Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Unknown World

Chương 60: Bomisiang.




Chương 60: Bomisiang.

Trong vừa đi dạo trong "khu rừng" vừa chơi đùa sợi dây trong tay của mình thì Armin vẫn cảm nhận được rất rõ chuyện địa thế đang thay đổi, đúng hơn là cấu trúc của khu rừng này đang dần biến đổi.

Cây cối đang di chuyển qua lại, kết hợp với sương mù mà "khu rừng" tỏa ra nữa thì căn bản là mất hoàn toàn phương hướng, đây là 1 cái mê cung khổng lồ và cũng là cách đi săn cực kỳ độc đáo, máu lạnh.

Đúng hơn thì Mẫu Thụ đang xem Armin như con mồi của mình và đang muốn trêu đùa ông ta, nó muốn thấy nét mặt hỗn loạn, những phản ứng bất ngờ rồi tuyệt vọng, hối hải, v.v, hệt như mèo vờn chuột vậy.

Mèo đủ khả năng, phản xạ và độ nhanh nhạy để bắt được chuột trong thoáng chốc nhưng nó không làm như vậy bởi lẽ nó yêu thích cái hương vị sợ hãi toác ra trên người của miếng mồi này, đó có thể xem như là 1 cách chế biến thực phẩm.

Chẳng lẽ cách chế biến này không cần nêm nếm bất cứ thứ gia vị gì cả vì chính hoóc-môn của con người sẽ tự tích ra những thứ giúp tăng thêm hương vị tùy thuộc vào từng loại tình huống, hệt như việc cho bò nghe nhạc hay thịt bò A5 trong quá trình mang thai vậy.

Lượng Acid Glutamin tiết ra trong quá trình mang thai sẽ khiến thịt của động vật "ngon" hơn, đó cũng là 1 cách chế biến thực phẩm, đúng hơn thì nó thuộc vào phân đoạn chuẩn bị và hiện tại Armin cũng đang bị đặt trong tình huống tương tự.

Chẳng qua là Mẫu Thụ muốn thông qua sự sợ hãi, hốt hoảng và hoang mang để gia tăng thêm mùi vị của Armin mà thôi, nhưng đương nhiên cậu ta không dễ bị mắc mưu đến như vậy, từ đầu đến giờ cậu ta vẫn đi theo đúng 1 con đường duy nhất, con đường dẫn thẳng đến chỗ của Mẫu Thụ.

Dù cây trong "khu rừng" này có thay đổi vị trí liên tục hay sương mù này có che chắn tầm nhìn khiến những kẻ lạc vào có mất hoàn toàn phương hướng đi chăng nữa thì cậu ta vẫn biết đúng hướng mà bản thân cần phải đi.

Hơn cả tốc độ di chuyển của Armin thực sự quá quỷ dị, nhìn thì cực kỳ chậm rãi nhưng chỉ với 10 giây ngắn ngủi ông ta đã đi hơn 3 km, các hình bóng của ông ta vẫn còn đang vươn vấn lại khắp nơi.

Đó là kỹ thuật mà Armin đã dùng trong lúc đấu với lão bất tử, ảnh đè lên ảnh, bóng đè lên bóng, thứ mà "khu rừng" này chứng kiến chính là những hành động ở quá khứ, bởi lẽ đây chính là quy luật của khúc xạ ánh sáng.

Ánh sáng chiếu vào vật cụ thể rồi khúc xạ thẳng vào mắt của người nhìn, nhờ đó mà não của chúng ta "nhìn thấy" được hình ảnh của vật, tức thứ chúng ta nhìn thấy chính là hình ảnh của vật trong quá khứ.

Chẳng qua là do tốc độ ánh sáng quá nhanh nên khi ở khoảng cách gần thì sai số gần như bằng 0 nhưng nếu vật thể đó là 1 siêu tân tinh hoặc sao lùn trắng cách chúng ta hàng triệu năm ánh sáng thì thứ mà chúng ta thấy chính là khung cảnh của hàng triệu năm về trước của thứ đó.

Vì ánh sáng luôn mất từng đó thời gian để đưa hình ảnh đó đến với chúng ta, đó chính là tốc độ của ánh sáng, rất nhanh nhưng cũng đồng thời rất chậm, cũng có thể chính vì vũ trụ này quá rộng lớn nên ánh sáng không thôi là quá chậm.

