"Dương Ánh Nguyệt, cậu đừng có làm bừa. Tôi chưa muốn vì mình mà ảnh hưởng tới cậu đâu. Huống chi như vậy với tôi quá quen rồi, chẳng cần cậu làm nhiều quá, coi chừng Dụ Sơ Minh kia gây ra hành động gì đó quá khích."
Triệu Mạc Ngôn nghe đối phương nói xong thì hai mắt ngay lập tức trợn tròn, khoảnh khắc ấy, cậu chẳng khác gì ngồi trên đống lửa đang hừng hực bốc cháy, nóng lòng nóng ruột về Dương Ánh Nguyệt. Chàng trai kịch liệt ngăn cản, phản đối ý nghĩ trong đầu cũng như những việc cô nàng chuẩn bị thực hiện. Nếu Dương Ánh Nguyệt thật sự xảy ra chuyện, cậu chắc chắn cảm thấy ân hận cả đời, đặc biệt cô còn vô cùng quan trọng đối với Triệu Mạc Ngôn.
Dương Ánh Nguyệt vỗ vai người đang ngồi bên cạnh, môi đỏ hơi mấp máy: "Triệu Mạc Ngôn, tôi nói…"
"Được rồi, bạn học Dương, coi như tôi xin cậu đấy." Chưa để cô nàng thốt ra hết lời, Triệu Mạc Ngôn trực tiếp mở miệng cắt ngang, cậu nhìn Dương Ánh Nguyệt chằm chằm, thái độ khẩn cầu tha thiết:
"Đừng vì tôi mà gây hại tới bản thân mình. Tôi tự biết bảo vệ bản thân, nếu cậu mà bị làm sao thì tôi tồn tại ở đây một mình thế nào. Dẹp vấn đề ấy sang một bên được chứ? Chúng ta cùng nhau phấn đấu cố gắng học tập, để yên một thời gian vấn đề liên quan tới tôi tự khắc lắng xuống thôi."
Thanh âm từ miệng Triệu Mạc Ngôn run rẩy tột độ, bàn tay cậu kéo lấy áo Dương Ánh Nguyệt, hốc mắt hơi đỏ lên. Cậu cần nhanh chóng ngăn cản đối phương làm ra những chuyện khó mà kiểm soát được, hiện tại chỉ còn mình Dương Ánh Nguyệt sẵn sàng ở cạnh chàng trai thôi, với cả Triệu Mạc Ngôn cố gắng tránh mặt bọn người kia thì đảm bảo an toàn, chưa cần Dương Ánh Nguyệt đích thân ra tay bảo vệ.
Chỉ mong rằng cô được an toàn thôi.
Chứng kiến dáng vẻ cuống cuồng của Triệu Mạc Ngôn, Dương Ánh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cô hiểu rõ cậu đang muốn bản thân mình an toàn, hơn nữa dường như đối phương đang cực kỳ lo lắng cho cô, với cả Dương Ánh Nguyệt biết mình chỉ cần thấy Triệu Mạc Ngôn xuống nước cầu xin, cô nhất định mềm lòng. Đúng như vậy, trái tim nơi lồng ngực người con gái mềm nhũn ra, cổ họng nghẹn ứ phát mãi chẳng ra tiếng, run rẩy nhìn chằm chằm chàng trai phía đối diện.
Cuối cùng, Dương Ánh Nguyệt mở lời: "Thôi tạm nghe cậu. Nhưng Triệu Mạc Ngôn, nếu về sau cậu có bị tên nào bắt nạt thì phải ngay lập tức nói với tôi ngay, và tôi sẽ dùng biện pháp của mình để xử lý, cậu nghĩ cũng đừng mong ngăn cản."
Người con gái cực kỳ quyết liệt, khẳng định chắc như đinh đóng cột. Đáp ứng Triệu Mạc Ngôn, tuy nhiên, không vì thế mà Dương Ánh Nguyệt nỡ nhìn chàng trai mình thích bị thương hay gặp bất cứ tổn hại gì cả. Thứ Triệu Mạc Ngôn xứng đáng nhận được phải là sự vui vẻ, hạnh phúc. Và hơn nữa, hiện tại Dương Ánh Nguyệt chưa làm gì chẳng đồng nghĩa với việc cô chấp nhận bỏ qua cho mấy kẻ như Dụ Sơ Minh kia.
"Cảm ơn cậu." Triệu Mạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lúc bấy giờ trái tim cậu mới dịu xuống, gương mặt căng cứng thoáng chốc thả lỏng.
Nụ cười xuất hiện trên môi Dương Ánh Nguyệt: "Ơn nghĩa gì chứ? Chúng ta xuống căng tin một chút nhé, đi dạo cho thư thái." Cô nàng đưa ra đề nghị.
Triệu Mạc Ngôn gật đầu.
Mấy ngày sau, chàng trai luôn cố hết sức bảo vệ bản thân mình, đồng thời tránh để Dương Ánh Nguyệt nổi nóng. Cậu cách xa Dụ Sơ Minh hàng trăm mét, luôn tìm đường khác để khỏi đụng mặt bọn họ.
Bên cạnh đó, Dương Ánh Nguyệt vẫn thân thiết với Triệu Mạc Ngôn như bình thường. Cô thậm chí ngang nhiên ở trước mặt mọi người công khai khoác tay cậu, cười cười nói nói cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời bàn tán xung quanh.
Có lần, Triệu Mạc Ngôn từng hỏi: "Dương Ánh Nguyệt, chẳng lẽ cậu không sợ bạn học cô lập à? Hơn nữa bọn họ ngày ngày chú ý tới cậu nữa, nhất là những lúc ở cùng tôi."
