Ưng Nô

Chương 19




A Luật Tư y như một con sói hoang nổi điên, y mở to đôi mắt đầy tơ máu quát: “Ngươi là ai! Hôm nay ta quyết bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”



“Ta là ai ư? Ta là hoàng đế Đại Ngu!”



Tiếng Lý Khánh Thành từ trên cao truyền xuống giữa đêm khuya tĩnh mịch, tất cả những ai ở gần đó lúc này đều nghe rõ mồn một.



“Năm đó người Hung Nô các ngươi thừa cơ Trung Nguyên nội loạn, dám cả gan xuất quân xâm chiếm, đồ sát bách tính Trung Nguyên chúng ta, sát hại con dân Đại Ngu chúng ta, nơi nào vó ngựa Hung Nô xéo qua, mười thành trấn thì đến chín thành diệt vong, các ngươi cưỡng gian phụ nữ, sát hại đàn ông, trên tay cũng vấy đầy máu tươi, hôm nay chẳng qua mới bắt các ngươi trả giá có mấy ngàn đầu người mà thôi!”



“Mười lăm năm trước ngươi bị cha ta đánh cho tan tác thảm hại, bỏ chạy kinh hồn táng đảm, bây giờ lại giở thủ đoạn cấu kết với Phương hoàng hậu mưu hại phụ hoàng ta. Phụ hoàng ta mất rồi, ngươi tưởng rằng Đại Ngu không còn ai có thể ngăn cản đám quân ẻo lả các ngươi sao, một lũ ô hợp?”



Gần vạn người trong thành nghe xong lời này đều đồng loạt rùng mình.



Một binh sĩ phải phiên dịch lời Lý Khánh Thành thành tiếng Hung Nô, hắn đang cố gắng hết sức để dịch thành lời, thế nhưng chỉ vừa mới ngẩng đầu lên, nghe được hai tiếng “hoàng đế”, liền run rẩy không tin nổi mà quay lại nhìn Lý Khánh Thành.



Trong đêm tối, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt thanh tú của hắn, tất cả binh sĩ trong thành, trên tường thành, đồng loạt buông hết vũ khí, chậm rãi quỳ xuống.



Lý Khánh Thành lại nói: “A Luật Tư! Từ xưa đến nay luôn là con kế nghiệp cha, Đại Ngu là giang sơn của nhà họ Lý ta, không phải của Phương hoàng hậu! Hôm nay có ta ở đây, Hung Nô đừng hòng mơ tưởng có thể bước qua Phong Quan dù chỉ một bước!”



A Luật Tư lạnh lùng nói: “Khẩu khí thật lớn, chỉ tiếc ngươi không phải Lý Mưu.”



Lý Khánh Thành nói: “Đến chiến thử xem, chiến một trận là biết.”



Cổng lớn Phong Quan từ từ mở ra, năm ngàn binh mã ùn ùn xông ra, xếp hàng dưới chân thành.



Trước buổi bình minh, tia nắng ban mai tinh khôi rọi xuống, vẽ một dải trắng bạc lấp lánh nơi chân trời.



Lý Khánh Thành hít sâu một hơi, quát: “Các tướng sĩ!”



Trong giây phút đó, dường như mấy vạn người đang cùng nhau hô ứng thay cho lời hồi đáp, âm vang như sấm đánh cuồn cuộn, rung chuyển cả cánh đồng tuyết trắng trước hẻm Hổ Khiêu tại Phong Quan.



“Đêm nay hy sinh sa trường.” Lý Khánh Thành rút bội kiếm, kéo dài thanh âm: “Mai sau rạng danh gia tộc! Giết!”



“Giết!” Kỵ binh giận dữ rống to, phóng về phía quân Hung Nô trang bị đao thương như dời non lấp bể!



A Luật Tư khom người, không ngừng thở dốc.



“Giết — “



Tiếng hô như sấm rền phía sau trận binh kia càng lúc càng lớn, A Luật Tư lãnh đạo gần vạn người, một mình một ngựa đi đầu đánh thẳng vào. Phương Thanh Dư và Đường Hồng dẫn theo một cánh quân tấn công binh mã Hung Nô, kỵ binh hai phe tổng cộng hơn vạn người lao vào nhau, bắt đầu cuộc đại chiến lấy mạng đổi mạng.



