Uẩn Xắn

Chương 2




“Xắn Xắn, ta muốn thú nàng.”

Một ngày trước khoa thi mùa thu, Thẩm Uẩn hẹn ta ra ngoài, lúc đó hắn còn chưa đỗ đạt, ta cũng chưa gả cưới.

“Ngươi có chắc chắn ngươi sẽ đỗ trạng nguyên không?”

Ta là nữ nhi của Hứa thái phó, là thái phó của thái tử Lương Ngọc. Khi đó Hoàng thượng tuổi đã lớn, danh tiếng của thái tử Lương Ngọc cực cao, trong triều đình không có đối thủ, là nhân tuyển có một không hai cho ngôi vị cao nhất. Bởi vậy địa vị của phụ thân ta cũng lên cao, yêu cầu đặt ra càng không thấp.

Nhưng Thẩm Uẩn chỉ là Thẩm quốc công đích thứ tử. Thẩm quốc công chỉ là tước vị truyền thừa nhiều đời, luôn an phận ở một góc, hữu danh vô thực. Phụ thân ta đương nhiên chướng mắt gia thế như vậy.

Trừ khi Thẩm Uẩn tham gia khoa cử đỗ cao, lọt vào mắt xanh của đương kim Hoàng thượng.

“Chắc chắn.” Ta chưa hề nhìn thấy vẻ kiên định như thế ở Thẩm Uẩn. “Nàng hãy đợi ta.”

“Được.” Ta gật đầu đáp ứng hắn.

Sau đó ta đem túi thơm mà ta thêu mấy ngày trước cho hắn, hắn đáp lễ ta bằng một cái ngọc bội.



Chúng ta đã định tình như thế.

Trên thực tế, trước khi ta đến cuộc hẹn, ta đã định đồng ý rồi. Kỳ thực cho dù hắn tham gia khoa cử có đỗ vị trí cao hay không, ta cũng sẽ lựa chọn gả cho hắn, nếu như phụ thân ta không đồng ý, ta cũng muốn gả.

Thế nhưng ngày hôm sau Lương Ngọc tới, là muốn cùng phụ thân ta nghị thân.

Ta quỳ trước cửa thư phòng của phụ thân ta, hai ngày ròng rã không ăn không uống, phụ thân mới chịu gặp ta.

Ta thẳng thắn thú nhận chuyện tình cảm của ta và Thẩm Uẩn, van xin phụ thân đừng gả ta cho người mà ta không yêu.

“Nếu con không gả, Hứa gia chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nghe ta thú nhận xong, phụ thân ta ngồi trên ghế thái sư, mái tóc đã điểm bạc nói với ta một cách bất đắc dĩ.

“Phụ thân có ý gì?” Ta không hiểu, Hứa gia đã lựa chọn lương chủ, tiền đồ tốt đẹp. Mấy vị ca ca của ta cũng đã lập gia đình và có công tích của riêng mình. Ta có thể làm được gì đây?

“Thái tử đa nghi, Hứa gia chúng ta đã là phong quang vô hạn, nhưng càng ở trên đầu sóng ngọn gió thì lại càng đối mặt với càng nhiều nguy hiểm.” Trong mắt phụ thân ta đã ngân ngấn nước mắt, hắn thực sự không còn lựa chọn nào khác.

“Điều Hứa gia cần làm nhất bây giờ, chính là phải bày tỏ lòng trung thành của mình.”

Nếu ta gả cho Thái tử, khi đó Hứa gia coi như là hoàn toàn cùng Thái tử đứng chung trên một chiếc thuyền, sau này giảm khả năng sinh ra dị tâm.

“Nhưng phụ thân có bỏ được thật không?” Đôi mắt ta đỏ hoe hỏi phụ thân.

Ta không cam tâm. Bên trong bốn bức tường hoàng cung, có bao nhiêu là sài lang hổ báo, những sự tình minh tranh ám đấu ở trong đó phụ thân ta chứng kiến còn nhiều hơn cả ta, nhưng cuối cùng lại ném con gái mình vào đó.

“Xắn Xắn, vi phụ thực sự cũng không còn cách nào khác nữa cả.”

