Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Unknown World

Chương 51: Xứng hay không?




Chương 51: Xứng hay không?

"Trên bàn ăn thường có 3 dạng người, 1 là người ăn những món mình thích trước, 2 là ngươi để lại sau cùng, 3 là người ăn 1 cách lộn xộn, mỗi dĩa 1 đũa và đôi khi lại có tính quy luật ẩn chứa bên trong nó, biết vì sao không?"

Nghe được câu hỏi của Armin thì Việt trầm ngâm mất 1 lúc, hiện tại cả 4 đang trong tình trạng rất vi diệu, bên ngoài thì loạn hết cả lên nhưng bên trong căn phòng này thì lại rất khó hiểu, cảm giác như không khí không thông vậy.

Thật ra thì ngay từ đầu Việt có thể chọn cách lơ Armin đi và không trả lời câu hỏi này nhưng việc đó chỉ sẽ càng khiến không khí bất ổn trong căn phòng này càng được gia tăng thêm thôi, đến lúc đó thì chạy cũng khó chứ nói gì là đánh thắng được sát thủ huyền thoại tử thần?

"Để che đậy đi món mà mình thích, sợ việc những người khác biết được món mình thích, thậm chí là sẵn sàng nhường cho người khác, không ăn quá nhiều nhưng trong vô thức thì ánh mắt vẫn luôn luôn đặt về hướng dĩa đồ ăn đó."

"Chính xác, 2 dạng đầu tiên là đặc điểm mà các sát thủ thời trung cổ thường dùng để nhận biết món yêu thích của mục tiêu trong nhiệm vụ của bọn họ, nhờ việc nắm bắt được thông tin nên rất dễ hạ độc cho lần sau, 1 cách tuy thô sơ nhưng lại rất hiệu quả.

Sau này khi con người phát triển thêm về nhận thức thì sẽ cố gắng làm mọi cách để che đi món mà mình thích, cụ thể hơn như các món trên bàn ăn của các vị vua Trung Hoa, ít thì cũng phải 30-40 món, nhiều thậm chí có thể lên hàng trăm và mỗi món chỉ gắp có đúng 1 đũa.

Nhưng cách thứ 3 lại là thứ hình thành từ bản năng của vạn vật, cụ thể hơn thì đó chính là lòng tham, ánh mắt luôn nhìn về hướng thứ mà mình khao khát 1 cách hoàn toàn vô thức, muốn ăn nó nhưng lại không dám.

Không phải do bản tính rụt rè hay hướng nội mà là do sợ hãi việc bị nhìn ra món yêu thích của mình, nhưng nếu không thông qua bất cứ trường lớp huấn luyện nào thì gần như không thể nào ngăn được bản năng xảy ra 1 cách vô thức.

Đó cũng là tiền đề để các sát thủ tiếp tục phát triển thêm nhiều phương pháp hạ độc cho đến tận ngày nay, cái gì trên đời này cũng có thể là giả nhưng chắc chắn rằng chỉ riêng bản năng là thực sự phản ánh sự thật."

Những lời nói của Armin khiến cho Việt có chút suy ngẫm, ám chỉ của ông ta căn bản là trên thế giới này thật giả chẳng qua cũng chỉ là cách nhìn nhưng nếu nói về cái gì thật nhất trong tất cả thì đó chính là bản năng.

Bản năng đi săn, bản năng ngủ đông, thậm chí là bản năng động dục, v.v miễn còn đang sống thì kiểu gì cũng có bản năng trong người, dù là động vật hay thực vật, thậm chí là kể cả ở những loài sở hữu trí tuệ vượt bậc hay thấp kém thì bản năng vẫn tồn tại ở đó.

"Đừng nghe ông ta nói và cũng đừng cố hiểu nó Việt, ông ta đang cố tẩy não anh để hướng anh theo mạch suy nghĩ của ông ta đấy, ông ta từng khiến 6 trong 22 Rothchilds t·ự s·át chỉ với mồm mép của mình."

Trong khi Việt vẫn đang chìm vào trong suy ngẫm rồi nhớ về 1 số chuyện mà cậu ta từng trải qua trong khoảng thời gian sống qua thì Châu hô lên và cố kéo cậu ta ra khỏi mớ bọt bong bóng có thể vỡ bất cứ lúc nào đó.