Hay nói đúng hơn thì thời gian, thành tựu của chúng ta, hay bất cứ hành tinh nào khác khi đem so với vũ trụ cũng thực sự quá nhỏ bé, có thể trong cái lúc đó đã có những sinh mệnh bắt đầu đâm chồi và tàn lụi đi, hệt như sinh mệnh của con người vậy nhưng so với hành tinh này thì nó vẫn quá ít ỏi.

Siêu tân tinh chính là hồi kết sau cùng của 1 hành tinh, nó hệt như 1 lời thông báo vậy, nó muốn nói với tất cả rằng ở đây từng tồn tại 1 hành tinh, nó muốn nói với vũ trụ rằng giá trị của nó chính là đốm sáng nhỏ bé trên bầu trời đen nghịt này.

Thứ chúng ta thấy luôn luôn thuộc về quá khứ, thậm chí là cảm nhận hay nghe, nếm, ngửi thấy đều như vậy cả, tất cả đều là quá khứ và kẻ nguy hiểm nhất chính là kẻ biết tận dụng khả năng này vào thực chiến.

"Khu rừng" đương nhiên cũng phản ứng lại được sự bất thường này, dù sao Armin vẫn đang đi trong đó, dù có đánh lừa được giai đoạn đầu nhưng không thể mãi mãi được, có điều ông ta cũng chỉ cần như vậy thôi vì chỉ còn hơn 1 km nữa là ông ta có thể tới được chỗ của Mẫu Thụ rồi.

Lúc này "khu rừng" đã đưa ra quyết định dừng mọi sự di chuyển, thay vào đó từng cái cây 1 bắt đầu rung lắc dữ dội và biến hình thành các Silva, 1 chủng ma cây, chúng cũng chính là kết tinh của Mẫu Thụ, là cơ chế bảo vệ tự động của "khu rừng" này.

"Người phụ nữ đầu tiên, mạnh mẽ và can trường.

Người phụ nữ đầu tiên, yêu cầu sự bình đẳng.

Người phụ nữ đầu tiên, hy vọng được tự do.



Người phụ nữ đầu tiên, bị vứt bỏ và đày đọa.

Người phụ nữ đầu tiên, hạ sinh muôn vàn quỷ.

Người phụ nữ đầu tiên, Lilith, mẹ của muôn quỷ.

Ngợi ca ngài, hỡi kẻ đầu tiên dám đứng lên chống lại chúa trời, tuy thất bại nhưng là 1 khởi đầu cần thiết, tạ ơn ngài, kẻ đầu tiên nhận thức được giá trị của sự tự do."

Đây là 1 trong những kỹ năng khốn nạn mà tử thần (tên của Armin trong Unknown World) nhận được thông qua hệ thống Gacha củ lìn kia, nó là 1 chú ngôn không cần quá nhiều điều kiện nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Hiệu quả đó chính là khiến tất cả mọi quỷ không mạnh hơn tử thần 5 cấp độ trở xuống đứng trong bán kính 2 km trở nên có thiện cảm với cậu ta, tuy hơi buồn cười nhưng đó lại là sự thật và đương nhiên rồi, sự thật thường rất tàn khốc.

Được cái là giờ đám Silva đang có ý định t·ấn c·ông tử thần đều quay xe, thậm chí là chống lại ảnh hưởng của "khu rừng" đương nhiên miễn là còn đứng trong mảnh đất này thì không có ai phải c·hết cả nên dù muốn chúng cũng không t·ự s·át được.

Đây chính là t·hảm h·ọa lớn nhất từng có, xung đột về mặt tư tưởng và đức tin, nếu năm xưa thập tự chinh mở ra vì sự xung đột giữa Hồi giáo cùng Công giáo lên 1 cái thành thì thử tưởng tượng mà xem.

Nếu hiện tại 2 luồng suy nghĩ cuồng tín của Hồi giáo và Công giáo cùng tồn tại bên trong 1 cá thể duy nhất thì sẽ dẫn đến kết cục như thế nào? Đám Silva này cũng vậy, vì chú ngôn Great Mother, Lilith nên chúng đều tin tử thần 1 cách vô điều kiện.

Còn bên còn lại chính là mệnh lệnh đến từ "khu rừng" thứ chứa đựng 1 phần ý thức của Mẫu Thụ, đồng ý tất cả Silva đều là 1 phần của Mẫu Thụ nhưng nên nhớ rằng chúng vẫn là quỷ, vẫn là "con" của Lilith.

