Chương 22: Khởi đầu mới của tộc Dwarf.
Sau khi dùng xong bữa trưa thì phụ huynh 2 bên cũng ra về luôn, dù sao thì mẹ của cô ấy cũng đang gấp, bố mẹ của Việt cũng nhân cơ hội đó để thoát lẹ trước khi bị kéo lại làm khách, thấy vậy thì cậu ta cũng chỉ biết tiễn bọn họ đi thôi chứ chẳng biết làm gì hơn.
Dù sao thì ai cũng có việc mà bản thân cần phải lo lắng lấy, việc tới đây để gặp mặt 2 đứa nhóc này cũng được coi là quý hóa quá rồi, Việt chẳng có gì phải bận lòng cả, nếu có thì chắc chỉ là cả bố mẹ ruột cùng mẹ vợ đều quá kỹ tính.
Kỹ như thế nào thì ehem, chỉ cần tinh ý 1 chút là sẽ phát hiện ra trong phòng của cả có rất nhiều hộp "kẹo cao su" thậm chí trong tủ còn để có mấy chồng lên nữa, chỉ cần mở ra thì thứ đầu tiên đập vào mặt không phải là quần áo mà là "kẹo cao su".
Mà thật ra thì đây cũng là thứ chắc chắn phải có thật, dù sao không phải lúc nào Việt cũng tự tin được rằng mình có thể kiểm soát mọi chuyện, có chúng thì cậu ta sẽ yên tâm hơn, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là bản thân cố gắng tiết chế nhất có thể nữa.
Thật ra thì cũng bởi vì có chúng nên Việt mới yên tâm hơn mà đã yên tâm hơn thì cả về tâm trí cùng thể xác của cậu ta đều được thả lỏng, đây là 1 dấu hiệu rất nguy hiểm bởi vì nó sẽ khiến cậu ta dễ dàng bị dục vọng nhấn chìm.
Việt chưa bao giờ trách cô ấy vì đã liên tục khiêu khích cậu ta, thứ nhất thì mẹ cô ấy cũng nói rồi đấy, cô ấy "hỏng" rồi, có gửi trả về cũng không sửa được, nên đây là vấn đề mà bản thân cậu ta phải tự đối mặt.
Thứ 2 thì là do bản thân Việt hiểu rõ đạo lý rằng nếu như cậu ta thực sự thanh tịnh thì dù cô ấy có cố đến bao nhiêu đi nữa thì cậu ta vẫn sẽ không bao giờ bị dục hỏa khống chế, ngay từ đầu cậu ta đã muốn nên mới có chuyện bị nó khống chế.
Giống như việc nhìn 1 đứa trẻ cởi truồng tắm sông cùng nhìn 1 người phụ nữ trưởng thành k·hỏa t·hân vậy, không phải tự dưng mà hầu hết đều không thấy hứng thú với cái đầu tiên mà lại bị cái thứ 2 thu hút.
Đương nhiên đây là 1 ví dụ rất thiếu chính xác vì trên đời này không thiếu mấy người có tư tưởng biến thái, đương nhiên Việt không thể phê phán bọn họ nếu như bọn họ chưa làm gì, mà thật ra theo lý nào đó thì cậu ta cũng xếp vào dạng đó, buôn hết muốn nói.
Mà nói chung là mỗi người có từng gu riêng của mình, khi gặp người không hợp thì muốn cũng không lên được còn ngược lại thì dù người ta chỉ lướt qua thôi cũng lên rồi, chính vì thế nên việc học cách khống chế bản thân rất quan trọng.
Không có sự bảo hộ nào an toàn hơn việc học được cách khống chế bản thân, nói chung là Việt muốn hướng tới 1 mối quan hệ thực sự lành mạnh hơn dù ngay từ đầu cả 2 đã bị ràng buộc bởi những yếu tố không lành mạnh lắm.
Trong khi Việt đang tự nhắn nhủ với bản thân vì tương lai của cả 2 thì đương nhiên cô ấy tỏ ra không mấy vui vẻ lắm, đương nhiên cậu ta cũng nhận ra điểm này, cô ấy đem hết đống đó bỏ vào sọt rác thì đã đành, đây không khéo cô ấy còn cố tình đâm lủng rồi đưa cho cậu ta dùng thì lại c·hết dở.