Lời phát ra từ miệng của tử thần thường là nói thật nhưng thế giới này được vận hành và phát triển bởi những lời dối trá, tức sống 1 cuộc đời dối trá, tin vào 1 điều dối trá đôi khi lại tốt hơn là phải đối mặt với sự thật.

Cũng nhờ đó mà tử thần có thể khiến tâm trí của bất cứ ai sụp đổ chỉ bằng 1 vài lời nói đơn giản, thậm chí cả người trưởng thành cả về thể xác cùng tâm trí như Việt cũng chẳng thể nào thoát khỏi sự thao túm của ông ta.

Nhất là khi vụ Rothchilds kia đã xảy ra rất lâu về trước rồi và khả năng của tử thần trong những năm qua chỉ có càng hoàn thiện hơn chứ không hề mai một đi, dù sao ông ta cũng lẻn loi trong mọi thể loại mối quan hệ từ đó đến giờ.

Nhờ mồm mép mà dù có biết trước tử thần là 1 kẻ nguy hiểm, sẽ thao túm bản thân thì bọn họ vẫn chấp nhận cũng như duy trì 1 mối quan hệ lành mạnh, đó cũng chính là lý do mà ông ta bị liệt vào danh sách đen của Ngô thị.

Bởi vì tử thần quá hoàn hảo và cũng quá tài năng, thậm chí kể cả những thí nghiệm nhằm tạo ra 1 con người hoàn hảo hay thậm chí là khái niệm chỉ tồn tại trên lý thuyết cũng chẳng thể nào so bì được với ông ta.

Và cũng thật lạ kỳ, càng hoàn hảo thì càng phi thực tế, con người luôn vừa cố gắng tiếp cận gần hơn với nó mà cũng vừa sợ hãi cực độ nó rồi gán cho nó 1 cái mác ảo tưởng, không thể tồn tại, ấy vậy mà tử thần vẫn có thể dễ dàng chiếm được lòng tin của bất cứ ai.



"Bé con thông minh hơn bố của mình vào độ tuổi này nhiều đấy, con người thường sợ hãi những thứ mà bản thân không thể hiểu, đó cũng là nguồn cơn của nỗi sợ nguyên thủy nhất, là thứ khiến cho tiếng thét đầu tiên được cất lên.

Nhưng nói thật thì ta không tới đây để làm hại bất cứ ai cả, bé con có thể lựa chọn giữa việc tin ta hoặc không, có điều bé con nghĩ rằng nếu ta thực sự tới đây để g·iết 1 trong 2 thì có ai ở đây có thể cản ta được hay sao?"

"Đừng trêu chọc lũ trẻ nữa Armin."

"Chẳng phải anh đang 'câu' thời gian cho em hay sao?"

"Con bé nói đúng đấy, không nên tin anh ngay từ đầu."

"Chỉ cần em tin anh thì vậy là quá đủ với anh rồi."

"Mồm mép đấy, nhưng đó cũng là điểm cộng của anh."

"Vậy anh được bao nhiêu điểm trên thang đo của em?"

"Thử đoán xem? Nhưng dẹp chủ đề này qua 1 bên trước, cứ làm cho xong nhiệm vụ trước đã."

"Cũng đúng, quay lại cuộc nói chuyện của 2 người đàn ông nhé, thật ra thì chúng ta là họ hàng xa đấy, kiểu cực xa, không biết đường nào mà lần, nhưng đúng thật là huyết mạch của họ Trần đang chảy trong cơ thể này."

Đây là 1 tin tức rất chấn động, với 1 người thậm chí vẫn chưa ổn định lại tinh thần sau những lời nói trước đó của Armin như Việt thì nó lại càng gây ra nhiều hệ quả hơn nhưng với 1 người cảnh giác tử thần ngay từ khi ông ta bắt đầu mở miệng như Châu thì còn lâu cô ấy mới tin mấy lời này.

"Trò đùa hay thật đấy, hệt như chuyện tử thần cũng giống hệt như bao người đàn ông t·inh t·rùng lên não khác, yêu 1 cô gái thua kém mình rất nhiều tuổi, có thể với những người không biết thì cả 2 đều là tin đồn nhưng cái nào thật, cái nào giả cũng quá rõ ràng đối với những người hiểu chuyện rồi."