Quyền hạn mà Lilith nắm giữ rất đáng sợ, không chỉ chi phối quỷ mà còn có thể làm được nhiều thứ hơn, thứ mà tử thần lấy được cũng chỉ là 1 chú ngôn ca ngợi bà ta mà thôi nhưng quyền năng mà nó mang lại là miễn phải bàn.

Tuy cũng có khá nhiều hạn chế với trong tương lai, khi đám The Fallen xuất hiện thì chiêu trò này hoàn toàn vô hiệu với bọn chúng nhưng ít ra tính đến hiện tại thì đã là quá đủ để Armin có thể triển khai kế hoạch của mình rồi.

Các Silva hiện tại đều đang bất động, tư tưởng của bọn chúng đang v·a c·hạm với nhau 1 cách kịch liệt, thậm chí có thể nói rằng nếu như không phải là đang đứng trên mảnh đất này thì ý thức của chúng đã sớm vỡ vụn từ lâu.

Còn về phần tử thần thì cậu ta tiếp tục sải bước về hướng mục tiêu của mình trong khi đang chơi đùa sợi dây trên tay, từ đầu đến giờ thời gian cũng mới chỉ có trôi qua hơn 30 giây, nhưng từ đằng xa đã bắt đầu có tiếng rầu rĩ vang lên.

"Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì những con của ta? Tại sao chúng lại có những suy nghĩ như vậy? Tại sao chúng không còn nghe theo lời của ta nữa? Ngươi tính g·iết chúng sao? Phải rồi, chỉ có thể là như vậy thôi, ngươi tới đây là để phá vỡ gia đình hạnh phúc này của ta!!!"

Mẫu Thụ là 1 con quỷ lv 20 cận 21 trong khi lv của tử thần cũng chỉ mới có gần 10, chênh lệch tận 11 cấp độ nên chú ngôn Mother Lilith hoàn toàn không tạo bất cứ ảnh hưởng nào lên bà ta, cũng như đám cận vệ trên lv ở gần bà ta vậy.

Chúng vẫn là Silva nhưng đã có những dấu hiệu chuyển đổi sang thành chủng bậc cao hơn là Dark Wood Treant rồi, đây cũng là 1 nhánh của tộc Treant, dạng tiến hóa cao hơn của chủng Silva thấp kém, vô tri.

Nhưng dù sao cũng chỉ là cận, muốn đi tới bước đó thì còn thiếu rất nhiều thứ, có điều hiện tại đó không phải là thứ mà tử thần nên lo lắng, bởi vì hiện tại theo tiếng thét của Mẫu Thụ thì đám cận vệ bắt đầu ghim cậu ta rồi.

Cả bộ rễ bên dưới của Mẫu Thụ cũng bắt đầu động đậy để vây bắt tử thần nhưng từ đầu đến cuối cậu ta vẫn giữ thái độ bình thản rồi ném về phía của 1 cận vệ đang lao về phía cậu ta 1 thứ gì đó.

Thứ đó di chuyển rất chậm, tốc độ căn bản là chậm hơn cả người bình thường khi đi bộ nhưng năng lượng mà nó phát ra đủ để khiến không gian bị bóp méo, hơn cả nó còn có thể dễ dàng chui lọt qua cơ thể bằng gỗ kia mà không hề bị ngăn chặn lại.



Chỉ là khi có 1 mùi khét bắt đầu bốc lên và tên cận vệ kia bén lửa, trở thành 1 Silva b·ốc c·háy, quả cầu kia chính là Ball Lighting, 1 hiện tại tự nhiên có thật, nó không chịu bất cứ sự ảnh hưởng nào, cũng chẳng di chuyển theo bất cứ quy luật cụ thể nào cả.

Thiệt hại mà Ball Lighting có thể gây ra là không rõ nhưng về căn bản thì nó là 1 quả cầu năng lượng trôi nổi giữa không trung, tử thần đã cố gắng mô phỏng nó lại theo những gì mình biết và đây chính là sản phẩm sau đó.

1 quả cầu thuần năng lượng di chuyển với tốc độ cực chậm hoặc có thể là cực nhanh nếu nhìn ở 1 góc độ hoàn toàn khác, tốc độ là điểm mấu chốt nhưng có nhiều thứ chúng ta không thể thấy được bằng mắt thường.