Chính vì thế nên Việt lại càng phải vững tâm hơn, bị dụ dỗ 1 cái là có khi kế hoạch tương lai đi tong sạch, giống như việc cậu ta hứa với lòng mình là sẽ không mà ngay 1 ngày sau đó cả 2 đã kéo nhau vào nhà nghỉ vậy.
Còn với cô ấy thì đầu óc của cô ấy hỏng rồi, không cứu vãn được nữa, đến nhạc mẫu đại nhân cũng bó tay thì Việt cũng chịu mà thôi, hơn cả bà ấy trong lúc rửa bát với cậu ta cũng có nhắc qua về vấn đề cơ thể của cô ấy.
Đương nhiên là bà ấy quan tâm tới tình trạng sức khỏe của con gái mình rồi, hơn cả bà ấy cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy được bộ mặt này của cô ấy, có thể nói đây là lần đầu tiên trong 14 năm cô ấy lộ ra 1 bộ mặt như thế này.
Có thể là do bà ấy đã quá tự do trong việc để cô ấy tìm tòi về vấn đề sinh dục thật, nhưng đồng thời bà ấy cũng cảm nhận được sự xấu hổ của cô ấy trong đó, tức là không thể cứu nhưng lại là bản chất thật.
Tôn trọng nó hay không thì phụ thuộc vào Việt, đừng bao giờ coi thường sức mạnh của tình yêu, nhất là ở những kẻ điên vì tình như cặp đôi này, cậu ta thì từ 1 thiếu gia trở thành 1 kẻ vô gia cư đúng nghĩa rồi lại trở thành 1 người nội trợ kiểu mẫu.
Việt có thể thay đổi được là vì do cậu ta quá yêu cô ấy, yêu đến mức sẵn sàng hy sinh vì cô ấy và đương nhiên cô ấy cũng vậy, hiện tại thì chưa nhưng chỉ cần cậu ta hơi chán ghét 1 chút là cô ấy sẽ thay đổi ngay, mà thật ra thì có khi lại có cậu ta 1 chém nữa cũng nên.
Nhưng không thể phủ nhận được rằng kể từ lần gặp mặt cuối cùng đó đến giờ thì cô ấy đã thay đổi quá nhiều, ngoại hình chỉ là yếu tố bề ngoài nhưng cả tính cách nữa, vẫn giữ nguyên tính cách quan tâm thái quá với Việt nhưng cách biểu lộ nó đã thay đổi quá nhiều.
Có thể nó là do quá trình phát triển, dù sao lúc đó cô ấy cũng mới 6 tuổi, phát triển lên thì là độ tuổi dậy thì nổi dậy rất dễ thay đổi về tính cách nhưng không thể phủ nhận được rằng cô ấy thành ra như hiện tại cũng là vì Việt cả.
"Ehem, tuy anh biết là em sẽ không nghe nhưng anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi, hơn cả theo luật pháp thì anh phải vào tù ngồi đấy, đương nhiên hiện tại anh đã đáng bị tống vào trong đó rồi, anh cũng hy vọng rằng em sẽ hiểu được tâm ý của anh."
Vào lúc này thì cố ấy đang nằm trên giường, tuy chân của cô ấy đã khá hơn rồi nhưng muốn đi lại được bình thường thì vẫn phải nghỉ ngơi thêm nữa, còn về phần Việt thì cậu ta đang ngồi ở mép giường để gọt hoa quả cho cô ấy.
Nói chung thì Việt cũng chỉ nói ra những lời nói thật lòng của cậu ta mà thôi, ngay từ đầu cậu ta đã quan tâm đến cảm nhận của cô ấy nên mới nói và cũng chính vì điều đó nên cũng có nghĩa là mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Ngay sau đó thì cô ấy cũng trực tiếp ôm lấy Việt từ đằng sau rồi đặt con dao trong tay của cậu ta xuống cái bàn trái cây, lúc mà cậu ta đang tưởng rằng những lời nói vừa rồi của mình sẽ có ít gì đó đọng lại trong đầu của cô ấy thì cậu ta đã bị cô ấy quật thẳng lên giường.
Hơn cả là cô ấy chỉ cần dùng sức phần thân trên để làm điều đó mà thôi, đúng là quái vật, hơn cả cơ thể của cô ấy cũng không cơ bắp lắm, nó chỉ cân đối thôi nhưng đủ sức để quật 1 người đàn ông trưởng thành như thế này thì quả đúng là quá kinh khủng.