"Ừm ta cũng tin như vậy, đôi khi thật giả cứ lẫn lộn hết cả lên, thậm chí ta cũng chẳng tin nổi rằng cả đời này mình sẽ dành tình cảm cho 1 ai đó khác ngoại trừ những kỷ niệm mà ta đã từng trải qua bất lâu nay.

Nhưng nhìn rộng ra thì ta cũng nhận thức được rằng những thứ mà ta coi là mình đã tốn cả đời để trải nghiệm như lăn lộn trong t·hế g·iới n·gầm hay việc trở thành sát thủ hàng đầu thật ra cũng chỉ là 1 con số lẻ của những cá thể siêu việt.

Tuy ta không nhớ chính xác mình đã sống được bao nhiêu năm do ngày trước ta cũng chỉ là 1 cô nhi, thậm chí là không khác gì lũ chuột lụt lọi rác lên ăn nhưng chắc cũng gần 50 năm gì đó, có điều so với những thực thể to lớn hơn thì 50 năm có khi cũng chỉ đủ để bọn họ đánh được nửa giấc."

"Tóm gọn lại ý của ông là tuổi tác không quan trọng có đúng không?"

"Đương nhiên rồi, yêu vào thì nó khác lắm, thật ra ta cũng chẳng hiểu tại sao cô ấy lại để ý tới 1 người như ta đâu, ta cảm nhận được rất rõ sự quan tâm của cô ấy đối với ta nhưng chủ yếu là theo phương diện tò mò, muốn chăm sóc, giúp đỡ thôi.

Ấy vậy mà giờ đây cả 2 ta tới được với nhau mới tài chứ, ta cũng chẳng hiểu nổi cô ấy tìm ra được trên người ta điểm tốt nào nữa, nhưng mà kệ đi, được đến đâu hay đến đó, dù sao bố vợ ta cũng gặp qua rồi chứ không phải là không."

Luci ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa 2 bên mà muốn đập mặt xuống bàn, hơn cả Châu vẫn chưa nhận thức được rằng bản thân ngớ ngẩn đến mức độ nào, cô ấy hoàn toàn bị câu chuyện của Armin dẫn dắt quên mất cả đường về.



Đây chính là khía cạnh đáng sợ nhất của mọi hành động thao túm, tưởng mình là kẻ trên cơ, đã thoát ra khỏi lòng bàn tay của kẻ địch rồi nhưng thật ra thì vẫn chỉ đi lòng vòng trong đó mà không hề nhận ra bản thân đã sớm mất đi lối thoát duy nhất.

Khả năng thao túm của Armin thực sự quá kinh khủng, đến Luci cũng phải công nhận điều đó và chính bản thân cô ấy cũng hiểu rõ thứ tài năng này đáng sợ đến cỡ nào vì ông của cô ấy chính là 1 kẻ như vậy.

Chúa Jesus được tạo ra dựa theo mô bản của ông ấy và đương nhiên khác với chúa Jesus, lúc ông ấy bước đi trên con đường cứu rỗi, tức đạp bước lên con đường thành thần thì hoàn toàn không có mấy cái truyền thuyết như được Chúa Trời gửi gắm xuống để giải thoát con người, v.v.

Ông ấy thực sự thông qua miệng lưỡi của mình để tạo ra cả 1 giáo phái và những tín đồ đó sử dụng lại chính những lời nói đó của ông ấy để tạo ra giáo lý, ông ấy chính là Tất Đạt Đa, Khổng Tử, là những kẻ dựa vào chính bản thân để lan truyền lời nói của mình đến tất cả, thậm chí là khiến tất cả phải tin phục.

"Tình yêu không ẩn chứa yếu tố lợi ích nó vậy đấy."

"Em nói sai rồi, mọi mối quan hệ trên đời này đều phát sinh từ lợi ích dù ít hay nhiều, anh yêu em cũng là vì khao khát nhận được 1 thứ gì đó từ em, cụ thể hơn thì đó là tình yêu của em, dù muốn hay không thì nó cũng là sự thật."

"Vậy thì em khác gì anh?"

"Đương nhiên phải khác rồi, trong lòng của anh thì em là nữ thần duy nhất, là 1 tồn tại siêu việt mà 1 người phàm như anh dù có cố gắng đến c·hết đi sống lại cũng không thể nào lý giải được, 1 tồn tại như vậy thì làm sao có thể dùng luận lý bình thường để suy diễn được."

