Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 13




Chap 13:

Tôi cầm ly nước chanh đi lên trên, những bậc cầu thang được lát nhưng viên đá hoa cương làm đôi chân cảm giác mát rượi hẳn, lên trên có 2 căn phòng được đóng kín nằm đối diện nhau, ở giữa là hành lang dẫn tới cái cửa sổ có thể nhìn ra được phía trước sân. Bên trái là những kệ sách được sắp xếp ngăn nắp, ở giữa đặt bộ bàn ghế gỗ được trang trí xung quanh những cây cảnh và nàng đứng ở dãy hành lang bên cạnh đó gọi tôi ra đó

- T ơi qua bên này đi, hihi! Nàng vẫy tay gọi tôi theo nàng.

Tôi theo sau nàng ra tới ban công phía sau nhà, một khung cảnh tuyệt vời lại hiện ra trước mắt tôi, cây đàn piano được đặt gần góc tường xung quanh trang trí dàn hoa cùng những bóng đèn sáng lấp lánh nhìn thơ mộng, giữa ban công là một cái bàn dài cho 10 người ngồi, tôi đi ra lan can nhìn xuống dưới là một cái bể bơi đang lăn tăn những sóng nước, nhìn lên là bầu trời đêm đầy tĩnh lặng, thấp thoáng xa xa là những ngôi nhà đang heo hắt những bóng đèn, khung cảnh thật tuyệt vời để cảm nhận những tiếng đàn từ piano ấy. Tôi đang mê man chìm đắm trong khung cảnh thì nghe thấy tiếng đàn du dương, nhẹ nhàng mang theo tâm trạng của một cặp đôi nào đó yêu nhau nhưng vẫn luôn gặp khó khăn để đến với nhau, đôi tay nàng nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn thanh thoát uyển chuyển, tôi chợt nhắm mắt lại thưởng thức bài nhạc mang tên Thần Thoại.

Những tiếng đàn dần dần nhỏ lại hòa vào không gian rộng lớn, có chút gì đó luyến tiếc.

- Hihi hay không T! Nàng đan hai tay sau lưng lắc lư hỏi

- Tuyệt vời lắm Mi, cảm giác thật thoải mái! Tôi vươn vai hít lấy không khí se lạnh.

- Xíu nữa mình sẽ đàn 1 bài tặng cho T nhé! Nàng nói nhưng tôi thấy trong đôi mắt tinh nghịch đó lại đang giấu đi nỗi buồn nào đó.( Tương lai nỗi buồn đó của nàng sẽ là những giọt nước mắt của tôi).

Nàng vừa nói xong thì tiếng chuông cửa vang lên.

- Để cháu mở cửa cho bác Vân ơi! Nàng nói vọng xuống rồi lon ton chạy đi.

Nàng đi lên cùng với Phương và Trinh bước lên từ cầu thang, cha mẹ ơi hết Mi rồi đến 2 nhỏ ấy nữa, 3 nàng muốn làm tôi mất hết máu hay sao mà hẹn nhau mặc quần sọt jean ngắn lộ toàn đôi chân thon thả thế kia, lại còn áo sơ mi cách điệu nữa. Ba nàng ngồi vô bàn rồi cùng nở nụ cười đều mang mục đích muốn diết tôi tại chỗ đây mà T.T

- Mọi người tới đầy đủ rồi, bây giờ bắt đầu chọn người đàn đệm nha và…..! Trinh đang nói tôi cất lời

- Khoan đã sao tối nay lại có mỗi mình T vậy! Tôi hỏi.

- KHÔNG ĐƯỢC Ý KIẾN! Ba nàng đồng thanh làm tôi sợ muốn rụng cả rún nên đành ngồi im.



- Bây giờ mỗi người đàn một bài trước nhé! Trinh nói xong cả ba nàng lườm sang tôi.

Thật lúc đó mồ hôi cứ anh chị em các kiểu chạy hết ra ngoài cơ thể ấy, khiếp quá đi.

Phương là người đầu tiên ngồi vào và bắt đầu những giai điệu vang lên. Tiếng đàn của Phương vừa bắt đầu với những giai điệu nhanh, tiếng đàn ngân lên liên hồi, trong tiếng đàn mang theo những sự hối thúc của tình yêu, những âm thanh ấy mang tên Hát vang rằng em yêu anh. Tiếng đàn chậm lại và kết thúc, làm những ai đang nghe sẽ cảm nhận có gì đó nhanh được sự hối thúc của con tim mình trong tình yêu.

Vừa uống đc 1 ngụm mát lạnh của ly nước chanh, tôi thấy Trinh bắt đầu ngồi vào đàn, những ngón tay bắt đầu những phím đàn không nhanh không chậm, nó nhẹ nhàng từ những giai điệu đưa người nghe cảm nhận được 1 tình yêu sâu lắng nhưng chậm rãi, một tình yêu từ từ theo thời gian, tôi cảm nhận được thời gian chầm chậm trôi qua theo phím đàn, tâm hồn hòa vào không gian ấy, đó là giai điệu của bài Ngọn đồi chong chóng.

Đôi mắt đăng nhắm lại thưởng thức những âm thanh cuốí cùng, thì một mùi hương thoáng nhẹ của hoa oải hương, một giọng nói ngọt ngào, dịu dàng vang lên bên tai.

- Bài này dành cho T đó! Nàng ghé sát tai tôi nói nhỏ rồi từ từ chậm rãi tiến tới đàn.

Tôi vừa mở mắt đã nhìn thấy hình bóng từ phía sau lưng của nàng mang dáng vẻ của sự cô đơn, có cái gì đó hối thúc tôi phải tìm hiểu nàng nhiều hơn, nàng có nhiều bí mật trong chính những nụ cười dùng để che đậy của nàng vậy.

Tiếng đàn vang lên chậm rãi từ đôi tay ấy, âm thanh mang theo những nỗi buồn những nỗi đau của sự tiếc nuối gì đó của tình yêu, âm thanh hòa vào màn đêm kéo theo những gì buồn nhất của con người được khơi dậy. Tôi cảm nhận từng giai điệu đó như có ai đang muốn nói gì đó nhưng không thể nói, mọi thứ xung quanh chìm xuống ảm đạm ( sau này tôi mới biết đó là bài Tong Hua của Guang Liang).

Kết thúc bài hát đôi mắt nàng rơi những giọt lệ nhưng mau chóng nàng lau đi rồi quay ra cười nhẹ nhàng với tôi. Sau phần trình diễn của nàng cũng là lúc tôi lại toát mồ hôi đầy mình.

- Rồi đến lượt T chọn xem trong 3 chúng mình ai ai sẽ là người đệm piano đây! Trinh hỏi làm tôi choáng váng, tối sầm mặt mày.

- Phải… phải chọn hở! Tôi đau khổ hỏi lại

- PHẢI CHỌN ĐI! T.T Ba nàng lại đồng thanh khiếp quá đi.

Thôi xong, tôi rất khó khi phải lựa chọn những thứ thật hoàn hảo thế này, không biết chọn sao vì chỉ cần chọn cái nào cũng đều làm người khác buồn, mà tôi lại ghét nhất những ánh mắt buồn từ nhưng người con gái xinh đẹp này. Trơi ơi cứu tôi với iiiiiii, chu mi ngaaaaa, heo meeeee…………..