Ương Ngạnh Thiên Tuế

Chương 7: Chương 06




Chương 6

Không cần đợi A Bảo hăm dọa nữa, đằng sau đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Dung Tiểu Mãn sợ hãi tái mặt, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Đông Phương Lạc mặc triều phục, vẻ mặt nguy hiểm nhìn nàng.

Nàng vội vàng nở nụ cười lấy lòng đón chào, “Ai da, Tam ca hiểu lầm, ta chỉ nói đùa với A Bảo thôi mà, nó là bảo bối yêu quý của ngươi, ta làm sao dám bất kính với nó chứ?”

Đông Phương Lạc cúi đầu nhìn dáng vẻ nịnh nọt trắng trợn của nàng, “Nhưng hình như A Bảo rất tức giận thì phải?”

“Có sao? Sao ta không nhìn thấy thế?”

“Cái đầu ngu xuẩn của ngươi, ngay cả những tình cảm cơ bản nhất cũng không hiểu, làm sao mà nhìn thấy được cảm xúc của A Bảo?”

Dung Tiểu Mãn bị chửi cảm thấy rất oan ức, nhưng nàng không đủ can đảm để đấu nước miếng với hắn, vừa phải gật đầu lia lịa, vừa cười nịnh nọt: “Đúng vậy đúng vậy, ta ngu ngốc lắm, cảm ơn Tam ca dạy dỗ.”

Đông Phương Lạc cảm thấy chán nản, trợn mắt liếc nàng một cái: “Cái đầu của ngươi đã không biết A Bảo không vui thì thôi, còn không chịu xin lỗi nó?”

“Hả?”

“Sao? Bổn vương là chủ nhân của vương phủ này, A Bảo lại là thú nuôi của bổn vương, theo thân phận mà nói, nó cũng coi như là một nửa chủ nhân của vương phủ này, nha hoàn như ngươi thấy chủ nhân của mình không vui, có phải nên xin lỗi không hả?”

Dung Tiểu Mãn sắp lên cơn điên rồi. Rõ ràng nó chỉ là vật nuôi thôi, còn bảo nàng xin lỗi nó?

Nàng nghiến răng nghiến lợi rủa thầm trong lòng, nhưng vẫn không dám nói ra nửa chữ “không” trước mặt Đông Phương Lạc.

Dưới cái nhìn như ăn tươi nuốt sống của hắn, nàng chậm chậm bước đến trước mặt con sư tử, nó liếc mắt nhìn nàng, nét mặt vô cùng kiêu căng, ngạo mạn.

Dung Tiểu Mãn thầm mắng to dưới đáy lòng, con sư tử chết tiệt! Nếu như nó thật sự là con của con sư tử cái mà nàng cứu năm ấy, thì đúng là quá vong ân phụ nghĩa rồi.

Nhưng dù có bất mãn đến mấy, nàng cũng không dám nói gì, chỉ có thể cười hùa theo, nói: “A Bảo thiếu gia, ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với tiểu nhân được không? Biến ngài thành gấu trúc là lỗi của ta, ta thề, chỉ cần ngài phối hợp với ta, ta nhất định sẽ giúp ngài trở lại làm A Bảo thiếu gia - con sư tử đẹp trai uy phong lẫm liệt nhất!” Nói xong, nàng còn mỉm cười thật ngọt ngào, cúi đầu thật cung kính.

Không ngờ, chiếc khăn mỏng giắt bên hông bất chợt rơi xuống.

Chiếc khăn đó rất mỏng, bay bay trong gió, sau đó từ từ rơi xuống trước mặt A Bảo.

Dung Tiểu Mãn nhìn chăm chăm vào chiếc khăn.



A Bảo cũng nhìn chằm chằm vào chiếc khăn đó.

Thấy nó vẫn không nhúc nhích, Dung Tiểu Mãn từ từ bước đến, muốn nhặt lại cái khăn của mình.

A Bảo thấy thế, nhẹ nhàng nâng chân lên, giẫm lên cái khăn.

Dung Tiểu Mãn thấy móng của nó đang từ từ lộ ra, lập tức khom người xuống giật lại, nhưng A Bảo hình như không muốn để nàng như ý muốn, chết cũng không chịu buông ra.

Nàng cũng không vừa, dùng hết sức giật lại.

A Bảo không hề chịu thua, chân đạp lên miếng khăn không buông ra.



Sau đó, “xoạt” một tiếng, chiếc khăn mỏng manh đã bị xé thành hai nữa, mông của Dung Tiểu Mãn cũng an toàn tiếp đất.

