Ước Hẹn: Một Đời Vì Nhau

Chương 51: Đưa Ra Yêu Cầu




"Dạ vâng đúng rồi ạ. Cho hỏi bác là?"

Đang thực hành bài tập trong phòng thí nghiệm thì Triệu Mạc Ngôn bị bạn bè gọi ra ngoài đang có người tìm, cậu vừa tới nơi thì bắt gặp một bác gái đang đứng chờ mình. Chàng trai hoài nghi nhíu mày, cậu lịch sự mở miệng hỏi, dường như đã đoán ra điều gì đó vì khuôn mặt phía đối diện khá là quen thuộc.

Mẹ Dương âm thầm quan sát đối phương vài giây, bà khoanh tay trước ngực, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi là mẹ ruột Dương Ánh Nguyệt. Nghe nói cậu với con gái tôi đang yêu đương nên mới đích thân tìm đến tận đây."

"Dạ cháu chào bác ạ." Triệu Mạc Ngôn vừa nghe xong sắc mặt hơi trùng xuống, anh ngay lập tức cúi đầu, hốt hoảng cất giọng: "Cháu với Dương Ánh Nguyệt đúng thật đang ở bên nhau. Hôm nay không biết bác tới đây là có việc gì ạ? Nếu bác muốn tìm Dương Ánh Nguyệt thì để cháu dẫn bác đi."

Khi lời vừa dứt, mẹ Dương liền lắc đầu, bà giơ tay, nhìn chằm chằm Triệu Mạc Ngôn, chàng trai mà Dương Ánh Nguyệt chết mê chết mệt: "Khoan đã. Nay tôi đích thân tới tìm cậu. Triệu Mạc Ngôn, cậu rảnh chứ? Qua đây một lát, tôi cần nói chuyện với cậu." .

||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||

Bà híp chặt mắt, tự hỏi rằng ngoài cái mã đẹp trai ra thì Triệu Mạc Ngôn có điểm gì tốt mà khiến cho Dương Ánh Nguyệt, con gái mình say đắm, dù cả bà hay chồng khuyên mãi cũng chẳng thèm để vào tai. Biết rõ Dương Ánh Nguyệt ngang bướng, nên mẹ Dương hiểu rõ, chả thể nào trực tiếp tấn công từ phía con bé, chính vì vậy, bà mới tới tận đây tìm Triệu Mạc Ngôn, kỳ thật mẹ Dương chưa bao giờ cảm thấy hài lòng khi con gái mình với cậu thanh niên ở phía đối diện ở bên nhau.

Đặc biệt thân phận Triệu Mạc Ngôn làm bà cực kỳ dè chừng.

"Dạ vâng ạ." Trên khuôn mặt Triệu Mạc Ngôn hiện lên hai chữ hoang mang, dẫu vậy, anh vẫn gật đầu nghe theo lời đề nghị mà bác gái đưa ra, tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch loạn nhịp, bàn tay anh cuộn tròn thành nắm đấm.

Rốt cuộc là vì chuyện gì đây?

Mẹ Dương dẫn Triệu Mạc Ngôn tới quán cà phê gần trường.

Bà thẳng thắn mở miệng: "Cậu là bạn trai con gái tôi, tuy nhiên, gia đình tôi không thích cậu với Dương Ánh Nguyệt yêu nhau. Triệu Mạc Ngôn, tôi hy vọng hai đứa sớm chia tay. Tôi chẳng thể để tương lai con gái mình bị hủy hoại được. Đây chính là nguyên nhân mà tôi tới gặp cậu trực tiếp." Mẹ Dương khuấy nhẹ ly cà phê bình tĩnh đưa lên miệng nhấp một ngụm.

"Cháu… cháu có… có thể hỏi… vì sao… được chứ…?" Ngay lập tức, khuôn mặt Triệu Mạc Ngôn tái nhợt, cậu run rẩy lắp ba lắp bắp thốt lên từng lời: "Bác gái, cháu hiểu rõ bác thương Dương Ánh Nguyệt, nhưng bọn cháu thật lòng với nhau. Hơn nữa, cháu chưa từng khiến Dương Ánh Nguyệt tổn thương, vậy thì nguyên nhân là gì ạ?"

Triệu Mạc Ngôn mất bình tĩnh, những ngón tay anh siết chặt vào nhau để che đi nỗi run run, đôi mắt đen láy mở to, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Anh từng nghĩ tới việc này, ai dè nó tới nhạn đến vậy.

Mẹ Dương lạnh nhạt dựa lưng vào ghế: "Như cậu nói, đúng là cậu chưa bao giờ khiến con gái tôi khóc. Nhưng mà Triệu Mạc Ngôn, về gia cảnh nhà cậu, ba mẹ cậu là tội phạm ma túy đúng chứ? Cậu nghĩ chúng tôi an tâm khi đem Dương Ánh Nguyệt giao cho một đứa con trai có ba mẹ phạm tội? Nếu ngày hôm nay cậu rơi vào trường hợp này hẳn là cậu cũng sẽ hành động giống tôi thôi. Tôi và ba con bé chỉ hy vọng Dương Ánh Nguyệt sau này gả cho một chàng trai đủ năng lực lo lắng cho nó, dù không giàu có thì ít nhất phải đủ năng lực làm chỗ dựa. Huống chi nhà họ Dương chúng tôi cũng có chút danh tiếng, nhận người như cậu làm con rể thì hơi miễn cưỡng."

