Uất Hận

Chương 45: Đêm Dài Bên Em.




Về đến nhà, Tư Mộ chạy lên phòng trước để soạn cho chuyến đi chơi ngắn hạn trong 4 ngày sắp tới, chuyến đi định kéo dài đến 1 tuần nhưng Tư Mộ nói thêm 3 ngày nữa thì có quá lâu không? Đi lâu cậu nhớ Min và mọi người lắm. Thành Khải bất lực giảm xuống còn 4ngày thôi.

Tư Mộ bước vào phòng tắm, nhìn bản thân mình của hiện tại trong gương cậu nhắc nhở bản thân mình.

- Tư Mộ à Tư Mộ, từ giờ không được phép cúi đầu vì nếu cúi đầu vương miện sẽ rơi mất, bây giờ mày không một mình mà!

Sau khi Tư Mộ nhớ lại quá khứ của mình cùng với Thành Khải cậu đã có cái gọi là sự tự tin và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, tất cả đồ đạc đều đã soạn xong, chỉ vài cái vali thôi. Hành lý đã chất lên xe, Tư Mộ đã ngồi vào xe, chỉ đơn giản là một chiếc Audi Q8 E-Tron. @

Chiếc xe phiêu lưu trên đường, thời khắc êm dịu nhất là đây, cứ ngỡ như cả hai vừa mới cưới và đi hưởng tuần trăng mật cùng nhau vậy.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, ngay khoảnh khắc bây giờ phải nói là đẹp không thể diễn tả nổi, xe đang chạy dọc theo con đèo quanh co, bên dưới là bãi biển xanh ngắt, nước trong vắt và từng đợt sóng ầm ầm, Tư Mộ đang rất háo hức vì cũng đã rất lâu rồi cậu chưa được đi chơi.Thời gian đã rơi vào đầu 2 giờ chiều, lái xe xuống một dãy phố, đây là một con

phố nhỏ không ồn ào náo nhiệt như ở những nơi khác, Thành Khải ghé vào một căn nhà,...à không phải là một căn biệt thự với 3 tầng và có cả một nhà gửi xe trong sân. T

- Xuống thôi nào, vào trong nghỉ ngơi một chút rồi anh đưa em đi chơi nhé.

Tư Mộ bỡ ngỡ nắm lấy bàn tay của Thành Khải và bước xuống xe, cậu quay sang nhìn anh và hỏi.

Đây là-

Không đợi Tư Mộ phải hỏi anh liền nói.

- Đây là nhà của anh, cũng là nhà của em đấy bé cưng à.

Tư Mộ có chút bất ngờ, tuy đã có thể đoán được rồi nhưng vẫn không thể không sốc khi nơi này mà Thành Khải cũng sở hữu một căn biệt thự như vầy. Vào bên trong nhà, đúng là rất đầy đủ tiện nghi không thiếu bất cứ thứ gì, đến căn phòng đầu của tầng 3 là tầng cao nhất của căn nhà cũng là phòng đêm nay cả 2 sẽ ngủ. Tại sao lại ngủ nơi cao thế? Là vì phòng này có view hướng ra biển.

- Hi ya~

Tư Mộ ngã lưng xuống chiếc giường rộng rãi sau vài tiếng ngồi lì trên xe, Thành Khải đi theo cứ như trợ lý của Tư Mộ, anh để vali ở một gần tủ và đi lại phía giường mà Tư Mộ đang nằm, Thành Khải đè lên người Tư Mộ dụi dụi gương mặt điển trai của mình vào hõm cổ của cậu.

Tư Mộ cựa quậy vì nhột, cậu dùng đôi tay nhỏ nhắn của bản thân để đẩy Thành Khải ra, Tư Mộ mặt hơi ngưỡng đỏ nói.- Đừng có như thế....Em nhột mà.

Cả hai quấn quít với nhau một hồi thì Thành Khải bế Tư Mộ ra ngoài ban công.

- Em thấy biển chứ bé cưng?



Tư Mộ đưa mắt nhìn về phía trước mắt mình, đúng là một bãi biển, biển xanh và từng cơn sóng trắng cuồn cuộn dạt vào bờ. Thành Khải lại dịu dàng hỏi.

- Em muốn xuống biển nghịch nước chứ?

Tư Mộ nghe nghịch nước thì mắt sáng rực quay lại nhìn Thành Khải với ý muốn mong chờ đáp.

- Dạ có, có aa!

Thành Khải hôn nhẹ lên đầu mũi của Tư Mộ, anh nắm lấy tay Tư Mộ vừa đưa cậu đi vừa nói.

- Anh đưa em đi.

Xuống đến bãi biển, sóng vỗ dạt dào, gió thổi một cách mạnh mẽ, Tư Mộ thích thú đến gần làn nước ấm áp kia, cậu ngồi xổm xuống đưa đôi bàn tay hứng nước lên cao và vung lên bầu trời thành những tia nước được mặt trời chiếu rọi nhưng những vì sao đêm đen. (T

Tư Mộ đi đôi chân trần xuống biển, nước biển động đến đầu gối của cậu, Thành Khải cũng tiến lại gần chỗ Tư Mộ nhưng nước làm gì tới được đầu gối anh chứ, Tư Mộ quậy đến mức nước văng tung tóe làm ước hết cả áo.

- Bé cưng coi chừng té đấy.