Nàng cầm hai miếng khăn tay lên, vẻ mặt oan ức nhìn Đông Phương Lạc, đau khổ nói: “Tam ca, đây là khăn mà ta tự tay thêu đó, đã dùng rất lâu rồi, rốt cuộc lại bị A Bảo làm hư mất.”

“Ha ha!” Đông Phương Lạc xem từ đầu tới cuối, nhịn không được cười lớn thành tiếng.

Nhìn thấy hắn cười vui vẻ đến thế, Dung Tiểu Mãn nói những lời tự đáy lòng: “Tam ca, từ khi gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi cười đó, một chiếc khăn có thể làm cho Tam ca vui vẻ, bị rách cũng đáng.”

Nghe vậy, Đông Phương Lạc dừng cười, gương mặt nhăn nhó: “Muốn dùng một cái khăn để đổi lấy tiếng cười của bổn vương, đừng hòng.”

“Vâng vâng vâng, Tam ca có thân phận cao quý, một chiếc khăn của Dung Tiểu Mãn làm sao có thể có may mắn làm cho Tam ca cười được. Nhưng mà Tam ca à, vừa rồi ngươi cười, chắc là vì A Bảo thiếu gia muốn làm cho Tam ca vui vẻ phải không? Không hề liên quan chút gì đến Dung Tiểu Mãn ta, ta có thể được nhìn thấy nụ cười của Tam ca, đều là nhờ phước A Bảo cho.”

Nghe nàng nói nhảm, gương mặt nhăn nhó của Đông Phương Lạc lại không thể kìm được mà bật cười.

Nha đầu này thật là có bản lĩnh, mỗi khi làm cho hắn tức giận đều có thể chọc cười hắn, dỗ dành hắn.

Từng hình ảnh vui vẻ của ngày xưa lại lần nữa ùa về, Đông Phương Lạc còn đang muốn bắt nạt nữa, nhưng lúc này cũng mất đi hứng thú khi dễ nàng.


Chỉ cần nàng còn sống, như vậy cái gì cũng tốt cả.

Đi lên phía trước, hắn đỡ Tiểu Mãn đứng dậy, tiện tay phủi giúp nàng bụi trên mông, giọng như đang dạy dỗ con: “Con gái con đứa lớn rồi mà còn ngồi dưới đất không sợ bẩn, trước kia là nha đầu ở bẩn, ba năm không gặp, một chút thay đổi cũng không có.”

Dung Tiểu Mãn đứng dậy, cười ha ha: “Ba năm này không được Tam ca dạy dỗ, mấy quy củ gì đó ta cũng quên sạch rồi.”



Hắn hừ một tiếng, “Vậy sau này bổn vương càng phải nghiêm khắc dạy dỗ ngươi hơn nữa mới được.”

“Tam ca muốn dạy dỗ thế nào ta cũng chịu.”

Đông Phương Lạc thấy nàng thành thật như thế, một chút tức giận còn lại cuối cùng đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Hắn lấy một hộp trà thơm trong tay áo ra, nói, “Đây là trà mà Tây Vực tiến cống, ta lấy từ trong cung ra, nghe nói đây là vật phẩm quý giá, là bảo bối khó mà có được, hình như còn có công hiệu sống lâu, tăng tuổi thọ. Chẳng phải ngươi có hứng thú với dược liệu quý sao? Nhớ pha cho ngon để bổn vương nếm thử.”

Nghe vậy, Dung Tiểu Mãn vội vàng nhận lấy hộp trà đó, vui vẻ nói: “Tam ca, ngươi chờ ta chút, ta đi pha trà đây, lát nữa lập tức mang đến cho ngươi thưởng thức.”

Nhìn nàng mừng rỡ cầm hộp trà chạy đi, trong lòng Đông Phương Lạc cũng trào dâng cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.

Dung Tiểu Mãn gấp gáp xông vào phòng ngủ của Đông Phương Lạc, gân cổ hô lớn, “Tam ca, nguy rồi!”

Đẩy cửa phòng ra, nàng phát hiện trong phòng không có một bóng người.

Hử? Tam ca đâu?

Nàng nhìn Đông nhìn Tây, nhìn trong nhìn ngoài, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Đông Phương Lạc.

Trong phòng nghe được tiếng nước chảy róc rách, lần theo tiếng nước chảy, nàng đi vào trong, thế mới biết, đằng sau căn phòng ngủ này có một hồ tắm suối nước nóng cực kỳ xa hoa. Hình như nước rất nóng, hơi nóng phả ra trong không khí, mà người nàng muốn tìm cũng đang ngâm mình dưới suối nước nóng, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Đông Phương Lạc khẽ mở đôi mắt ra, cười như không cười nói: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ, dám tùy tiện xông vào nơi đàn ông tắm, không sợ ảnh hưởng đến sự trong sạch của mình sao?”