Hơn cả tại sao dưới gối của cô ấy lại có bộ khóa 2 tay được xích vào giường? Rồi chúng còn vừa y với Việt nữa chứ, đừng nói là cô ấy định dùng nó đấy nhé, nhưng may mắn thay là mọi chuyện chỉ dừng lại ngang đoạn cậu ta bị cả người cô ấy nằm đè lên.
"Anh biết không, chuyện mà anh nhắc nhở em thật ra là do anh cũng có 1 phần muốn nó xảy ra đấy, giọng điệu của anh không phải là dạng nó sẽ không xảy ra mà là không muốn nó xảy ra, tràn đầy yếu tố không chắc chắn tức là bản thân anh vẫn mong muốn điều đó."
Có thể hiểu là Việt vẫn đang cố gắng né tránh, theo quan niệm của cậu ta thì đó là thứ cần có để đảm bảo sự lành mạnh trong mối quan hệ của cả 2, đương nhiên nó chẳng có gì là sai cả, bởi lẽ không có ai hoàn hảo.
Không thể nói tình yêu của cả 2 là tình yêu hoàn toàn thuần khiết được, nó đương nhiên có xen lẫn yếu tố t·ình d·ục vào nhưng quan trọng là phải học được cách hạn chế nó nhất có thể, đây cũng là việc mà Việt đang cố làm.
"Anh chưa bao giờ phủ nhận là mình không muốn cả, chỉ là anh muốn tốt cho đôi ta mà thôi, em cũng thấy rồi đấy, tuy nhắc nhở chúng ta qua về chuyện này nhưng cha mẹ chúng ta không hề cấm tiệt nó mà chỉ dừng lại ở mức độ truyền đạt suy nghĩ của bọn họ cho chúng ta.
Bởi lẽ bọn họ biết rằng để 2 ta ở gần nhau vào cái độ tuổi này thì kiểu gì cũng như thỏ vào mùa sinh sản thôi, bọn họ không ngăn được mà thật ra cũng chẳng muốn ngăn ngay từ đầu, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải nhất thiết như vậy.
Như mẹ em nói đấy, tình trạng cơ thể của em không thích hợp, đây không phải là cái cớ mà anh sử dụng để hạn chế em mà là dùng để hạn chế chính anh nữa, bởi vì anh cũng rất muốn bị dục vọng cuốn trôi đi."
"Vậy sao? Thật ra đó cũng là thứ mà em muốn nghe nhất đấy, tạm thời em sẽ tha cho anh 1 thời gian nhưng sắp tới thì mọi chuyện sẽ khác, có thể là trong lúc anh đang ngủ say chẳng hạn, bởi lẽ hiện tại đặc quyền của anh đã hết rồi."
Nghe xong thì Việt nói 1 ngụm nước bọt, nếu thật vậy thì chặng đường sắp tới của cậu ta sẽ rất rất khó khăn đây, đương nhiên không phải là không có cách nhưng nó có hiệu quả hay không thì vẫn là 1 dấu chấm hỏi.
"Anh có thể xin được 1 chút quyền riêng tư hay không?"
"Không."
1 sự khẳng định, cô ấy nói 1 cách cực kỳ thẳng thắn, tầm này thì Việt cũng hết đường thoát khỏi bàn tay cô ấy rồi, chỉ có thể cố gắng ngăn ngừa hoặc kéo dài thời gian nhất có thể mà thôi chứ tầm này cô ấy có khi đè ngược cậu ta ra luôn chứ đùa.
"Vậy em muốn anh phải làm sao đây?"
"Thì cứ là chính anh là được, không cần phải trở thành người khác đâu, chỉ cần em là kẻ khác thường trong mối quan hệ này là được rồi, đương nhiên em hiểu rõ anh đang nghĩ cái gì trong đầu nên đừng có nghĩ tới chuyện dùng đai trinh tiết để làm khó em."
C·hết tiệt, khả năng quái quỷ này thực sự quá khó chịu, thế này thì mọi kế hoạch của Việt căn bản là đều phá sản trước khi nó có thể được thực hiện, căn bản là không chừa bất cứ đường lui nào cho cậu ta cả.
"Em biết đấy, làm mẹ từ trẻ thật ra cũng không tốt đâu, hàng xóm nói này nói nọ, phẩm giá các thứ, rồi cả sức khỏe nữa, nói chung là chúng ta có nhiều thời gian mà đúng không, đâu phải cứ nhất thiết là lúc này đâu."