Vừa mới giao chiến không lâu, lại có thêm một đội người bất ngờ xông đến từ phía sau, binh lực hỗn hợp có cả kỵ binh lẫn bộ binh, binh lính chỉ mặc mỗi giáp da đơn sơ giữa trời băng tuyết lạnh giá, cầm trường mâu liều mạng tập kích phía sau đội quân Hung Nô.



Trương Mộ rút đao ra, không gầm thét, cũng không tuyên bố, một mình cưỡi tuấn mã xông đến như tử thần giáng lâm lúc bình minh, âm thầm rạch ra một vết nứt lớn giữa lòng quân địch.



Gã mang về hai vạn binh sĩ quân Ngu bị bắt làm tù binh trong núi Đoạn Khả. Sau gần mười ngày làm tù binh chịu đủ loại nhục hình mới thoát nạn, ai nấy đều xông lên như hổ điên.



Gã cưỡi ngựa phi nước đại trước hai vạn phục binh, như một thanh đao nhọn hoắt đâm thật sâu vào lưng đội hình toàn quân Hung Nô.



Đao của gã vung tới đâu, chỗ đó máu thịt tán loạn, thi thể nằm rạp trên đất.



Chiến giáp của gã nhuốm vân máu tím đen, nhanh chóng nghiền nát đội thân vệ của A Luật Tư, không một ai cản nổi thế đao thần thánh đó.



Chiến trường trước Phong Quan đã trở thành một chiếc cối nghiền thịt vĩ đại, máu đen thẩm thấu ba thước sâu trong đất tuyết, huyết chiến bắt đầu từ lúc mới tờ mờ sáng cho đến tận khi mặt trời toả nắng vàng rực khắp nơi.



Đợi đến khi Phương Thanh Dư và Đường Hồng đột kích hai bên trái phải, quân Hung Nô đã cầm chắc thất bại, vội vã rút lui về phía hẻm núi.



Lý Khánh Thành bắn một mũi tên lửa, quân mai phục trên núi cuối cùng cũng bắt đầu hành động.



Từng thanh gỗ to dài cháy rực lăn xuống từ trên vách núi, tràn xuống hẻm núi và cánh đồng tuyết mênh mông ngay trước Phong Quan, quân Hung Nô tan rã, che chở A Luật Tư rút về hướng bắc.



Lý Khánh Thành thúc ngựa gian nan đuổi theo vài bước, lúc cưỡi hắn cảm giác trời đất quay cuồng, tay phải cầm kiếm không kiềm được phát run, thở hổn hển nằm trên lưng ngựa.



“Điện hạ!” Đường Hồng quay đầu ngựa lại.



Cả người Lý Khánh Thành đầy máu tươi, lúc hắn chỉ huy toàn quân xung kích, đám binh sĩ đã dựng khiên tròn chặn hết đa số mũi tên sau lưng, thế nhưng cánh tay trái của hắn vẫn bị trúng một tiễn, máu tươi chảy xuống dọc theo khoảng trống giữa khôi giáp. Lúc tấn công, hắn giao chiến trực diện với A Luật Tư, kiếm Vân Thư cùng thanh trường kích trên tay A Luật Tư đối địch nhau, hắn tước về được một chiến lợi phẩm vô cùng khủng khiếp.



“Đó là cái gì… ?” Đường Hồng không thể ngăn chính mình run rẩy.



Lý Khánh Thành thở dốc, trong tay hắn là một đoạn cánh tay gãy rời, cánh tay kia vẫn còn đang nắm chặt một thanh trường kích màu lam sẫm.





Đường Hồng tiến lên nhận lấy cánh tay cụt, run giọng nói: “Điện hạ, người… Chặt gãy…”



Lý Khánh Thành nhắm hai mắt lại một lúc rồi mở ra, thản nhiên nói: “Ta chặt đứt cánh tay phải của A Luật Tư.”



Đường Hồng kinh sợ tột độ, ánh mắt y nhìn Lý Khánh Thành tràn ngập kính nể. Lúc Lý Khánh Thành dẫn binh sỹ yểm hộ giao chiến với đám thân binh của A Luật Tư, Hung Nô Vương tự kiêu bản thân dũng mãnh, căn bản không thèm đặt một thái tử trẻ người non dạ như Lý Khánh Thành vào mắt.



Đủ loại phản ứng phẫn nộ, khinh địch, ngạo mạn cùng ập đến một lúc, thậm chí trước một đường kiếm bất ngờ như chớp giật của Lý Khánh Thành, kiếm Vân Thư vốn là thần binh chém sắt như chém bùn, nửa cánh tay A Luật Tư còn nguyên giáp bảo hộ lập tức đứt lìa.