Dung Tiểu Mãn nhìn hắn, hắn tựa vào vách tường vô cùng nhàn nhã, mái tóc thấm nước xõa lung tung, có vài cọng còn lơ lửng trên mặt nước.

Da của Đông Phương Lạc trắng nõn, đường nét trên mặt dường như đẹp hơn ngày thường, hơn nữa, xuất thân cao quý của hắn làm cho phong thái tản ra từ hắn vô cùng tự tin, quyến rũ.

Nàng nuốt nước miếng một cái, hai gò má ửng hồng, nhất thời hoàn toàn quên đi những lời mình muốn nói.

“Vừa rồi ngươi thật là vô phép, dám gây ồn ào làm phiền bổn vương, ban nãy ngươi nói gì? Nguy cái gì?”

Hắn nhắc nhở nàng mới nhớ, Dung Tiểu Mãn đột nhiên tỉnh táo lại, mặc kệ cái gì gọi là “nam nữ thụ thụ bất tương thân”, chạy thẳng đến gần hồ suối nước nóng, lấy hộp trà Tây Vực mà hắn vừa đưa vào buổi chiều ra.

“Tam ca, ngươi nói trà này lấy từ trong cung ra sao?”



Đông Phương Lạc nhìn hộp trà trong tay nàng, không hiểu nhíu mày: “Đúng vậy, là một trong những vật phẩm mà sứ giả Tây Vực tiến cống, hoàng huynh rất thích uống loại trà này, cho nên vào tháng sáu, tháng bảy mỗi năm, sứ giả Tây Vực sẽ đem mấy hộp trà này dâng lên cho hoàng huynh.”

Hôm nay bị hoàng huynh gọi vào thư phòng, vô tình nhìn thấy trên bàn đặt hai hộp trà này, mặc kệ hoàng huynh có đồng ý hay không, hắn tiện tay cầm một hộp trở về thưởng thức một mình.

“Nói cách khác, Tam ca cũng đã uống trà này rồi?”

“Dĩ nhiên là uống rồi, nếu không làm sao lại biết nó không tệ?”

Nghe vậy, sắc mặt Dung Tiểu Mãn nghiêm trọng thêm vài phần.

“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Trà này có vấn đề gì?”

“Không lừa Tam ca, ta nghi ngờ trong trà này có độc.”

Sắc mặt Đông Phương Lạc lập tức trở nên nghiêm túc: “Tiểu Mãn, chuyện này phải có chứng cứ, đây là trà thơm mà hoàng thượng dùng, mấy năm nay hoàng thượng đều uống, nếu như nó thật sự có độc thì sẽ trở thành chuyện lớn. Huống chi, hoàng thượng đã dùng loại trà này trong thời gian dài, nếu có độc, sao thân thể của hắn không có điều gì bất thường?”

“Thứ mà hoàng thượng có độc hay không ta không biết, nhưng hộp trà mà Tam ca mang về nhất định có vấn đề, nếu như ta không lầm thì trong hộp trà này có một nguyên liệu gọi là ‘Kỳ Hương’.”

“Kỳ Hương? Là cái gì?”

“Tam ca không biết, Kỳ Hương này là loại độc nổi tiếng, sau khi sử dụng sẽ làm cho người ta thấy ảo giác, sinh ra ý muốn về tình dục. Nếu sử dụng một thời gian dài sẽ làm cho người ta mất đi lý trí, bị người khác điều khiển, cuối cùng như cái xác không hồn.” Nói tới đây, giọng của nàng chùng xuống, “Nhưng chỉ dựa vào hộp trà này thì không có công hiệu mạnh đến vậy...”


Không đợi nàng nói xong, Đông Phương Lạc đứng lên từ hồ nước.

Nhìn thấy thân thể trần truồng của hắn, gương mặt Dung Tiểu Mãn lại đỏ thêm vài phần, vội vàng nhắm mắt lại, gắt giọng: “Tam ca! Ngươi đứng lên sao không báo trước một tiếng?”

Đông Phương Lạc liếc nàng một cái, vừa mặc quần áo vừa nói: “Người có thể nhìn thấy cơ thể của bổn vương không nhiều, ngươi có phước được thấy lần này phải cảm ơn vì đã tu được mấy kiếp mới thấy.”

Dứt lời, hắn cũng đã thay xong quần áo, giật tay của Dung Tiểu Mãn đang che mắt xuống.

