Tôi đã thấy người đó.
Anh ấy khoảng chừng 20 tuổi, sự nghiệp thành công, lớn lên rất tuấn tú, và có một người bạn trai.
Bạn trai anh ta vóc dáng không cao, trông thấp bé hơn hẳn, trắng trẻo sạch sẽ, luôn luôn mặc tây trang, một thân nam sĩ đầy mùi nước hoa.
Tôi không thích bạn trai anh ta, quá nữ tính. Nhìn như con gái, động tác cử chỉ cũng giống con gái. Dáng vẻ kiểu tinh anh xã hội, nhìn người bằng nửa con mắt.
Tuy rằng tôi không thích, nhưng Mạc Hi lại thích —— Mạc Hi chính là người đó. Mạc Hi thích cái tên tiểu bạch kiểm đó vô cùng, rất cưng chiều hắn, nhìn anh ta lúc nào cũng như hận không thể ôm người tôi vào trong ngực. Tôi thường thấy Mạc Hi giúp tên tiểu bạch kiểm kia đeo khăn choàng cổ, đút hắn ăn cơm, thậm chí còn cột dây giày cho hắn. Lúc anh ấy làm những việc này ánh mắt trông dịu dàng vô cùng, nụ cười khiến người ta cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
Tôi thấy được sự dịu dàng trong đôi mắt ấy, lúc nào cũng nhịn không được muốn Mạc Hi cũng nhìn mình như vậy, nở một nụ cười dịu dàng với tôi, tôi có chết cũng mãn nguyện.
Chỉ là anh ấy không thuộc về tôi, cậu biết không. Anh ấy đối xử với mọi người đều không giống nhau. Mạc Hi cũng sẽ cười với người khác, nhưng lại không có nét dịu dàng trân trọng ấy.
Có một lần tôi cố ý đi ngang khiến anh ấy đụng vào mình, làm ly cà phê của anh ấy đổ lên người tôi, cánh tay tôi bị phỏng đỏ bừng. Nhưng mà tôi không cảm thấy đau, bởi vì toàn bộ sự chú ý của tôi đều đặt trên người Mạc Hi. Tôi ở gần anh ấy như thế.
Rất gần. Cánh tay anh ấy đỡ eo tôi, tôi dựa vào người anh ấy, gần đến mức có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người, thật thanh tân thoải mái.
Tôi sợ tôi sẽ không nhịn được mà cứng lên, nên tôi muốn bỏ chạy. Nhưng Mạc Hi đã kéo tôi lại, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên cánh tay tôi, cảm xúc mỹ diệu vô cùng.
Anh ấy đưa tôi đến bệnh viện, ngồi bên cạnh tôi mặt đầy vẻ quan tâm. Thân nhiệt anh ấy truyền qua không khí, tôi cảm thấy linh hồn mình như bay lên, rồi hạ xuống, rồi lại bay lên.
Khi tôi về đến khu nhà rách nát, nhìn thấy một con chó gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, đã già lại còn bệnh, đang đào bới đống rác thối hoắc.
Đó giờ tôi chẳng để ý tới mấy thứ này đâu, nhưng do hôm nay tâm trạng tôi rất vui, đi đường thôi cũng cảm thấy sung sướng. Vì thế tôi lâng lâng mà nhặt cái ống thép dưới đất lên, đánh chết con chó ấy.
Lúc ống thép đánh lên người con chó, tôi có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, con chó kêu rên lên " gâu gâu ------ ngao -------".
Tôi cười ha hả một cách điên cuồng, cảm thấy máu huyết sôi trào cả lên, tay chân cũng có hơi nhũn ra. Sau khi đánh chết con chó tôi vứt lại đoạn ống thép xuống đất, có hơi muốn dùng tay xé xác con chó, nhưng mà nó quá bẩn, tôi đành từ bỏ ý định này.