“Là nhờ kiếm tốt, không phải do ta.” Lý Khánh Thành nói: “Phương Thanh Dư chuyên dùng kiếm, Mộ ca dùng đao, bọn họ đều không thích binh khí dài, chiến kích này thưởng cho ngươi đi.”



Đường Hồng vội vàng nâng cả hai tay lên tiếp nhận.



Lý Khánh Thành không nói thêm lời nào nữa, cùng binh sĩ đến tiếp ứng trở về, cổng lớn Phong Quan lại mở ra, ngọn lửa thảm khốc cùng khói đen lan khắp toàn bộ hẻm núi, thuận gió đông cuồn cuộn bay về hướng sông Tiêu Cốt.



Cánh tay Lý Khánh Thành được băng bó cẩn thận, hắn mỏi mệt dựa vào đống cỏ khô.



“Ngài thật sự là thái tử ư?” Binh sĩ băng bó vết thương giúp hắn run giọng hỏi.



Lý Khánh Thành vô lực nói: “Ngươi tin thì đúng là ta, không tin thì không phải.”



Đầu hắn đau muốn nứt, đúng lúc nghe thấy một giọng trầm khàn gầm lên như hổ dữ.




“Ai cho hắn xuất quan! Là ai để hắn xuất quan! Phương Thanh Dư, ta phải giết ngươi!”



“Đừng hét nữa.” Lý Khánh Thành lẩm bẩm: “Ta đã chết đâu.”



Lồng ngực Trương Mộ nhô lên hạ xuống, thở dốc một trận. Gã vội xông đến chỗ Lý Khánh Thành, không nói không rằng sờ nắn kiểm tra đầu hắn, tay hắn, bả vai hắn, Lý Khánh Thành kêu đau, đẩy cánh tay gã ra, tức giận nói: “Nhẹ tay chút!”



Trương Mộ bế Lý Khánh Thành lên, đặt hắn trên đống cỏ khô, hai tay run run tháo băng vải trên cánh tay hắn.



“Tướng quân! Thuộc hạ vừa băng bó cẩn thận cho thái tử điện hạ, không thể động vào…” Một tiểu binh tiến lên can ngăn, bị Trương Mộ không nói lời nào đánh cho một quyền, tiếng xương cốt gãy nát lập tức vang lên, tiểu binh phun máu bị đánh bay đi thật xa.



Lý Khánh Thành: “Mộ ca, ta chỉ bị thương ngoài da mà thôi!”



Trương Mộ xanh mặt, gã tháo bỏ băng vải trên tay Lý Khánh Thành, lấy thuốc bột cất trước ngực vẩy lên vết thương trúng tên của hắn, thuốc ngấm đau đến nỗi Lý Khánh Thành phải kêu to, sau đó gã lại lấy băng vải cẩn thận cuốn tận ba lớp mới xong.



Lý Khánh Thành: “Chết bao nhiêu người?”



Lý Khánh Thành cố gắng đứng dậy, Phương Thanh Dư cùng Đường Hồng đứng lên theo, chỉ còn duy nhất Trương Mộ vẫn quỳ.



Lý Khánh Thành tự mình cúi người đỡ gã, Trương Mộ quỳ hai gối xuống đất, cúi đầu thấp xuống, trán áp trên tuyết.



Lý Khánh Thành nói: “Mộ ca, huynh không chịu đứng dậy, ta cũng không thể cúi thế này mãi được, chốc nữa lại choáng váng ngã lăn ra đấy.”



Trương Mộ đành phải đứng dậy.



Lý Khánh Thành nói: “Thống kê thương vong đi.”



Đường Hồng xoay người đi điểm binh, quân Hung Nô đã tháo chạy tán loạn, biển lửa dữ dội trên cánh đồng tuyết trắng, cũng không rõ đâu là thi thể tướng sĩ phe mình, đâu là quân lính Hung Nô.



Lý Khánh Thành nói: “Mộ ca cứu về được bao nhiêu người, huynh giao cho Đường Hồng kiểm kê nhé.”



Trương Mộ trầm mặc quay người sải chân bước đi.



Phương Thanh Dư bấy giờ mới lên tiếng: “Tội gì phải khổ sở thế chứ, để ta tham chiến là được rồi, người còn chạy ra làm cái gì? Hại ta cũng bị gã câm tẩn cho một trận.”