Chàng trai cắn chặt răng, bàn tay bất giác đan xen vào với nhau, cậu lo lắng Dương Ánh Nguyệt bị mình liên lụy.
"Có gì mà phải sợ. Yên tâm." Người con gái chỉ cười một tiếng, đưa tay vỗ ngực khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Tôi để tâm vào mấy lời xà lơ ấy làm gì? Ăn cũng không, uống cũng không, nghe vào chỉ thêm nặng đầu, đằng nào chả bị tôi ném ra sau. Huống chi Triệu Mạc Ngôn cậu chưa từng làm ra chuyện sai trái gì, sao tôi phải tránh xa chứ. Nhận thức của tôi còn rõ ràng lắm."
Đồng thời, Dương Ánh Nguyệt tặng Triệu Mạc Ngôn cái nháy mắt.
Cô hiểu đối phương nghĩ gì, nhiều bạn học cũng từng tìm cơ hội nói chuyện riêng với Dương Ánh Nguyệt về vấn đề ấy rồi. Rất nhiều câu hỏi vang lên bên tai cô nàng. Điển hình như:
"Dương Ánh Nguyệt, cậu dính lấy con trai tội phạm buôn bán ma túy thật sự ổn chứ? Nhà cậu có điều kiện như vậy, lỡ như Triệu Mạc Ngôn giả bộ rồi tiếp cận cậu sau đó lừa tiền thì sao?"
"Bạn học Dương à, cậu nên sáng suốt một chút, sớm ngày cách xa Triệu Mạc Ngôn ra. Cậu ta chẳng ngây thơ như vẻ bề ngoài đâu. Người ta bảo cha nào con nấy, con hư tại mẹ, chắc chắn Triệu Mạc Ngôn giống cha mẹ cậu ta thôi. Coi chừng bị dụ dỗ vào con đường sai trái đấy."
"Ba mẹ cậu biết cậu chơi chung cùng Triệu Mạc Ngôn không vậy? Họ chẳng lẽ chưa đưa ra ý kiến gì ư?"
Dương Ánh Nguyệt nghe đến mức phát ngán, cô những lúc thế đều bực bội hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt đứng dậy ra chỗ khác, hoàn toàn chả mấy để tâm tới các câu hỏi liên tục vang lên bên tai. Nhiều khi Dương Ánh Nguyệt chỉ muốn chửi thề, mắng bọn họ một trận vì tội xúc phạm tới Triệu Mạc Ngôn, tuy nhiên, cuối cùng cô nàng vẫn phải nhịn xuống.
Hai người trở về lớp học.
Trong lúc Dương Ánh Nguyệt có việc ra ngoài cần xử lý, chỉ mình Triệu Mạc Ngôn ngồi bơ vơ ở một góc, thì Trương Lạc Vĩ, chàng trai Dương Ánh Nguyệt từng theo đuổi đến trước mặt cậu, hai tay đối phương cho vào trong túi quần, lừng lững đứng tại vị trí, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt. Nhận ra điều bất thường, Triệu Mạc Ngôn vội vã ngẩng đầu lên.
Trương Lạc Vĩ nhếch môi, cao ngạo vênh váo đắc ý mở miệng: "Cậu là Triệu Mạc Ngôn, con trai tội phạm được mọi người nhắc tới thời gian gần đây trong trường nhỉ?"
Triệu Mạc Ngôn mím môi.
"Cậu hình như vẫn chưa nhận thức được mọi chuyện, cố tình bám dính lấy Dương Ánh Nguyệt nhỉ?" Trương Lạc Vĩ tiếp tục mỉa mai, cậu ta gằn mạnh từng chữ, nghiến răng nghiến lợi:
"Hay cậu biết gia thế nhà Dương Ánh Nguyệt nên mới muốn dựa vào lòng thương hại từ đối phương để lợi dụng? Đúng là chẳng biết tốt xấu. Triệu Mạc Ngôn, cậu nghĩ xem, nếu cha mẹ Dương Ánh Nguyệt biết được thân phận cậu ra sao thì sẽ để hai người ở cùng với nhau à? Da mặt cậu dày hơn tôi tưởng nhiều. Tôi đang cực kỳ muốn hỏi xem mùi vị ma túy cậu trải nghiệm như thế nào đấy."
Giọng nói thốt ra từ miệng Trương Lạc Vĩ sặc mùi chế giễu, mỉa mai tột cùng đối với chàng thiếu niên đang co ro nơi góc khuất kia.
Toàn thân Triệu Mạc Ngôn run rẩy, cậu như bị kéo xuống tận cùng tuyệt vọng, gắng gượng rặn ra từng chữ: "Cậu đang muốn nói gì?"
"Thì ý trên mặt chữ. Triệu Mạc Ngôn, bớt giả ngây thơ đi, tôi chắc chắn cậu từ lâu đã đâm vào con đường nghiện ngập rồi đúng chứ?" Trương Lạc Vĩ hừ lạnh, cười nhạt một tiếng.
Tuy nhiên, lời cậu ta vừa dứt, ngay lập tức một quyển sách đập thẳng vào đầu Trương Lạc Vĩ. Quay lại thì đã thấy Dương Ánh Nguyệt đứng gần đó. Cô trừng mắt, nhếch môi khinh bỉ: "Trương Lạc Vĩ, cậu rảnh rỗi quá ha? Nghe có vẻ thấu tình đạt lý, sao cậu không đi làm nhà tiên tri đi?"