“Không cần che nữa, bổn vương đã bị ngươi thấy hết, ngươi dám không chịu trách nhiệm, xem xem bổn vương có lột da của ngươi không.” Không đợi nàng đáp lời, hắn đã vội vã đi ra ngoài, đi được vài bước thì quay đầu lại, “Ở đây đợi, bổn vương tiến cung một chút, sẽ trở lại ngay.” Nói xong thì đi ra ngoài.

Gương mặt của Dung Tiểu Mãn vẫn đỏ bừng như cũ, trái tim cũng kinh hoàng, không ngừng đập bình bịch bình bịch.

Cái gì gọi là nàng phải chịu trách nhiệm chứ? Vừa rồi nàng cũng đâu có cố ý nhìn hắn đâu, hơn nữa, nàng mới là người bị hại vô tội mà.


Đáy lòng thầm nói, sau khi nàng vượt qua ngàn khổ vạn khổ rồi, rốt cuộc hai con mắt của A Bảo cũng được trở về màu gốc, nó ngúng nguẩy cái đuôi đi từ ngoài vào.

Người trong vương phủ đều biết A Bảo dù là sư tử, nhưng không làm hại đến con người.

Ban đầu nha hoàn trong phủ còn sợ nó, nhưng ở chung lâu ngày cũng biết, mặc dù bề ngoài nó hung hãn nhưng bên trong rất hiền lành. Lúc trước, sở dĩ nó không thích Dung Tiểu Mãn cũng vì nàng hạ Nhuyễn cốt tán với nó, để lại ấn tượng xấu trong nó.



Nhưng sau một thời gian Dung Tiểu Mãn tìm mọi cách lấy lòng, tỉ mỉ chăm sóc, A Bảo cuối cùng cũng dần dần thích nàng.

Khi Đông Phương Lạc trở về, thấy được A Bảo đang tựa vào cái nệm êm ái, vẫy vẫy cái đuôi nhìn mình.

Trong ngực của A Bảo là Dung Tiểu Mãn đang ngủ say sưa.

Xem ra tiểu nha đầu này ngủ rất ngon, cả gương mặt đều gối lên bụng của A Bảo, hai tay ôm eo của A Bảo, xem ra trước khi nàng ngủ, một người một thú ở cùng nhau cũng không tệ lắm.

Thấy chủ nhân trở về, nét mặt của A Bảo trở nên hưng phấn, cái đuôi cũng vẫy mạnh hơn, nó muốn đứng dậy nhưng lại không biết có nên mặc kệ người đang tựa vào ngực của mình hay không.

Đông Phương Lạc ra hiệu cho nó ngồi yên.

A Bảo ngoan ngoãn không dám động đậy, tiếp tục vẫy đuôi, đôi mắt chăm chăm nhìn hành động tiếp theo của chủ nhân.

Đi tới trước mặt A Bảo, Đông Phương Lạc cúi người xuống, ngắm nhìn Dung Tiểu Mãn ngủ say sưa, gương mặt ửng hồng thật ngây thơ.

Một cảm xúc thương tiếc chợt trào dâng trong lòng, hắn cẩn thận ôm nàng vào ngực của mình.

Dung Tiểu Mãn đổi tư thế, vô ý thức lẩm bẩm một tiếng, khẽ mở ra hai tròng mắt ra, dụi dụi mắt, yếu ớt kêu lên: “Tam ca.”

Một tiếng đó thôi nhưng làm cho Đông Phương Lạc mềm lòng, hận không thể hôn lên gương mặt ửng hồng đáng yêu của nàng.

Đáng tiếc, người nào đó lại nhắm mắt, nghiêng đầu sang một bên, tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn, tiếp tục ngủ.

Đông Phương Lạc thở dài, không đành lòng đánh thức nàng, hắn rón rén ôm nàng đặt lên giường mình, đắp chăn lên giúp nàng.

Gương mặt này, cho dù ngắm thế nào cũng không đủ.

Khẽ xoa xoa gò má mềm mại của nàng, ánh mắt hắn ánh lên vẻ phức tạp.

Một tiểu nha đầu như thế này, rốt cuộc có cái gì mà làm cho đường đường An Nhạc vương hắn quyến luyến đến mức này đây?

Ba năm trước, nhìn thấy chiếc giày của nàng rớt dưới chân núi, hắn thật sự nghĩ rằng nàng đã chết.

Ba năm tìm kiếm, ba năm nhớ thương, chỉ mong có một ngày sẽ xuất hiện kì tích.

Cảm ơn trời, ba năm trôi qua, tiểu nha đầu này rốt cuộc cũng đã xuất hiện.

Trong lòng hắn vui vẻ, nhưng cũng trách nàng tại sao bỏ đi mà không nói.

Rốt cuộc nàng đang giấu giếm điều gì? Đông Phương Lạc thở dài.