Tôi hừ hừ về đến nhà, nhanh chóng tắm rửa. Nhìn thấy người đàn ông trong gương thân thể gầy tong, sắc mặt tái nhợt, hai má bị hun thành màu đỏ mất tự nhiên, còn có một đôi mắt trông rất dọa người.
"Mày là đồ đĩ điếm!" tôi cười khanh khách, cảm thấy vô cùng vui sướng, "Mày là cái thứ được gái điếm nuôi dưỡng, sau này lớn lên cũng sẽ làm điếm —— giống y như đúc mẹ mày!"
Nhưng sau khi đã nói ra mấy lời này, sắc mặt người trong gương lập tức trầm xuống, sau đó gương vỡ nát.
Tôi thở phì phò buông nắm tay, trên tay toàn là máu, trên gương cũng toàn là máu. Máu đỏ tươi trong suốt từ trên mặt gương bạc từng chút một chảy xuống, còn trông khá đẹp.
Lúc này điện thoại tôi vang lên, vì thế tôi bò dậy từ dưới đất, nghiêng ngả lảo đảo mà cầm lấy điện thoại.
"A lô ——"
"Bạn có nhiệm vụ mới......"
Con đàn bà kia thật mập, chết rồi càng thêm nặng. Tôi mất rất nhiều sức mới kéo được ả tới bồn tắm, sau đó tôi vào bếp lấy một con dao, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm.
Tôi cẩn thận vô cùng, trong nhà vệ sinh toàn là màu vàng của mỡ, bởi vì tôi chém nó văng đầy ra khắp nơi. Dơ muốn chết. Nhưng tâm trạng tôi vẫn rất vui sướng. Tôi từ từ xẻ thịt, đầu tiên cắt ả thành từng khối nhỏ, sau đó lại cắt thành từng lát từng lát —— thật ra tôi không cần phải làm như vậy, nhưng mà tôi muốn luyện dao một chút. Tôi dạ hao rất ổn định, thịt cũng được cắt rất mỏng.
Nước đã sôi, bọt nước kêu sùng sục. Tôi cười khẽ, nhẹ nhàng xoay người ném nội tạng dưới đất vào trong nồi, ruột quá dài, nên tôi cắt thành từng đoạn ngắn.
Sau khi đã xử lý xong, tôi cầm búa đi tới nữ trước mặt người đàn bà kia, mặt cô ta toàn là máu, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm.
"Mày nhìn cái gì mà nhìn?" Tôi nghiêng đầu hỏi ả, nhưng ả không trả lời.
Cổ và mặt ả ta đều đã nát bấy, máu chảy tràn lan ra sàn, tôi đặt cái đầu ả ngay ngắn trên mặt đất, sau đó giơ búa, từng nhát từng nhát, đập nát đầu ả.
Tôi tốn khá nhiều thời gian quét tước căn phòng, dọn sạch sẽ đến không còn một hạt bụi, mỗi ngóc ngách đều cẩn thận cọ sạch. Tôi lau một phen xong xuôi, cười sung sướng mà đánh giá thành quả. Căn phòng này rất lớn, bắt ánh sáng cũng rất tốt, được tôi dọn dẹp qua mỗi một chỗ đều sạch bong như sáng lên lấp lánh. Tôi nghĩ Mạc Hi nên sống với tôi trong một ngôi nhà như này.
Ả điếm kia chưa bao giờ chịu dọn dẹp nhà cửa, cũng sẽ không nấu cơm. Mụ là con đàn bà hư đốn. Nhưng tôi khác mụ, tôi sẽ làm việc nhà, năng lực của tôi rất khá.
Tôi xách túi rác nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống lầu.
====== Hết chương 1 ======
====== Hết chương 1 ======
#Riz: Tui bắt đầu beta lại bộ này nha mọi người, bộ đầu tay nên lậm QT quá trời, chịu không nổi nên phải sửa lại, có chỗ nào chưa hợp lí hay sai sót gì mọi người nói tui nha ^^