Chiếc áo sơ mi trắng của Tư Mộ đã ước và áp sát vào người của cậu, Thành Khải nhìn Tư Mộ chăm chú rồi quay đi chỗ khác tằng hắng nhẹ để lấy lại lí trí bình tĩnh.

Tư Mộ vui vẻ nghịch nước cũng Thành Khải, anh bất lực trước tiểu bảo bối này của mình, thoáng chốc mặt trời đã lặn, hoàng hôn đã đến, cả hai cùng nhau ngắm hoàng hôn đỏ rực và lãng mạn.

Thành Khải kéo Tư Mộ vào lòng ôm, anh bất lực nói.

Được rồi, giờ về thôi, anh không muốn vì ham chơi mà cảm lạnh đâu.

Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu.

-Da!

Giữa chốn đông người Thành Khải không muốn để người khác nhìn thấy thân ảnh mảnh mai sau lớp vải trắng ước sủng này được, Thành Khải cởi chiếc áo sơ mi của bản thân ra, thật tình mà nói áo của anh ước rất chi là ít chỉ có Tư Mộ là ước sủng mà thôi. (D)

Thành Khải khoái áo của anh lên phía trước của Tư Mộ, cái áo rộng đến gần như che phủ Tư Mộ.

- Như vầy thì ổn rồi. #Thành Khải

Tư Mộ bất lực nói.- Anh gói bánh tét hả Khải?

Thành Khải khỏ nhẹ lên trán Tư Mộ rồi một hơi bế cậu về nhà, Thành Khải thân không một mảnh vải cũng được nhưng tiểu bảo bối của anh thì phải kín mít, nơi công cộng nhưng bây giờ nơi đâu cũng là không gian chỉ riêng mình Tư Mộ và Thành Khải.



Vừa vào đến nhà Tư Mộ đã chạy vào thang máy để đi lên phòng bỏ lại Thành Khải dưới nhà đóng cửa, Tư Mộ chọn đại một cái áo thun và quần short cậu bước vào phòng tắm, Thành Khải cũng vừa hay đi lên, anh cũng lấy đồ và xuống tầng 2 để tắm cho rút gọn thời gian họ còn đi chơi.

Sau khi tắm xong cả hai lại xách xe đi ăn tối, chiếc xe quẹo vào một chợ đêm, nơi những ánh đèn vàng lấp lánh mọi nơi, đầy người tấp nập vui chơi đầy thỏa thích. Cả hai xuống xe, gửi xe ở bãi và nắm tay nhau dạo quanh chợ đêm náo nhiệt.

Thành Khải dùng ánh mắt dịu dàng, yêu thì nhìn Tư Mộ, tay anh nắm chặt tay cậu nói nhỏ.

- Nắm chặt lấy tay anh đấy, đừng buông ra.

Tư Mộ cười tươi rói, nụ cười của cậu còn sáng chói hơn cả ánh đèn, cậu gật đầu đáp.

- Ừm! Sẽ không bao giờ buông ra.

Đêm nay có hai người, mỗi người một bàn tay đang xen kẽ nhau thật chặt chẽ chẳng thể tách rời, họ cùng nhau đi ăn, uống những món họ thích. Tư Mộ hôm nay rất vui trên môi cậu luôn nở nụ cười tỏa nắng hơn cả ánh mặt trời.

Chơi đến khuya thì Tư Mộ cũng chịu về, chỉ vừa về đến nhà và lên phòng ngủ thôi Tư Mộ đã vội vàng nằm trong giường vì mệt mỏi sau những thú vui tao nhã ngoài kia.

Thành Khải bước vào phòng nhẹ tay đóng và khóa cửa lại, anh âm thầm đi kéo rèm cửa lại để lại căn phòng chỉ lấp lóe một ánh đèn ngủ màu vàng nhẹ le lỗi. Tư Mộ hoang mang, ngỡ ngàng và ngơ ngác.

Lại một lần nữa Thành Khải lại tiếp cận Tư Mộ, mỗi chạm môi, nụ hôn của anh như khóa môi cậu lại không cho cơ hội từ chối. Tư Mộ muốn đấy nhưng khác với khi sáng là chút sức lực của cậu chẳng thể đẩy anh ra được dù chỉ một chút.

Thành Khải rời khỏi nụ hôn, nhưng lần này lại nụ hôn lại độc xuống cổ cậu, Tư Mộ thoáng chốc rùng mình vì nhột, tay của anh cơ hội mà luồn vào bên trong áo của Tư Mộ.

- Ah, K-khải à từ...Từ từ đã.

Bàn tay Thành Khải không dừng lại mà từ từ chuyển động xoa nhẹ cái eo nhỏ của Tư Mộ khiến cậu kêu lên một tiếng nhỏ rồi lại di chuyển lên trên chạm vào hạt đậu nhỏ đang tròn xoe đỏ ửng.

- U~ Đ-đừng-

Chẳng để cậu nói thành câu Thành Khải đã cướp lấy môi Tư Mộ, luồn lưỡi vào khoang miệng lấy cạn mật ngọt của cậu, rời nụ hôn khi anh hôn nhẹ lên mắt cậu với lời nói ngọt ngào.

- Bé cưng ngoan nào, chỉ một chút thôi, anh hứa đó.

Không thể xác định được là đã mất bao lâu nhưng giờ đây căn phòng tràn ngập những tiếng động đầy sự dục vọng và đen tối.

- Hức- ah~

Âm thannh vang vọng trong căn phòng và những hơi thở nặng nề văng vẳng liên tục.