Tiếp theo đó thì tử thần quơ tay 1 cái, những sợi dây trong tay của cậu ta bắt đầu chuyển động và khóa lấy toàn bộ cận vệ, đây chính là sợi dây được làm từ gân của Fafnir, 1 sinh vật góp mặt vào thần chiến của 5000 năm trước.

Độ bền thì miễn bàn, thậm chí đến cả những sinh vật cấp cao nhất của hệ thống cũng khó lòng mà làm hư hại được Fafnir, chỉ có những kẻ vượt qua khỏi phạm trù thông thường hoặc sử dụng v·ũ k·hí đồng cấp thì may ra.

Đương nhiên với cấp độ của tử thần hiện tại thì dù muốn cũng không thể làm được đến mức độ đó được, thậm chí việc khóa đám cận vệ này lại cũng có chút tốn sức rồi, thật ra thì g·iết chúng thì sẽ khỏe hơn nhưng như đã nói đấy, mục đích của cậu ta khi tới đây không phải để làm việc đó.

Còn về phần đống rễ cây trồi lên thì tử thần vừa di chuyển theo đường ziczac vừa để lại rất nhiều ảnh của mình, việc này đã dễ dành đánh lừa được Mẫu Thụ vì bà ta không cảm nhận được vị trí chính xác của cậu ta vào lúc này.

"Tên hèn!!! Có giỏi thì ra đây đánh với ta 1 trận sòng phẳng, ẩn núp thì có gì hay?"

Có vẻ như việc không khóa chặt được vị trí của tử thần cùng tình thế bất ổn hiện tại đã khiến cho Mẫu Thụ rơi vào tình thế rất bất an, dù sao nó cũng chỉ là 1 cái cây mà thôi, hoàn toàn không đủ khả năng phản kháng nếu mấy chiêu trò trước đó bị vô hiệu hóa.

"Ta đến đây với mục đích hòa bình, mà cũng đừng lo lắng, ta không định g·iết bất cứ kẻ nào tại đây cả, mà không phải ngươi còn vùng đất này hay sao? Miễn còn đứng trên nó thì không có bất cứ thứ gì có thể thực sự c·hết cả.

Chỉ là ngay khi chúng dính 1 v·ết t·hương nguy hại hay các bộ phận chức năng bị suy giảm nghiêm trọng thì rễ cây sẽ rút năng lượng từ bản gốc là ngươi để truyền cho chúng và để dễ dàng làm việc đó hơn thì cơ thể của chúng dần bị hóa gỗ có đúng không?

Thật độc ác đấy, ngươi không chỉ đào xác gia đình của mình lên mà còn mang cho bọn họ những chiếc dây rối để khiến bọn họ 'nhảy nhót' đến tận cùng trên cái sân khấu vô vị này với ngươi, đến cuối cùng thì ngươi cũng chỉ như vậy mà thôi."

Âm thanh vang lên nhưng nó không vang lên từ 1 phía cụ thể nào cả mà tất cả các ảnh do tử thần để lại đều đồng thời phát ra âm thanh đó khiến tiếng nói của cậu ta đè lên nhau làm cho âm thanh rất ồm ồm nhưng nhờ vậy mà Mẫu Thụ vẫn chưa khóa được vị trí chính xác của cậu ta.

Kết hợp thêm việc tử thần như nói trúng tim đen của Mẫu Thụ nữa nên càng khiến bà ta mất kiểm soát hơn, phần tán lá rũ xuống bắt đầu đung đưa qua lại rồi trực tiếp đồng loạt đâm về tất cả các hướng cùng 1 lúc trong khi cậu ta vẫn đang nói nhưng âm thanh vẫn chưa dừng lại.

Những đòn đâm đó đã hụt, việc này chỉ càng khiến Mẫu Thụ thêm phát điên hơn nên bà ta cho chồi phần rễ lớn của mình lên khiến cả mặt đất chấn động rồi vừa càn quét các ảnh do tử thần để lại vừa lên giọng hò hét.

"Im đi! Ngươi thì biết cái gì về ta cơ chứ? Ngươi cũng như bọn chúng mà thôi, đám ngoại lai đến từ bên ngoài như các ngươi chỉ toàn mang tới những khổ đau cho bọn ta, các ngươi mà cũng xứng đáng sống yên ổn ư?"

"Vậy ngươi định cứ thế này mãi hay sao? Không hề có chí hướng ra ngoài hay làm bất cứ thứ gì? Ngày qua ngày cứ liên tục húp năng lượng từ mấy cái xác khô không thể c·hết cũng như hồi sinh lại này để duy trì sự sống?