Cuối cùng, ta vẫn đồng ý với cửa hôn sự này. Ta là nữ nhi Hứa gia, đây chính là số mệnh ta phải gánh lấy.

Ta sai người đem ngọc bội đưa đến trả lại Thẩm quốc công phủ mà không nói một lời nào. Thẩm Uẩn tới tìm ta, bị phụ thân ta ngăn ở bên ngoài, hắn leo tường vào trong nhưng ta cũng không chịu mở cửa.

Cuối cùng đợi được tới ngày yết bảng, hắn mang theo sinh lễ đến xin thú ta, nhưng thậm chí đến cửa cũng không được vào.

Lúc đó ta ngồi trong phòng khóc lớn, là ta có lỗi với hắn, nhưng ta lại không có mặt mũi nào để gặp hắn cả, bởi chính ta đã phụ hắn rồi.

Đương nhiên sau đó ta trở thành Thái tử phi, mấy tháng sau Hoàng thượng băng hà, ta nhập chủ Trung cung.

Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, khi ta lại một lần nữa nhìn thấy Thẩm Uẩn, là lúc Lương Ngọc đang cùng hắn nghị sự trong ngự thư phòng, ta đến đưa canh thang.

Trước đó ta một mực trốn tránh hắn, thậm chí ngay cả yến hội hoàng gia, nếu ta có thể tránh thì sẽ tận lực tránh. Thế nhưng lần này khi nghe tin hắn tự chủ động xin đi trấn giữ biên cương, ta thực sự không yên lòng.

“Xắn Xắn đến rồi à.” Lương Ngọc thân mật ôm lấy ta. Sau khi thành hôn, hắn đối xử với ta vô cùng tốt, ta đối với hắn cũng tương kính như tân.

“Lo lắng bệ hạ quá mệt mỏi, thần thiếp cố ý tới đây xem bệ hạ một chút.”

Ta ngoan ngoãn ngồi ở một bên mài mực cho Lương Ngọc, nghe bọn hắn thương nghị.

Tân hoàng đăng cơ, nền tảng vẫn chưa ổn định, trời lại bắt đầu vào đông. Bọn giặc Oa cũng càng thêm hung hăng ngang ngược, đoạt lương cướp súc vật không chút kiêng kỵ nào.

Lương Ngọc cần phải lập uy, đẩy lùi giặc Oa ở bên cảnh, thậm chí càng phải răn đe các thế lực khác đang ngo ngoe rục rịch ở trên triều đình.

Thẩm Uẩn đưa ra thỉnh cầu lúc này vừa vặn thay hắn giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt.

Ta có chút lo lắng, Thẩm Uẩn từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, chưa hề tiến vào quân doanh. Cho dù hắn có tiến nhập Binh Bộ, có lẽ cũng chỉ là khí phách nhất thời của hắn mà thôi.

…….

“Thẩm thị lang cưỡi ngựa bắn cung cũng không tinh thông lắm, hơn nữa mới nhậm chức không lâu, bệ hạ sao có thể thật sự đáp ứng thỉnh cầu của hắn được?”

Buổi tối khi ta nằm trong vòng tay của Lương Ngọc đã hỏi như thế, hy vọng có thể tranh thủ cơ hội để hắn ở lại kinh thành.

“Thẩm Uẩn một lòng muốn đi, trẫm đã hỏi hắn nguyên nhân, nhưng hắn chỉ nói rằng vì nước phân ưu. Hắn đã có khát vọng như thế, trẫm cũng không có lý do nào để bác bỏ thỉnh cầu của hắn.”

“Xắn Xắn, nàng làm sao biết được hắn cưỡi ngựa bắn cung không tinh thông?”

Đôi mắt Lương Ngọc nhìn ta chằm chằm như muốn đào sâu bí mật bên trong, làm trong lòng ta thực sự hoảng hốt.

“Trước đó thần thiếp đã từng nghe gia phụ nhắc đến một chút.”

Ta tùy tiện tìm một lý do để trả lời, cũng may là Lương Ngọc cũng không tiếp tục đào sâu thêm nữa.