Tài khoản đăng bài kia chỉ là tài khoản phụ của anh, bức ảnh đính kèm cũng không lộ mặt nhưng vẫn có người biết tài khoản đó là của anh. Vì nhiều lý do khác nhau nên họ đã bình luận những điều xúc phạm tới danh dự cá nhân.
Tăng Như Sơ luôn biết những gì đang diễn ra trên mạng. Cô cũng biết tính anh một khi đã thích ai thì chỉ muốn công bố cho cả thế giới biết. Vậy nên lần này cô muốn thể hiện tình cảm của mình với anh.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, Phó Ngôn Chân đã đánh tiếng trước nên MC nữ ngầm hiểu, nửa buổi đầu chỉ nói các chủ đề xoay quanh anh, thỉnh thoảng mới hỏi thăm về Tăng Như Sơ. Những năm gần đây, chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Phó thị không hề vướng vào một vụ bê bối nào, dường như anh là một người hoàn toàn khác với bố mình. Sự nghiệp và gia đình là trọng tâm của cuộc phỏng vấn này.
Người dẫn chương trình mỉm cười, “Anh quan tâm nhất đến điều gì, sự nghiệp hay gia đình?”
Phó Ngôn Chân trả lời không chút do dự, “Gia đình.”
Người dẫn chương trình nửa đùa nửa thật, “Có phải vì chị nhà đang ngồi cạnh không ạ?”
Phó Ngôn Chân khẽ liếc nhìn Tăng Như Sơ, đầu lưỡi cà nhẹ vào răng nanh, “Không phải.”
Người dẫn chương trình có thể nhìn thấy những bình luận đang lướt vù vù trên màn hình, trong đó có không ít những bình luận ác ý, cô hắng giọng như nhắc nhở.
“Tôi gây dựng sự nghiệp là vì lo cho gia đình.”
“Ngay cả gia đình cũng không có thì còn gây dựng được cái gì.”
Phó Ngôn Chân đành phải giải thích kỹ càng hơn. Chủ yếu là vì nghĩ đến cảm nhận của Tăng Như Sơ chứ anh cũng không muốn giải thích nhiều như vậy cho người khác. Nhìn nụ cười he hé trên môi Tăng Như Sơ, người dẫn chương trình thử kéo cô cùng tham gia. “Nghe nói hai người quen nhau từ hồi cấp ba phải không?”
Tăng Như Sơ đáp, “Đúng vậy.”
“Sau ngần ấy năm, điều chị muốn nói với chồng mình nhất là gì?”
Tăng Như Sơ hơi ngoảnh nhìn Phó Ngôn Chân, “Anh Chân này, bao năm rồi mà sao anh vẫn đẹp trai như xưa vậy?”
Phó Ngôn Chân cười tươi rói trước lời bông đùa của vợ.
Người dẫn chương trình cũng thấy buồn cười, cô nhạy cảm nhận thấy bầu không khí đã được khuấy động tốt hơn nhiều.
Cô lại đặt câu hỏi, “Nếu được yêu cầu miêu tả chồng mình bằng một câu thì chị sẽ miêu tả anh ấy như thế nào?”
Tăng Như Sơ: “10 điểm không có nhưng.”
Giọng điệu y hệt như Phó Ngôn Chân vừa rồi.
Phó Ngôn Chân nắm hờ tay che miệng cười.
Các bình luận trên sóng trực tiếp: hahaha.
Sau đó là phần khán giả hỏi khách mời trả lời.
Buổi phát sóng trực tiếp này đã được quảng cáo rầm rộ trước khi ghi hình, nhận được lượt quan tâm rất cao, đoán chừng có thể lập nên một kỷ lục mới cho chương trình.
Người dẫn chương trình bắt đầu đọc các câu hỏi được cư dân mạng gửi đến.
Cư dân mạng số 1: Tôi muốn hỏi cô Tăng là cả đời chỉ thích một người có thấy chán không?
Trong video quảng cáo có một đoạn giới thiệu, Tăng Như Sơ đã nói Phó Ngôn Chân là mối tình đầu của mình.
Tăng Như Sơ đáp, “Còn tùy xem người đó là ai.”
“Đối với tôi.” Cô liếc nhìn Phó Ngôn Chân, “Cả đời này tôi thích anh Phó mãi không chán.”
Phó Ngôn Chân sẽ mang đến cho cô rất nhiều điều bất ngờ. Có đôi khi là những bất ngờ dở khóc dở cười. Ví dụ như lúc anh cãi nhau với người trên mạng, cãi cả buổi tối vẫn không tra được tên tuổi người kia, dáng vẻ tức lắm mà vẫn phải nhịn của anh mới khôi hài làm sao. Hoặc những lúc anh cư xử như một đứa trẻ. Phó Ngôn Chân rất thích nghe cô càm ràm. Anh sẽ ngả người một cách lười nhác ra ghế sô pha, nét mặt nom rất thích thú lại ngứa đòn.
