Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 30




Chap 30:

Chở nàng đến đoạn đường NVX, nàng đập nhẹ vào vai tôi,

- Hì chở mình qua quán cf của T luôn nhé! Nàng nói.

- Ủa rồi định ngắm mình làm à! Tôi bật cười.

- Ừa thì ngồi ngắm đó hihi, nha chở mình qua với nhé! Nàng nũng nịu sau xe tôi.

- Ok, đi thôi!

Chở nàng đến quán cf rồi nàng tung tăng chạy vào như một nơi đã thân quen, rồi ngồi xuống như khách hàng. Tôi gửi xe gặp ngay anh Sang bảo vệ

- Chú mầy có bạn gái xinh thế, tao lớn tuổi rồi mà còn mê tít đây này! Ổng trêu tôi.

- Anh này làm em ngại gần chớt! Tôi sung sướng tận mây xanh.

Nói xong tôi dọt lẹ vô chào mọi người rồi thay bộ đồ đi làm vẫn hay mang theo trong cặp, xong tót ra pha ngay ly cf sữa thần sầu. Làm xong tôi mang ra bàn của nàng

- Hihi hiểu ý quá ta, baby làm tốt nha! Nàng vừa nói xong rồi đưa tay lên làm kiểu ok rồi nhắm một mắt lại.

Ông trời ơi ông đừng để nhỏ dễ thương quá như vậy chứ, tôi nuốt cái ực rồi chạy vào bắt đầu công việc. Tối nay quán khá đông, làm tôi chạy toát hết cả mồ hôi hột, quay sang thấy nàng vẫn đang nhìn tôi rồi cười. Nụ cười ấy làm tôi quên đi mệt nhọc chạy hết nơi này đến nơi khác, công suất luôn bật 200% ( ông nào cứ thử có cô bạn gái xinh đẹp ngồi ngắm mình chạy việc xem có làm cỡ vậy không nhé hehehe).



Đến giờ tan ca, gió lạnh bắt đầu thổi mạnh, tôi lập tức thu dọn mọi thứ rồi chạy ra chỗ bàn của nàng.

- Về thôi Mi hình như trời sắp mưa rồi đó, gần cuối năm rồi trời còn mưa ! Tôi than vãn ông trời.

- Ừa về thôi, ngồi mỏi chân qua rồi nè! Nàng nói xong đưa tay ra cho tôi.

Tôi phì cười rồi cầm lấy tay nàng dắt ra xe. Gió bắt đầu thổi mạnh, mùi hơi nước ập vào mũi tôi.

- Thôi xong không kịp! Tôi than lên trong bụng.

Thấy bên nhà có cái mái hiên đủ che mưa, tôi đảo xe chạy vào, vừa tới nơi cơn mưa ập xuống trắng xóa cả mặt đường.

- Trời gì đâu nói mưa cái mưa tới ngay luôn! Tôi than vãn khi dính xíu mưa.

- Hihi tại miệng T linh quá mà! Nàng trêu tôi.

Trời mưa càng ngày càng nặng hạt cùng những cơn gió thổi lạnh đến tê buốt cơ thể, tôi quay qua thấy nàng hai tay ôm lấy cơ thể rồi khẽ run lên vì lạnh. Tôi cởi cái áo lạnh ra rồi choàng lên đôi vai đang run rẫy của nàng,

- Ơ không sao đâu T, thế này thì T lạnh mất! Nàng đưa ánh mắt nhìn tôi sót xa.

- Đàn ông nhiêu đây nhằm nhò gì, đứng lại gần đây đi không lạnh hơn đấy! Tôi mạnh miệng thể hiện anh hùng chứ thật ra cái đôi chân nó đã run lẩy bẩy.

Thấy nàng vẫn còn lạnh tôi lấy trong balo ra thêm 2 cái áo đồng phục làm hồi nãy với cái áo đồng phục ở trường choàng hết lên nàng bởi ở đâu đấy trong tim tôi cảm thấy xót xa, thương đôi vai đang run lên vì lạnh của nàng. Nàng nhìn tôi vẫn đôi mắt đầy lo lắng cho tôi, rồi nàng khẽ nói nhẹ nhàng âm thanh vừa đủ cho tôi nghe



- T… T có thể ôm mình xíu không!

Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng con tim tôi cảm thấy bây giờ không còn lạnh nữa mà thay vào đó có gì ấp áp hiện hữu, nàng đang quan tâm tôi sao. Tôi nở nụ cười rồi dang hai tay ra ôm lấy thân hình mảnh mai ấy. Tôi kéo nàng ngồi xuống rồi ôm lấy để truyền cho nhau hơi ấm dưới những cơn gió mang hơi nước lạnh buốt. nàng khẽ tựa vào ngực tôi, cơ thể tôi vừa có hơi ấm vừa có sự rung động mãnh liệt từ con tim, đây là lần đầu tiên tôi ôm người con gái. Tôi đang miên man với suy nghĩ thì đâu biết rằng nàng đang lau vội thứ chất lỏng màu đỏ tươi đang dần chảy xuống từ mũi. Cơn mưa vẫn cứ nặng hạt cùng bầu trời đêm ôm trọn thành phố, những cơn gió vẫn đưa hơi lạnh vồ lấy hai con người dười mái hiên, nhưng họ đâu thấy lạnh, ấm áp lắm, ấm áp từ sâu thẳm con tim ở lứa tuổi mới lớn này.

……..

Một lúc sau mưa cũng dần qua đi chỉ còn lại hơi sương mờ mờ ảo ảo,

-Hì tạnh mưa rồi này Mi về thôi! Tôi kéo nàng lên.

- Ừa về thôi! Nàng đáp.

Con đường sau cơn mưa vẫn còn nhiều nước đọng lại, cơn gió vẫn lạnh thổi qua người con trai đang từ từ đạp xe vì sợ nước sẽ bắn hết lên người con gái đang ngồi đằng sau. Về tới nhà nàng cũng là lúc gần 11h30, nàng bước xuống xe rồi mở cổng, tôi vẫn mải mê nhìn theo bóng dáng người con gái mảnh mai ấy, hơi ấm của nàng tôi vẫn còn cảm nhận như vừa mới lúc đây thôi. Đang mãi mê thì đôi môi tôi có thứ gì đó ngọt ngào lắm, ấm ắp lắm, nàng đang ôm lấy hai gò má lạnh buốt của tôi, trao cho tôi nụ hôn rồi nàng quay lưng chạy thẳng vào cổng

- Hihi ngủ ngon nha T, phần thưởng cho baby đó, bái bai!

Rồi nàng đi thẳng luôn vào trong nhà.

Tôi vẫn đứng đó vẫn còn đang lâng lâng sung sướng với nụ hôn đầu đời, ngọt ngào, hạnh phúc, vui lắm. Tôi nhoẻn miệng cười như thằng mới đập mấy kg đá đang trong cơn phê sảng. Tôi vừa cười vừa quay xe đạp trở lại màn đêm mang sắc màu hạnh phúc của người con trai, nhưng màn đêm vẫn là màn đêm, không biết sẽ mang theo cái gì tới hai con người đang hạnh phúc kia. Cứ thế bóng lưng tôi dẫn dần mất đi trong màn đêm dày đặc. Trên cửa sổ nhà nàng lại hé mở, người con gái ấy với hàng lệ tuôn rơi,

-Cảm ơn anh em hạnh phúc lắm còn hơn 3 năm nữa thôi……….Xin lỗi Chị nhé!

Cánh cửa dần khép lại cùng chìm vào giấc ngủ của thành phố.