Thành Khải lại gần cái nôi, bên trong có một mảnh giấy nhỏ có nội dung như
sau.
Đứa nhỏ đã được 8 tháng tuổi, hiện tại chưa có tên, sinh ngày 2 tháng 12 ai có duyên xin nuôi nấng bé dùm tôi, khi bạn đọc được tấm giấy này thì tôi mẹ đứa nhỏ cũng đã về nơi xa nhất của đời người rồi. Cảm ơn và xin lỗi. '
Thành Khải lẳng lặng nhìn Tư Mộ, cậu nhìn đứa nhỏ rồi lại nhìn Thành Khải hoang mang nói.
- V-vậy giờ làm gì đây....để lại hay đem về? Để lại thì có ác quá không.?
Tư Mộ muốn để lại cũng không đành lòng, Thành Khải cũng không nhẫn tâm đến thế, cả hai lặng lẽ nhìn nhau rồi bế đứa nhỏ lên xe, trong vòng tay của Tư Mộ em bé ngủ say như quên cả thế giới tàn nhẫn này.
Đứa bé có mái tóc màu đen huyền, sống mũi cao và đôi môi nhỏ chúm chím với hai chiếc má hơi mũm mĩm chút ít. Đứa bé đẹp như một cánh sen hồng, vừa đẹp vừa thuần khiết, sau này sẽ là một mỹ nhân vì bé ấy là con gái.
- Anh không ngại lo thêm một tiểu em bé đâu mà, có con bé rồi thì sau này không cần nhận nuôi con nữa. #Thành Khải
Khi Thành Khải thấy Tư Mộ có chút lo lắng và nghĩ ngợi nên anh nói để cậu yên tâm, Thành Khải đã có tâm tư nhận nuôi con từ khi trước nên việc này cũng quá trùng hợp rồi.
Về đến nhà Tư Mộ bế đứa nhỏ vào phòng ở tầng 1, đặt đứa nhỏ lên giường, Tư Mộ đắm chìm trinh sự dễ thương của em bé, cậu lại nhớ đến bản thân mình khi nhỏ lúc đó cậu đã đủ nhận thức để biết mẹ đã rời ra mình còn đứa bé này thì...quá bất hạnh rồi.Bỗng dưng em bé lim dim mở mắt, đôi mắt tròn xoe và màu nâu nhẹ đang mở to nhìn Tư Mộ chăm chú, Tư Mộ cười nhẹ nói.
- Chào mừng tiểu thiên thần đã đến bên cạnh anh, từ nay anh làm papa của em nhé?
papa của
Đứa bé gần như rất hiểu chuyện khi còn quá nhỏ, chẳng thể nói thành lời cô nhóc thích thú cười thành tiếng khi nhìn thấy Tư Mộ như đáp lời cậu. Thành Khải từ bên ngoài đi vào thấy khung cảnh dễ thương này cũng bị đấm chìm vào đó.
Tư Mộ nhìn Thành Khải và hỏi.
- Nên đặt cho con bé cái tên nhỉ?
Thành Khải gật đầu, anh nhìn vào tiểu thiên thần trước mắt rồi nhìn Tư Mộ anh lại thoáng nghĩ.
- " Con bé khá dễ thương, mong là con bé sẽ cùng mình đem lại vui vẻ cho em ay.
Trong lúc Thành Khải đang nghĩ vu vơ thì Tư Mộ bỗng lên tiếng.
- Sở Diệp Khiết. Sở trong Sở Thành Khải và Diệp của Diệp Tư Mộ, Khiết tựa theo sự tinh khiết của hoa sen nhỏ. Anh thấy được chứ?
Thành Khải cười, anh nhẹ gật đầu, đưa ngón tay nhỏ nhẹ nhàng chọt vào chiếc má tròn trịa của Diệp Khiết và nói.
- Tên do em đặt thì luôn luôn đẹp và thật sự rất hợp với con bé.
Chuyến đi chơi còn vài ngày nữa nhưng vì có thêm một thành viên mới một cách bất ngờ nên chuyến đi đã kết thúc và quay về thành phố một cách nhanh chóng. Minh Hoa được Tư Mộ gọi qua nhà, cậu vừa bước vào nhà Minh Hoa đã sốc mà nói.
- Trời má ơi! Đi mới 2 ngày mà em đẻ rồi hả? Ủa à không ý anh là đứa nhỏ này là sao vậy? 4
Tư Mộ bất lực đi vào trong nhà và giải thích cho mọi người về sự kiện mình đã gặp phải lúc sáng nay, giới thiệu thành viên mới, một tiểu thiên thần đã đến với gia đình và lại càng thêm náo nhiệt.
* Một Năm sau *
Thời gian lại như mây bay, chớp mắt đã đến một năm sau, một năm trôi qua thật vui vẻ và náo nhiệt vì có thêm bé con bầu bạn.
Vào một ngày đẹp trời Thành Khải đang ngồi đọc báo sáng như mọi khi thì hôm nay anh có vẻ hơi bất ngờ trước nguồn thông tin mình vừa đọc được và nói.
- Sóc nhỏ lại đây, em đọc cái này đi.Tư Mộ hoang mang lại ngồi gần Thành Khải, cậu cầm lấy tờ báo để đọc, đúng thật là bất ngờ trước những gì mình vừa biết. Thông tin trên trang báo như sau " Phu nhân nhà họ Diệp không may đã bị sát hại một cách đầy thương tiếc. "
- Ôi sốc thật ấy... #Tư Mộ
Thành Khải mở tivi lên, kênh đang chiếu lại ngay kênh đang phỏng vấn Diệp Tư Niên, cái người đang òa khóc nức nở và nói.
- Là...là anh ấy, là anh hai chính anh ấy đã hiển linh dọa nhát mẹ tôi khiến mẹ tôi sợ hãi mà hụt giò!
Lời nói tuông ra khiến các truyền thông hoang mang nhớ đến Tư Mộ mà xôn хао.
-
- Tiểu thiếu gia kêu là anh hai vậy có lẽ nào là vong hồn của Đại thiếu gia Diệp Tư Mộ hiện về tiếp tục hại người hay không?
- Tại sao cậu lại biết vậy ạ Tiểu thiếu gia?
Tư Niên khóc lóc thảm thương mà đáp.
- Khi tôi vừa đi lên sắp tới nơi tôi nghe mẹ tôi van xin ai đó trong vô vọng tôi nghe tên của anh ấy...Tư Mộ và rồi....hức mẹ tôi...
Nói xong Tư Niên lại khóc nức nở đến mức đáng thương, ông Quyết thảm thương trước thi thể của bà Ninh.
Tư Mộ cười lạnh, Thành Khải cũng chán ghét mà tắt tivi đi, Tư Mộ chỉ lạnh lẽo nói nhỏ.