Ngươi không có chí hướng nào cao hơn hay sao? Dục vọng ngươi chỉ ngang vậy thôi sao? Sự bất công mà ngươi từng trải qua chỉ có chừng này thôi hay sao? Những đau khổ mà ngươi phải chịu đựng chỉ đến đây thôi hay sao?"

"Ước mơ của 1 cuộc yên bình và hạnh phúc thì có gì sai ngay từ đầu cơ chứ? Tại sao ta, chúng ta không thể có thể có 1 cuộc sống trọn vẹn bên nhau? Tại sao cuộc đời lại bất công đến như vậy cơ chứ?

Mảnh đất này đã lấy đi tất cả của ta, tại sao nó không phải chịu bất cứ h·ình p·hạt nào trong khi ta lại phải gánh tội cho nó, thậm chí còn phải cùng nó dung hợp lại thành 1 thể nữa? Ngươi không ước ao được hạnh phúc hay sao?"

"Hạnh phúc mà ngươi hướng tới thật yếu ớt, chẳng hề có bất cứ động lực nào bên trong đó cả, cuộc đời nếu chỉ có 1 màu thì thực sự quá vô vị nên nó mới bao hàm rất nhiều thứ, tất cả chỉ là để ngươi có 1 kiếp sống có ý nghĩa nhất có thể.

Đau khổ chỉ là 1 thứ gia vị của cuộc sống, gia đình của ngươi lựa chọn bảo vệ mảnh đất này nên đáng lý ngươi phải quý trọng nó mới phải, vì nó không chỉ là nơi ẩn chứa mọi sự hạnh phúc của gia đình ngươi mà còn ẩn chứa tất cả hoài bão nữa.



Bọn họ đấu tranh để bảo vệ, trước đây ngươi từng thấy bọn họ cố gắng tới mức độ sẵn sàng hy sinh bản thân 1 cách vô điều kiện vậy chưa? Chính vì thế nên cuộc sống mới có ý nghĩa và bản thân cuộc đời chẳng thiên vị bất cứ ai cả.

Nói đúng hơn thì bất công chính là công bằng tuyệt đối, ngươi may mắn sinh ra trong 1 gia đình hạnh phúc không phải là vì cuộc đời thiên vị ngươi mà là nhờ kiếp trước ngươi tích đức đủ nhiều hoặc nửa sau hoạn nạn mới tới.

Chẳng ai hơn ai, tất cả đều ở dưới 1 kẻ thì đó chính là sự công bằng, còn về phần ta thì trước đây ta còn chẳng nghĩ mình xứng đáng với 2 chữ 'hạnh phúc' nhưng giờ đây thì khác, ta sẵn sàng hy sinh tất cả vì nó.

Hệt như gia đình của ngươi vậy, bọn họ sẵn sàng hy sinh để bảo vệ mảnh đất này, nó không chỉ riêng gì mình hạnh phúc của bọn họ mà còn là hạnh phúc của tất cả, hạnh phúc của những người còn sống, chỉ có ngươi, kẻ sống sót là không hiểu được điều đó."

"Im đi! Im đi! Im đi! Chỉ cần ngươi c·hết thì mọi thứ sẽ trở về như ban đầu, tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ đều sẽ trở về như ban đầu, đúng vậy, chỉ cần g·iết kẻ thù xâm nhập từ bên ngoài là được rồi, chỉ cần g·iết hắn mà thôi!"

Lúc này mặt đất rung chấn dữ dội, Mẫu Thụ đã hóa điên hoàn toàn và sẵn sàng làm tất cả để g·iết cho bằng được tử thần, kể cả đám cận vệ cũng bị ảnh hưởng theo, cơ thể bằng gỗ của chúng cố gắng động đậy trong khi bị Fafnir buộc chặt lấy.

Thậm chí bọn chúng còn sẵn sàng để bị cắt đôi cơ thể, thậm chí là cắt thành hàng ngàn mảnh vụn chỉ để có thể thoát khỏi đó nhằm trợ giúp cho Mẫu Thụ bởi vì bọn chúng tin rằng chỉ cần Mẫu Thụ vẫn còn thì bọn chúng bất diệt.