"Nghe anh nói mà em muốn đào 1 lỗ để chui thẳng xuống chi nhanh, mà đừng trêu chọc bọn nhóc nữa, về căn bản thì cô bé nói có phần đúng nhưng ngược lại đấy, trên người cô bé có lẻn loi 1 chút năng lượng còn sót lại của vị kia.

Chắc hẳn đã gặp qua rồi nhỉ? Quỷ tộc đầu tiên được phong thần ấy, chắc hẳn cô bé không thấy được mặt do thần lực nhưng chắc hẳn thấy được đại khái dáng hình bên ngoài rồi đúng không? Vậy theo cô bé nghĩ thì ông ta có già đi sau chừng đó năm hay không?

Ta cũng vậy thôi, tuy không phải thần nhưng được sự chúc phúc từ thần, thậm chí có thể nói là nhiều quá mức cần thiết, mà thật ra thì chẳng cần nhất định phải liên quan đến thần thì mới trẻ mãi không già hay gần như không thể c·hết được đâu.

Chỉ cần mạnh đến mức có thể chống lại được bản chất của thời gian là được, trên đời này tuy không quá nhiều nhưng vẫn có khá nhiều kẻ như vậy, thậm chí có kẻ còn mạnh đến mức phá vỡ được mọi ràng buộc để tiến tới nơi cao hơn.

Cái đó chúng ta gọi là phá vỡ giới hạn của hệ thống, trở thành thực thể không phải là thần nhưng mạnh hơn cả thần, tuy ta không đến mức độ đó nhưng nói chung là đủ để sống sót qua 5000 năm mà không hề biến đổi so với trước.

Nói rõ ra thì ta sống cùng thời với tổ tiên của cô bé đấy, đương nhiên ta cũng trải qua cuộc đại di cư và cũng chứng kiến không ít cá thể bị vứt bỏ ở lại vì bản thân quá yếu, trong đó có cả 1 phần nhỏ Ngô thị.

Nên trong mối quan hệ này thì ta mới là bên già hơn, thậm chí là già hơn rất nhiều, hơn cả ta cũng có thể coi là có quen biết với tổ tiên của Armin cùng đứa trẻ này và đúng đấy, cả 2 tên này thực sự có máu mủ với nhau."

Nghe xong thì có vẻ như đầu óc của Châu trở nên hơi quá tải, quá nhiều thông tin được truyền đạt chỉ trong phút chốc khiến cho bộ xử lý của cô ấy khó lòng mà vận hành trơn tru được, ngay lúc này thì Việt cũng ngay lập tức thế chỗ vào.

"Là thật sao?"

Lúc này thì Armin cũng đưa cho Việt xem kết quả xét nghiệm từ máy.

"Thật 100% đương nhiên có thể chọn tin hoặc không nhưng với nhóc thì đây là 1 cơ hội có đúng không? Cơ hội để trở thành kẻ mạnh, dù sao có rất nhiều thứ mà dù nhóc có cố đến bao nhiêu cũng chẳng thể nào đạt được."



"Ông không có lý do gì để lừa tôi cả đúng không?"

"Đúng vậy, mà tại sao ta phải lợi dụng nhóc khi người mà ta yêu lại là cháu gái của chủ thư viện cơ chứ?"

"Chủ thư viện?"

"Tên gọi thôi, thư viện là tên gọi của tộc chúng ta, ông của ta năm xưa đã đặt như sau khi trải qua thử thách của thần, tới hiện tại thì nó thành tên gọi của tộc chúng ta luôn, còn danh phận mỗi người thì lại được gắn với 1 yếu tố nằm trong thư viện.

Trong thư viện ngoài chủ thư viện ra thì bộ xếp cao nhất là bộ bìa sách bao gồm Giovanni của gáy sách, Samuel của hình ảnh mặt trên, Ori của mặt dưới và Paimon của tên sách, thân phận của ta là con gái độc nhất của Giovanni.

Vì cha của ta căn bản là tồn tại dạng không phải thần nhưng hơn cả thần kia nên ông ấy chưa từng truyền lại cái tên này cho bất cứ ai trong 5000 năm qua, có thể hiểu rằng ông ấy muốn ta hoặc ít nhất là dòng dõi của ta kế thừa lấy nó.