Bà tuôn ra một tràng dài, đến mức cổ họng khô khốc. Dương Ánh Nguyệt quá ngang bướng nên bà mới đến bước đường này, thật sự chả có vị phụ huynh nào khi biết được gia cảnh bạn trai con gái mình, nhất là những đối tượng phạm tội thì làm sao đồng ý cho hai đứa quen nhau. Điều đó còn chưa tính đến việc nếu về sau cha mẹ Triệu Mạc Ngôn ra từ thì tình hình ra sao, liệu bọn họ có đem Dương Ánh Nguyệt ra bóc lột toàn bộ, hết từ thứ này đến thứ kia.

"Bác gái, đúng thật cha mẹ cháu đang ngồi trong tù, nhưng mà cháu khác bọn họ. Cháu hiểu rõ bác nghĩ cho Dương Ánh Nguyệt, và cháu đảm bảo tương lai nhất định không lầm đường lạc lối. Xin bác hãy cho cháu một cơ hội chứng minh."

Triệu Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu, khuôn mặt anh cắt chẳng ra một giọt máu, trắng bệch đến mức khó miêu tả được thành lời:

"Cháu đảm bảo không khiến hai bác cùng Dương Ánh Nguyệt thất vọng đâu. Cháu thần lòng với cô ấy, và sẽ cho Dương Ánh Nguyệt một cuộc sống tốt nhất."

Anh muốn đấu tranh một lần dù hiện tại, tới thời điểm này, Triệu Mạc Ngôn vẫn còn khá tự ti về thân phận. Chàng trai hiểu rõ một điều rằng, phụ huynh đều cảm thấy nghi hoặc, tỏ ra chán ghét đối với việc anh chính là con trai của những tội phạm nguy hiểm đang ngồi trong tù. Tuy nhiên, với Dương Ánh Nguyệt, Triệu Mạc Ngôn rất khó từ bỏ, và anh nhất định chứng minh cho mọi người thấy được bản thân làm được và khác xa so với ba mẹ.

Mặc kệ Triệu Mạc Ngôn ra sức thuyết phục, mẹ Dương quả quyết lắc đầu: "Cho cậu một cơ hội chứng minh thì đến bao giờ mới nhận được kết quả? Trong khi cậu chẳng có bất kỳ ai hậu thuẫn, đi lên từ hai bàn tay trắng, khi có được cuộc sống ổn áp đến năm bao nhiêu tuổi? Nếu như thành công thì không nói, nhưng thất bại thì sao? Con gái tôi phải hy sinh cả tuổi thanh xuân để chờ đợi cậu ư? Triệu Mạc Ngôn, cậu đừng ích kỷ đến mức bắt Dương Ánh Nguyệt chờ đợi cậu lâu như vậy, người làm ba làm mẹ là chúng tôi cũng đau lòng khi nhìn thấy con bé vất vả."

"Cháu…" Triệu Mạc Ngôn nhất thời nghẹn ứ họng, khó nói thành lời, sống mũi cay xè, nghẹn ngào cắn chặt răng.

Bà ấy nói đúng.

Hiện tại tương lai Triệu Mạc Ngôn khá mông lung thì lấy gì đảm bảo bản thân sẽ làm tốt mọi thứ mang đến cho Dương Ánh Nguyệt một cuộc sống hạnh phúc? Nhưng với việc buông tay, với Triệu Mạc Ngôn mà nói, nó quả thực vô cùng khó khăn.

Mẹ Dương tiếp lời: "Còn một vấn đề nữa, dù hiện tại cậu đúng là trong sạch, nhưng ba mẹ làm tội phạm thì dòng máu đó chưa biết chừng đã ngấm ngầm vào cậu từ lâu rồi. Lỡ như tương lai cậu sa ngã, kéo theo con gái tôi xuống bùn thì phải làm sao? Huống chi gia đình chúng tôi chẳng thể chấp nhận nổi cậu, hai đứa đừng cố chấp nữa làm gì. Mau cùng Dương Ánh Nguyệt chia tay, đây mới là kết cục tốt nhất cho cả cậu và con bé."

Lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, bà mím

môi, quan sát lẫn đánh giá Triệu Mạc Ngôn.

"Chỉ cần cậu rời xa Dương Ánh Nguyệt, tôi đảm bảo sẽ hỗ trợ cậu hết mình trong các dự án tài trợ sắp tới." Mẹ Dương đề nghị: "Tương lai cậu nhất định nhận được công việc ổn định, khó khăn gì tôi đều giúp đỡ được. Chỉ cần cậu với Dương Ánh Nguyệt nhanh chóng tách nhau ra thôi. Đây là danh thiếp, gặp vấn đề hay có yêu cầu gì cậu cứ việc gọi điện cho tôi."

Nhẹ nhàng đặt tấm danh thiếp lên bàn, mẹ Dương sau đó rời khỏi, bỏ lại một mình Triệu Mạc Ngôn đờ đẫn ngồi tại chỗ, đôi mắt lờ đờ nhìn chằm chằm mảnh giấy kia, tâm trạng hỗn loạn cùng sắc mặt càng ngày càng khó coi. Lắc đầu, Triệu Mạc Ngôn thở dài một tiếng rồi trở về.