Tăng Như Sơ liếc nhanh sang người bên cạnh, hơi hơi muốn thu hồi lại lời vừa nói.
Cư dân mạng số 2: Chào anh Phó, tôi cũng là học sinh của Nhã Tập. Tôi thấy cô Tăng nói trước đây có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, vậy tại sao anh lại thích cô Tăng? Anh bắt đầu thích cô ấy từ khi nào?
Trong đoạn video quảng cáo, hai người gọi nhau là anh Phó và cô Tăng nên giờ mọi người cũng gọi theo như vậy.
“Chào bạn cùng trường.”
Phó Ngôn Chân lịch sự trả lời, “Có lẽ là lúc đó cô Tăng hoàn toàn phớt lờ tôi.”
Anh ngẫm nghĩ rồi ngoảnh sang Tăng Như Sơ hỏi dò, “Lúc ấy em toàn bơ anh đúng không?”
Lúc đầu Tăng Như Sơ không để ý đến anh nên anh mới nghĩ ra những trò tai hại như vậy, kiểu như trộm vở bài tập về nhà của cô.
Nhắc đến chuyện cũ Tăng Như Sơ vẫn thấy hậm hực, “Anh không nghĩ lại xem với cái nết khi ấy của anh…”
Phó Ngôn Chân cố tình gây sự trước ống kính với cô, “Cái nết anh khi ấy làm sao?”
“Hư đốn thối tha.”
Phó Ngôn Chân nắm chặt tay cô.
Bình luận trên màn hình trôi ào ào như lũ cuốn:
Đây là thứ mà tôi có thể xem miễn phí không cần trả tiền đấy à?
Đang diễn phim tình cảm thần tượng đấy hở?
Cười sắp toác hết cả miệng rồi
…
Phó Ngôn Chân nói, “Có câu Nếu muốn trưởng thành thì phải trải qua ba điều.”
Điều thứ nhất là phải tự hiểu bản thân mình không phải trung tâm thế giới, điều thứ hai là hiểu ra dù mình có cố gắng đến thế nào thì vẫn có những điều bạn không thể làm được, điều thứ ba là dù biết có những điều không thể làm được nhưng vẫn gắng hết sức đến tận giây phút cuối – chú thích của tác giả.
“Chính cô Tăng là người khiến tôi thấm thía ba điều này nhất.” Phó Ngôn Chân biết có rất nhiều người xì xầm bàn tán về chuyện trong nhà anh. Bố anh, thậm chí cả Mạnh Tân Từ vừa bị bắt cũng bị lôi ra để chế giễu.
Cư dân mạng số 3: Xin hãy dùng ba từ để diễn tả cảm giác lần đầu gặp nhau.
Phó Ngôn Chân nhìn sang vợ, “Lady first.”
Ưu tiên phụ nữ.
Tăng Như Sơ cong môi cười, “Phiền thật đấy.”
Phó Ngôn Chân từ tốn nhả từng chữ, “Như đồ ngốc.”
Hai người cùng nhớ lại cái cảnh lần đầu gặp nhau rồi không hẹn mà cùng cười rạng rỡ.
Năm ấy, anh là hotboy của Nhã Tập, có gương mặt khiến bao người say đắm, mà cũng chẳng thiếu những ánh mắt mến mộ nhưng lại cứ thích trêu chọc cô.
Cư dân mạng số 4 tiếp nối câu hỏi của người số 3: Hai người có thể diễn tả cảm giác khi nhìn vào mắt nhau bây giờ bằng ba từ được không?
Phó Ngôn Chân đang định lặp lại “Lady first” thì đọc được cái nhìn cảnh cáo trong mắt vợ, “Anh nói lại thử xem.”
Vậy là đành phải trả lời trước.
“Anh yêu em.”
“Em cũng vậy.”
…
Khán giả cùng với người dẫn chương trình ăn nhiều “cơm chó” quá đến mức bội thực.
—
Sau khi kết thúc buổi phát sóng, hai người đi thẳng đến khách sạn ngay cạnh ngọn núi của Bùi Chiếu. Phó Duy Khanh đã được gửi sang nhà bà nội để đôi vợ chồng có không gian riêng. Phó Ngôn Chân bị Bùi Chiếu lừa làm thẻ thành viên mười năm. Mong rằng khách sạn vẫn sẽ trụ vững trong vòng mười năm nữa.