Giờ kho Armin xuất hiện thì ông ấy muốn truyền lại cái tên này luôn, đương nhiên là phải trải qua ít nhất vài chục năm là thử rồi mới lên chính thức được, nhưng về căn bản thì trong tương lai người đàn ông này sẽ là kẻ chỉ xếp dưới chủ thư viện trong thư viện."

"Hừm, nếu là như vậy thì tôi không có bất cứ giá trị gì thật nhưng xuất thân của tôi, không phải nói đúng hơn là họ Trần chúng tôi bắt nguồn từ đầu?"

"Nhà Brown, không thuộc bộ xếp nào nhưng lại nắm giữ vai trò cực kỳ trọng yếu, còn về đặc điểm nhận dạng thì nhóc nhìn qua phong cách ăn mặc của Armin là biết, nhà Brown là những quý ông của quý ông, tuy không quá trọng hình thức nhưng cốt cách lại như này đây."

"Vậy năng lực của thư viện có liên quan gì đến mấy kỹ thuật ném viên đá khiến cơ thể của mục tiêu bị biến dạng theo chiều hướng xoắn lại theo chiều quay của viên đá hoặc khiến cho đối phương tự lăn quay ra c·hết sao hay đó là năng lực đặc thù của nhà Brown?"

"Thông minh đấy, có thể nhận ra được điểm khác thường, mà chắc nhóc cũng nhìn ra những bước di chuyển quỷ dị ban đầu của ta nhỉ? Cái đó kỳ công phết chứ chẳng đùa đâu, đương nhiên cũng là do ta có 1 sư phụ đủ tốt nữa."

"Ehem, chắc nhóc đã xem qua 2 trận đấu trong đấu trường của Armin rồi đúng không?"

*Gật đầu.*

"Trận đầu tiên thì chỉ bao gồm năng lực cơ bản của tộc ta mà thôi, ai cũng có thể học được nhưng sang đến trận thứ 2 thì lại là đặc thù của từng người và đó cũng là dạng năng lực mạnh nhất của tộc ta.

Còn về việc học thì lúc ta dạy cho Armin thì anh ấy đã tự thức tỉnh được từ rất lâu về trước rồi, mang thành tích này về thư viện cũng có thể xếp hạng cao tại bảng xếp hạng độ tuổi thức tỉnh, còn nhóc thì hiện tại vẫn chưa thức tỉnh.

Có thể hiểu rằng Armin có tài năng hơn, điều này cũng có lý giải tại sao huyết mạch của anh lấy lại cao như vậy, thậm chí nó gần đạt được tới độ tinh thuần 100% chỉ xuất hiện trên lý thuyết, còn nhóc thì ở mức trung bình.

Hơn cả vì sinh sống trong môi trường này cũng như không thông qua bất cứ khóa đào tạo nào từ bé của thư viện nên thiệt thòi là cực kỳ lớn, trung bình mấy đứa có độ tinh thuần huyết mạch như nhóc thì thường sẽ phải thông qua nghi thức thức tỉnh nhưng như ta nói đấy, nhóc chưa thông qua bất cứ khóa đào tạo nào cả.

Ta cũng biết nhóc đang nghĩ gì, vì sao ta chỉ nói nhóc cùng Armin là hậu duệ của tộc Brown trong khi cả 2 đều có nguồn gốc từ họ Trần mà ra? Vậy ta hỏi thử nhóc nhé, họ hàng ngoài 3 đời có thực sự là có thể xem là họ hàng được không?

Thậm chí xa hơn nữa đi, con người tiến hóa từ vượn cổ và đương nhiên ban đầu cũng chỉ có khoảng vài trăm đến vài ngàn cá thể là cùng, giờ tại sao nó lại đông đảo đến như vậy? Không phải tất cả đều có thể xem là họ hàng của nhau hay sao?

Quan trọng ở đây là xứng hay không, không phải tự dưng mà 1 nhánh của Ngô thị lại bị vứt bỏ tại đây, không phải là do bọn họ chưa sẵn sàng mà là vì bọn họ không xứng, nhưng quỷ tộc thực sự quá trừu tượng.

Thư viện chúng ta chỉ lấy độ tinh thuần huyết mạch để nói chuyện, có thể nhóc là họ Trần thuần chủng chứ không phải là 1 nhánh nhỏ thất lạc từ lâu nhưng đó là với họ Trần còn nhà Brown thì chỉ có nhóc cùng Armin mới xứng để bọn họ coi là dòng dõi của mình."