Lý Khánh Thành nói: “Liên quan gì tới ngươi, ta chạy ra cũng không phải vì lo lắng cho ngươi, ngươi đừng nói nhiều, tội phạt roi lúc trước còn chưa bắt ngươi trả đâu.”



Trương Mộ dừng bước sau lưng Lý Khánh Thành.



Sau Phong Quan, một đội binh mã nước Ngu vừa tới, kéo theo một chiếc xe ngựa.



Lý Khánh Thành một tay cầm kiếm, quay người, gặp đội trưởng kỵ binh Ân Liệt trước xe ngựa.



“Vị này là sứ giả đến nghị hòa thật.” Ân Liệt xuống ngựa, nói: “Sao lại lừa ta? Ta suýt nữa thì giết ông ta rồi!”



Lý Khánh Thành ném một tấm binh phù ngọc rơi vào trong tay Ân Liệt, nhướn mày lên: “Nhưng cuối cùng ngươi cũng đâu có giết, không phải sao?”đọc truyện boylove




Sứ giả nghị hòa xuống xe, cầm trong tay một cuộn văn thư, vừa xuống đất liền sợ bắn lên, run rẩy nói: “Ân đại nhân, lại làm sao nữa thế?”



Lý Khánh Thành nói: “Vị đại nhân này xưng hô như thế nào?”



Sứ giả nghị hòa: “Ti chức Cao… Cao Nhai, vị tướng quân này là…”



Lý Khánh Thành cởi mũ giáp ra, hỏi: “Nhận ra ta là ai không?”



Sứ giả nghị hòa sợ hãi trừng mắt, một tiếng “thái tử” bất kể thế nào cũng không thốt nổi thành lời.



Lý Khánh Thành chỉ muốn xác nhận lại thân phận của mình lần nữa mới nói chuyện với sứ giả nghị hòa, giờ phút này hắn nhìn rõ phản ứng trên mặt ông ta, trong lòng không còn nghi vấn gì nữa, thản nhiên nói: “Ngươi tới chậm một bước rồi, A Luật Tư đã chạy trốn về núi Đoạn Khả, người đâu! Giải hắn đi.”



Lý Khánh Thành lãnh đạo quân sĩ trấn thủ hai nơi Lang Hoàn, Phong Quan, lấy chín ngàn binh mã đối đầu với vạn quân Hung Nô, cuối cùng thu về thắng lợi nhưng cũng mất mát quá nhiều.



Trương Mộ cứu được hai vạn một nghìn bảy trăm quân chinh Bắc bị bắt làm tù binh ở núi Đoạn Khả, một trận giao chiến cùng quân Hung Nô để lại thương vong thảm khốc, tổn hại bảy phần binh lực.



Chín nghìn binh mã xuất quan, đồ sát hơn mười thôn trại Hung Nô, sát hại sáu nghìn người già phụ nữ trẻ em, lúc trở về cứu viện Phong Quan, binh mã đã hao tổn gần nửa, chỉ còn bốn nghìn chín trăm người.



Trước quan chất đầy xác người chết cháy, lửa dần tàn rụi, chiến trường như địa ngục trần gian, hai bảy ngàn xác người Hung Nô nằm lại tái ngoại.



Qua chiến dịch này, các bộ Hung Nô đại thương nguyên khí, hoảng hốt trốn về núi Đoạn Khả.



Hôm sau Lý Khánh Thành tỉnh lại trong phủ Tham tri Phong Thành, gân cốt toàn thân đau đớn, cánh tay bị thương đã gần khỏi hẳn.



Trương Mộ nằm trên mặt đất cạnh giường, Lý Khánh Thành khẽ cử động, gã lập tức tỉnh dậy, cả hai toàn mùi máu tanh. Giáp da của Lý Khánh Thành đã được cởi ra, đặt ngay ngắn trên bàn. Trương Mộ thì để cả người mũ sắt không đổi mà ngủ cả đêm trên mặt đất.



Mọi người đều mệt mỏi quá đỗi, ngủ một mạch gần mười hai canh giờ.



Hạ nhân bưng điểm tâm lên. Đường Hồng, Phương Thanh Dư và Trương Mộ khoanh tay đứng cạnh. Sứ giả nghị hòa bị trói lôi tới, ngồi đối diện bàn ăn. Huyết khí trên thân đám người này khiến ông muốn nôn.



Lý Khánh Thành húp cháo, ăn màn thầu, lấy đũa ra hiệu: “Cao đại nhân thoải mái dùng chút điểm tâm, tiền tuyến thiếu thốn vật chất, phục vụ ngài thiếu chu đáo rồi.”