Bước vào sảnh lớn đúng lúc Bùi Chiếu gọi điện đến. Bùi Chiếu vừa nói vừa chỉnh lại bộ đồ mặc trên người, thoạt nhìn bề ngoài lịch lãm tử tế nhưng bên trong đầy rẫy toan tính mưu mô, “Ái chà, Lão Phó mày được đấy, nói lời tán tỉnh mà mặt vẫn tỉnh bơ.”
Nghe là biết anh ta đã xem chương trình phát sóng trực tiếp.
“Mày thì không thế chắc?” Phó Ngôn Chân ăn miếng trả miếng.
Trước đó Bùi Chiếu cũng là khách mời của chương trình này, thậm chí anh ta còn đọc các giá trị xã hội chủ nghĩa cốt lõi trên đó. Chưa kể, hai mươi bốn chữ ấy được nói trôi chảy như anh ta đã học thuộc lòng từ trước.
Chính Bùi Chiếu đã mời mọc khuyên nhủ vài lần nên vợ chồng Tăng Như Sơ mới nhận lời mời của chương trình.
Bùi Chiếu độc thân đã lâu, mãi đến năm ngoái mới gặp được người dẫn chương trình đó. Có lẽ là trúng tiếng sét ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì để tăng thêm lượt xem cho chương trình này mà vắt óc suy nghĩ tìm đủ mọi cách, còn nhờ cả Phó Ngôn Chân làm khách quý. Thằng bạn này có cái mã ngoài khiến người ta trầm trồ, trong xã hội chuộng cái đẹp hiện nay thì vẻ ngoài chính là một tấm vé ưu tiên. Quan trọng nhất là đã kết hôn, lại chung thủy với vợ, không vướng bê bối, chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất.
Vừa đặt chân vào phòng, đôi vợ chồng đã lao ngay vào cơn cuồng nhiệt. Hôm ấy Phó Ngôn Chân hừng hực như không biết mệt nhưng lại làm Tăng Như Sơ không còn sức lực.
Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối, chỉ có mình cô trên chiếc giường rộng rãi. Phó Ngôn Chân ở trong phòng tắm. Cô xuống giường đi đến cạnh cửa sổ. Kéo tấm rèm che ngắm nhìn những ngọn núi xanh tĩnh lặng, những ngọn đèn dầu le lói và ánh trăng sáng trong veo. Yên tĩnh đến mức nghe được cả nhịp tim đang đập. Còn chưa kịp cảm nhận nhiều thứ hơn thì phía sau truyền đến tiếng nói, “Dậy rồi à?”
Tăng Như Sơ xoay người thấy Phó Ngôn Chân đã ra khỏi phòng tắm. Trên người chỉ có một chiếc khăn tắm buộc bên hông. Đón lấy ánh mắt cô, anh đi tới ôm chặt eo cô, hỏi một câu không đầu không cuối, “Em thực sự hạnh phúc à?”
Câu hỏi này đã được cư dân mạng đặt ra trong chương trình. Khi ấy Tăng Như Sơ đã đưa ra một câu trả lời khẳng định. Nhưng những gì cô nói và làm hôm nay như đã bị nhiễm thói quen của anh khiến người ta khó phân biệt được đúng sai.
“Anh đoán xem.” Tăng Như Sơ nói.
Phó Ngôn Chân nhìn cô chăm chú như thể đang suy nghĩ nghiêm túc. Tăng Như Sơ kiễng chân ghé vào tai anh thầm thì, “Đồ ngốc, em rất hạnh phúc.”
Hạnh phúc giống như sống trong một câu chuyện cổ tích. Song mọi người đều nói truyện cổ tích là dối trá. Nhưng Phó Ngôn Chân sẽ không lừa dối cô. Vậy nên ở đời thật nếu gặp đúng người thì bạn sẽ được sống hạnh phúc như công chúa trong truyện vậy.
Phó Ngôn Chân cuối cùng cũng hài lòng, nhân tư thế ấy giữ lấy môi cô, rất lâu sau anh mới buông ra.
“Em có thấy ngôi chùa ấy không?” Anh hỏi.
Tăng Như Sơ quay mặt nhìn ra ngoài, ngay lập tức thấy được ngôi chùa ẩn mình phía xa xa.
“Có ạ.”
“Mai mình lại lên đó nhé.”
“Dạ?”
“Để xin Bồ Tát cho kiếp sau mình lại được ở bên nhau.”
Tăng Như Sơ bật cười, “Thế thì cho anh sinh con.”
Phó Ngôn Chân cũng cười theo, “Được, nhưng em phải chăm chỉ gieo giống như anh đấy, anh muốn sinh bảy anh em hồ lô.”
“…”
– HẾT NGOẠI TRUYỆN –