"Em không ngại đâu, nhưng đúng như mẹ nói, anh đặt trọn niềm tin vào em nên em không có ý định phản bội lại nó, giờ chúng ta cùng cá cược nhé, nếu như sau cuộc họp lần này mà em vẫn ung dung trở thành tộc trưởng thì anh sẽ phải nghe theo em."
"Còn nếu không thì sao?"
"Thì đương nhiên là chờ đến khi em chính thức trở thành tộc trưởng rồi, em sẽ không để anh phải phụ lòng, dù phải đối mặt với thứ gì đi nữa thì em vẫn sẽ cố gắng trở thành tộc trường cho bằng được."
"Anh hy vọng là em sẽ không thất hứa giữa chừng đấy."
"Anh không cần phải nghi ngờ về nhân phẩm của vợ mình đâu."
Nhắc đến đây thì Việt mới nhớ đến chuyện hôn ước của cả 2, thấy mẹ của cô ấy không nói gì cũng khiến cậu ta quên mất, đương nhiên chuyện của cả 2 chắc chắn thành rồi, nhưng cậu ta vẫn chưa rõ thời gian là vào lúc nào.
"Còn về chuyện hôn ước thì sao? Mẹ em có nói bao giờ tổ chức không?"
"1 tháng sau sẽ làm 1 bữa tiệc nhỏ để thông báo chuyện của 2 ta, tức là chúng ta phải về nhà em 1 chuyến đấy còn chuyện chính thức thì vào buổi tiệc sinh nhật 16 tuổi của em thì cũng là ngày cưới của chúng ta luôn."
"Boss! Boss! Boss!"
Nghe thấy tiếng kêu thì Phantom cũng chợt bật dậy, lúc này thì cậu ta đã tới được trại tập trung của những đứa con của Ivaldi, cũng là nơi mà những Dwarf nghe theo lời kêu gọi của cậu ta tập hợp lại.
Quá trình di chuyển từ chỗ Thorin đến đây mất khoảng 1 tuần đi đường, kể từ ngày Phantom tới đây đến hiện nay đã trải qua hơn 20 ngày rồi, giờ thì nơi này đã tái thiết được kha khá để trở thành 1 khu dân cư cho tộc Dwarf trong tương lai.
Còn giấc mơ lúc nãy cũng không phải là giấc mơ đâu, nó thực sự là chuyện đã xảy ra trước khi Việt vào lại Unknown World, nếu đổi ra giờ ngoài kia thì đâu đó khoảng 4 giờ trước, chẳng qua là không hiểu vì 1 lý do nào đó mà nó gần đây thường hay xuất hiện trong giấc mơ của cậu ta mà thôi.
Chắc 1 phần cũng là do Việt đã quá háo hức về cái ngày đó, dù sao đó cũng là 1 chuyện vui, nhưng tạm thời bỏ chuyện đó qua 1 bên, hiện tại cậu ta đang phải điều hành 1 khu tập thể với hơn 20 cá thể Dwarf.
Đương nhiên Việt cũng đã tham khảo các mô hình dân cư làng xã ngoài kia rất nhiều để đưa vào đây, mọi thứ vẫn đang vận hành rất trơn tru và các Dwarf vẫn đang lũ lượt từ khắp nơi kéo tới hưởng ứng theo lời kêu gọi của cậu ta.
Còn Dwarf mới đánh thức Phantom dậy thì là 1 trợ lý tạm thời của cậu ta, Dwarf này có tên này Dragunt, tên này rất đặc biệt vì ngoại trừ biết rèn đúc nhờ kế thừa từ dòng dõi Durinn ra thì hắn còn biết thêm cả thuật biến hình nữa.
Ngoài ra thì Dragunt cũng là Dwarf có tư chất lãnh đạo tốt nhất trong tất cả, mà thật ra thì tài lãnh đạo của đám Dwarf thuộc dòng dõi Durinn đều nát như nhau cả, việc có 1 đứa khá hơn những đứa còn lại như thế này đã là may mắn lắm rồi.
Ngoài ra thì Dragunt còn sở hữu tư tưởng về đường lối phát triển rất sáng lạn nhưng vẫn đảm bảo được yếu tố thực tế nên chuyện được Việt cho làm thư ký bên cạnh cậu ta cũng là dễ hiểu mà thôi.
Dù sao Việt cũng chẳng thể nào mãi mãi ở lại đây được, cậu ta vẫn có cuộc sống ở thế giới khác, mà mỗi giờ cậu ta trải qua tại đó thì ở đây đã đi 10 ngày, cậu ta cần có 1 đại diện đứng ra thay mình lãnh đạo tất cả trong khoảng thời gian đó.