Cao Nhai vừa nghi hoặc vừa kinh hãi nhìn Lý Khánh Thành.



“Các ngươi nói xem.” Lý Khánh Thành hơi nghiêng đầu: “Giết ông ta không?”



Đường Hồng nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt Lý Khánh Thành, nuốt nước miếng.



Phương Thanh Dư đáp: “Giết đi chứ giữ lại làm gì, lãng phí lương thực.”



Đường Hồng nói: “Không thể giết, giết xong triều đình lại phái người khác đến, cứ một người tới ngươi lại giết à? Giết đến bao giờ mới xong?”



Lý Khánh Thành: “Ờ, Mộ ca nói xem.”




Trương Mộ trầm mặc, Lý Khánh Thành nói: “Ta không nhìn thấy mắt huynh, huynh cho vài lời vàng ngọc đi.”



Trương Mộ nói: “Không giết.”



Lý Khánh Thành nói: “Vậy thì không giết, mời Cao đại nhân tiếp tục dùng bữa.”



Cao Nhai bị dọa đến mất hồn, suýt nữa tiểu tiện ra quần, run giọng nói: “Điện… Điện hạ, thần không biết…”



Lý Khánh Thành liếc nhìn Cao Nhai, Cao Nhai sợ quá ngậm miệng lại.



“Ta không giết ngươi, ta thả ngươi đi.” Lý Khánh Thành nói: “Chúng ta cũng phải đi. Ngươi trở về bẩm báo mẫu hậu ta một tiếng, chuyện trong nhà là chuyện trong nhà, chuyện giặc ngoài là chuyện giặc ngoài, chuyện nào ra chuyện nấy.”



Cao Nhai nơm nớp lo sợ, hỏi: “Điện hạ muốn đi đâu?”



Lý Khánh Thành nói: “Nói cho ngươi, để gọi người đến giết à?”



Cao Nhai lại run lẩy bẩy, hỏi: “Việc nghị hòa này không thể làm được nữa, thế cục Bắc Cương còn chưa rõ…”



Lý Khánh Thành mỉa mai: “Ở lại nơi này giúp người đàn bà kia trấn thủ biên thành thì sao? Ai biết liệu còn xảy ra mấy chuyện trong ngoài cấu kết nữa không.”



Trương Mộ bỗng nhiên mở miệng: “Người nhớ lại rồi.”



Lý Khánh Thành đáp: “Chưa đâu, đây đều là phỏng đoán của ta thôi. Người đâu, đưa Cao đại nhân về kinh thành đi, nhớ truyền lại lời nhắn của ta, trong vòng ba năm, ta nhất định sẽ trở lại kinh thành.”




Vài tên thân binh tiến lên, đưa Cao Nhai ra ngoài.



Lý Khánh Thành ném đũa, nói: “Ta no rồi, các huynh ăn đi, ăn xong nhớ thu dọn sạch sẽ đấy, rồi chúng ta đi, trước khi lên đường nhớ đi tắm, cả người toàn máu là máu.”



Buổi trưa tỉnh dậy, vết thương do trúng tên của Lý Khánh Thành đang dần hồi phục, hắn không dám để dính nước, đành phải gác cánh tay lên mép thùng mà tắm. Sau khi tắm xong tóc tai rối tung, hắn cất tiếng: “Huynh đi tắm đi, ta đã nhờ bọn họ chuẩn bị nước nóng hơn một chút cho huynh rồi.”



Người hắn đang nói đến chính là Trương Mộ, Trương Mộ đứng bên ngoài, gương mặt ửng đỏ không dễ nhận ra, Lý Khánh Thành nói xong liền đi.



Trương Mộ vào phòng, ra hiệu binh sĩ không cần hầu gã, rồi mới chậm rãi cởi bỏ áo giáp, chỉ mặc quần áo trong.



Lúc cởi quần áo trong xuống chỉ thấy một lớp máu dày.



Binh sĩ đổ nước nóng, Trương Mộ tựa vào chậu nước, mệt mỏi nhắm mắt. Một lát sau, cửa phòng khép lại, một đôi tay đặt trên vai gã, Trương Mộ giật mình quay đầu.



“Ta giúp huynh.” Lý Khánh Thành cười, nói: “Đừng nhúc nhích, ngồi xuống.”



Trương Mộ nói: “Không…”



Lý Khánh Thành kiên nhẫn nói: “Đừng nhúc nhích.”