Nhưng 1 khi Mẫu Thụ không còn nữa thì cái mạng của bọn chúng cũng khó giữ, đến đám Silva vòng ngoài cũng bắt đầu ngọ ngậy rồi, có vẻ như c·hiến t·ranh tư tưởng nội bộ đã sắp đi tới hồi kết và đương nhiên tử thần cũng nhận ra điều đó.

"Vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa, thứ không có ý chí tiến thủ như ngươi thì thu về dưới trướng cũng sẽ sớm muộn trở thành đồ ăn hại mà thôi."

Lúc này thì Fafnir bị thu hồi lại trong tay của tử thần, việc này cũng đồng thời có nghĩa là đám cận vệ đã được giải phóng và đang trên đường đi săn g·iết cậu ta nhưng thời gian cũng đã trôi qua 2 phút 32 giây rồi.

Cảm xúc bên trong Mẫu Thụ đã nặng nay lại càng nặng hơn nữa, sự oán hận dành cho mảnh đất này, sự căm thù dành cho những kẻ ngoại lai dám c·ướp lấy tất cả mọi thứ trong tay bà ta đã bị đẩy lên đến cực hạn.

Để rồi kết cục sau cùng của Mẫu Thụ đó chính là bị 1 dòng suy nghĩ của "bản thân" g·iết c·hết, đó chính là dòng suy nghĩ đã bị Mr.Blue Sky thêm vào sau khi tăng cảm xúc tiêu cực lên đến cực đại, đó chính là 1 lời tự nhận.

Tự nhận rằng bà ta (Mẫu Thụ lúc còn sống) cảm thấy xấu hổ với chính gia đình của mình khi đã không cùng bọn họ đấu tranh đến cùng, tức bà ta là 1 kẻ hèn nhát, so với 1 người phụ nữ đang trong thời kỳ mang thai cũng không bằng.

Tự nhận rằng Mẫu Thụ thực sự rất cô đơn, cô đơn đến mức phải thông qua những cái xác vô hồn kia để tạo ra các Silva rồi đặt tên cho chúng và xem chúng như gia đình của mình, chỉ là sự cô đơn này sẽ không bao giờ được vơi đi vì mấy thứ như vậy.

Tự nhận rằng "sống" như thế này thật vô nghĩa, nhất là khi bị ràng buộc với mảnh đất này, nếu có thể thì tốt nhất nó nên c·hết đi và không bao giờ hồi sinh để phải chịu cảnh bị dày vò trong vô tận này nữa.

Lúc này cả cơ thể của Mẫu Thụ như muốn nứt ra trước ảnh hưởng của sự oán hận, căm thù cùng tự trách bản thân, cảm xúc đang khiến bà ta suy sụp, đang khiến bà ta như đang phải đối mặt với phán xét đến từ chính gia đình của mình.

"Bomisiang."

Không gian như mất đi âm thanh trước tiếng hô này, không còn chút âm thanh nào ngay cả tiếng gió hay tiếng xì xào, tiếng của đất đá, tiếng tim đập, tiếng của sự sống, tất cả đều ở trên im bặt đi trước đòn t·ấn c·ông này.

Và ngay trong khi Mẫu Thụ đang mất cảnh giác nhất thì nó đã trực tiếp v·a c·hạm vào bà ta, kết cục chỉ có 1, đó chính là viễn cảnh Mẫu Thụ bị cái vòng tròn hút lấy tất cả âm thanh kia đục 1 lỗ trên thân cây.

Thông qua đó thì tất cả mọi âm vang của Mẫu Thụ cũng bị nó hấp thụ hoàn toàn, ngay cả âm vang của bài hát đại diện cho bà ta, 1 tuyệt kỹ c·ướp lấy quyền được sống ở cấp độ bản chất của ý thức, Bomisiang hay Vô Thanh.

Thứ duy trì ý thức độc lập, riêng lẻ không phụ thuộc vào u linh thể hay bản ngã chính là những hồi ức, những thứ đã từng trải qua, đó chính là thứ giai điệu cấu thành nên cuộc sống, thứ giai điệu đại diện cho kiếp của ý thức đó.

Việc b·ị c·ướp đi âm thanh, bài hát đó không khác gì là c·ướp đi thứ bản chất nhất của ý thức, mất đi giai điệu tức mất đi ký ức, mất đi trải nghiệm, mất đi tất cả, chẳng còn gì ở lại nữa và điều đó cũng khiến Mẫu Thụ hay ý thức của người mẹ kia bị xóa sổ hoàn toàn khỏi địa ngục.