Hơn cả tộc Dwarf cũng nên bắt đầu tự lập để tương lai còn hướng tới khai quốc, tuy hiện tại là không thể nhưng trong 1 tương lai nào đó, khi dân cư đã đủ nhiều thì cũng nên tiến hành khai quốc để chứng minh sự tồn tại của bản thân và hoàn thành ước mơ của Durinn.
"Có chuyện gì sao?"
"Cây nỏ của phụ thân đã được nâng cấp thành công thưa ngài."
Hiện tại Phantom cũng đã lên tới lv 5 rồi nên đương nhiên cậu ta cũng cần có 1 đó đúc lại cây nỏ kia lên lv 5, dù sao đồ không giới hạn lv sử dụng và đồ chỉ dành cho lv 5 trở lên cũng có những sự chênh lệch nhất định về mặt chỉ số.
"Vậy sao? Còn chuyện thi công đập nước để chặn dòng lũ như thế nào rồi?"
Bởi vì là khởi đầu của 1 nền văn minh nên tộc Dwarf cũng có rất nhiều chuyện phải giải quyết, bình thường thì bọn họ sinh sống trên núi đồi để tiện cho việc khai thác khoáng sản nhưng để tính kế lâu dài thì chuyện chuyển xuống đồng bằng là hiển nhiên.
Ở đây thì tộc Dwarf cũng gặp rất nhiều vấn đề như l·ũ q·uét các thứ, rồi sang tới trồng trọt nữa vì tộc Dwarf trước đó vẫn thường chỉ thông qua việc săn bắt hái lượm để kiếm cái ăn qua ngày, sang tới thuần hóa động vật để biến chúng thành gia cầm, gia súc, v.v.
"Đã hoàn thành hơn phân nửa ạ, tất cả là nhờ loại đất sét mà boss đã tìm ra, nếu chỉ sử dụng các khúc gỗ cùng cành cây thông thường thì sẽ có rất nhiều nước bị rò rĩ qua nhưng giờ thì nó đã được hạn chế rất nhiều ạ."
"Vậy việc canh tác thì như thế nào rồi?"
"Vẫn đang làm rất ổn ạ, dưới đồng bằng này chất lượng đất tơi xốp hơn nhiều trên vùng đồi núi, gặp thêm khu vực này sau cơn thịnh nộ của phụ thân đã sinh ra rất nhiều dòng sông nên phù sa từ thượng lưu đã khiến đất canh tác của chúng ta trở nên màu mỡ hơn."
"Thuần hóa thì sao?"
"Đây là 1 vấn đề nan giải ạ, những loài mà chúng ta bắt được gần đây vẫn tuyệt thực trường kỳ."
"Hừm, đúng là 1 vấn đề rắc rối, tộc nào cũng có lòng kiêu hãnh riêng nhưng ta rất tò mò là liệu trong khoảnh khắc đối mặt với tử thần thì bọn chúng sẽ chọn con đường nào đây? Trong 3 bữa sắp tới đừng mang đồ ăn tới cho chúng nữa."
"Vâng ạ."
"Còn tình hình dân sự thì như thế nào?"
"Có 1 số Dwarf cái đã bắt đầu mang những triệu chứng mà ngài gọi là giai đoạn đầu của mang thai rồi ạ, bởi vì chúng tôi không có kinh nghiệm nên hy vọng được ngài quan tâm nhiều hơn."
"Cứ làm hệt như ta nói là được, mà ngươi nhắc ta mới nhớ là cũng đã muộn rồi, khoảng thời gian từ 20 ngày đến 1 tháng sắp tới coi như là 1 thử thách đối với ngươi, ta hy vọng khi ta trở lại thì mọi chuyện vẫn sẽ ổn."
"Ngài sẽ rời đi sao?"
"Đúng vậy, cứ làm theo những gì ta đã dạy trước đó là được rồi, gặp khó khăn cũng đừng ngại, hãy cố gắng thử theo cách của mình, bởi lẽ như ngươi cũng biết rồi đấy, ta là 1 Elf, còn đây lại là cộng đồng Dwarf, vào 1 ngày nào đó ta sẽ rời khỏi cõi Nidavellir này để bắt đầu cuộc hành trình ngoài kia hệt như Durinn năm xưa vậy."