Trương Mộ đành phải ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm mặt nước, trên mặt nước phản chiếu dung mạo Lý Khánh Thành.



Lý Khánh Thành vừa tắm xong, trên người vẫn còn vương hương bồ kết nhàn nhạt, hắn bắt đầu xoa cổ cho Trương Mộ, một mảnh hồng hào lan ra từ vai đến cổ Trương Mộ.



Ngón tay ướt đẫm của Lý Khánh Thành chạm lên mặt Trương Mộ, Trương Mộ mất tự nhiên nghiêng đầu, tránh để ngón tay hắn chạm vào vết bỏng trên mặt gã.



“Ta không chê bai huynh.” Lý Khánh Thành nói: “Huynh cũng đừng ghét bỏ ta.”



Trương Mộ không lên tiếng, Lý Khánh Thành nói: “Mộ ca, đời này có huynh bên cạnh, ta cái gì cũng không sợ, không sợ chết, cũng không sợ sống tiếp. Ta cũng không cảm ơn huynh nữa, mọi thứ huynh làm vì ta đều là lẽ đương nhiên.”



Trương Mộ nói: “Điện hạ.”



Lý Khánh Thành nói: “Cho nên ta làm điều gì cho huynh cũng là lẽ đương nhiên hết, về sau huynh phải nhớ kỹ câu này cho ta.”



Lý Khánh Thành rút trâm trên đầu Trương Mộ, gội đầu cho gã, rất lâu sau trong phòng chỉ nghe thấy tiếng nước chảy. Tóc Trương Mộ còn ẩm, gã khoác một bộ áo xanh, đi chân trần đứng dưới mái hiên, nắm lấy tay Lý Khánh Thành.



“Nhìn.” Trương Mộ hạ thấp giọng.



Trương Mộ buông tay Lý Khánh Thành, ra hiệu hắn học theo mình, lật tay thành móc câu như vuốt chim ưng, đồng thời bước ra một bước, bước chân kia tỏa ra thần khí mạnh mẽ choáng ngợp không gì tả được.



Lý Khánh Thành nhíu mày quan sát, chỉ thấy chiêu thức của Trương Mộ có điểm khác biệt so với bộ võ công gã dạy ngày trước, dường như ẩn giấu ý cảnh tinh diệu miên man. Lý Khánh Thành thông minh vốn sẵn tính trời, chỉ cần nhìn qua chiêu thức quyền cước thôi là nhớ, nhưng mà bộ chỉ pháp này Trương Mộ xuất ra lại là một chiêu hóa trăm chiêu, mỗi một thức lại có vô số hậu chiêu biến hóa khôn lường.



Toàn bộ chỉ có năm chiêu, móc, nâng, đoạt, nắm, cắt.



Trương Mộ lặp đi lặp lại, làm mẫu hơn mười lần, lại kéo tay Lý Khánh Thành, ra hiệu hắn so chiêu cùng mình.



Lý Khánh Thành nói: “Có ý nghĩa gì vậy? Ta không học được.”



Thần sắc Trương Mộ buồn bã, Lý Khánh Thành nói: “Sao đột nhiên lại dạy ta cái này vậy?”



Trương Mộ nói: “Tuyệt học.”



Lý Khánh Thành nói: “Là tuyệt học độc nhất vô nhị nhà huynh?”



Trương Mộ nhẹ gật đầu: “Mỗi đời chỉ truyền một người, người được học phải thuộc dòng chính tông.”



Lý Khánh Thành khoát tay, nói: “Đã không thể dạy cho người ngoài, sao ta học được.”



Trương Mộ biết đã lỡ miệng, ánh mắt gã hơi thất vọng, Lý Khánh Thành chăm chú nhìn gã, chợt hơi cảm động, hắn đã thấu hiểu tấm lòng Trương Mộ.



“Huynh muốn cho ta điều tốt đẹp nhất.” Lý Khánh Thành nói.



Trương Mộ khẽ gật đầu, nói: “Trừ nó ra, ta không còn thứ gì khác.”



Lý Khánh Thành nở nụ cười, cõi lòng tràn ngập dịu dàng, hắn thở dài một tiếng, đạp chân về phía đầu gối Trương Mộ. Trương Mộ khuỵu gối, khuôn mặt gã trống rỗng. Lý Khánh Thành mỉm cười nói: “Đồ ngốc.” Sau đó hắn khoanh hai tay trước ngực, đi xuyên qua hành lang, ra lệnh thủ hạ chuẩn bị khởi hành.