U U Lục Minh

Chương 7: Lo lắng không thôi




Edit: Cháo

Lục Chiêu, người đã chém gió suốt ba năm là sẽ thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, cuối cùng đã bị vả mặt sau khi kết thúc kỳ thi Đại học.

Sau khi có điểm thi, tuy Lục Chiêu thi khá tốt, điểm cao hơn nguyện vọng một 100 điểm, nhưng để vào được Thanh Hoa Bắc Đại thì vẫn thiếu một chút.

Có điều mẹ ruột Lục Chiêu – quý bà Tần Bối Bối bày tỏ đã hài lòng lắm rồi, dù sao hồi Lục Chiêu học Tiểu học chị đã chuẩn bị xong tư tưởng rằng con trai mình không thi nổi Đại học.

Đợt ấy chị còn an ủi Lục Nhượng, “Học Đại học không phải con đường duy nhất.”

Chị thậm chí còn nghĩ xong cả đường lui cho con trai, “Nếu thật sự không đỗ Đại học thì để Lục Chiêu học làm nail đi!”

Như thế sau này chị không cần phải tốn tiền ở tiệm nail bên ngoài rồi.

Bà chủ Lục có suy nghĩ vô cùng khác biệt, nguyện vọng cũng hết sức giản dị không màu mè, “Không thì làm đầu bếp cũng được, còn có thể nấu ăn cho chúng mình.” Suy cho cùng anh Lục nhà chị chỗ nào cũng tốt, chỉ là không có thiên phú nấu ăn.

Lục Nhượng bày tỏ đồng ý, vì thế vào kỳ nghỉ hè từ Tiểu học lên Cấp 2, anh đã giao nhiệm vụ nấu nướng cho Lục Chiêu.

Nói một cách hoa mỹ là: Chuẩn bị cho công việc trong tương lai.

Kết quả Lục Chiêu không những đậu Đại học mà còn thi khá tốt nữa.

Có thể không khiến người ta vui mừng sao!

Chỉ là không được ăn cơm con trai nấu rồi, hơi đáng tiếc.

Trường được chọn là một trường Đại học tổng hợp rất tốt ở trong vùng.

Mùa hè sau khi kết thúc kỳ thi Đại học, Lục Chiêu thi bằng lái xe, sau đó dụ dỗ quý bà Tần nhà hắn mua cho chiếc ô tô.

Từ nhỏ Lục Chiêu cũng đã hiểu ai làm chủ nhà bọn họ, trong gia đình mẹ hắn mới là người đứng đầu của chuỗi thức ăn.

Không lâu sau, Lục Chiêu lái chiếc xe mới toanh đi tìm Lộc Thời Ngộ, cực kỳ giống một con công đang xòe đuôi khoe khoang, “U U, anh Tinh Tinh dẫn em đi hóng gió!”

Lục Chiêu vừa lấy được bằng lái, bạn bè không ai dám ngồi xe của hắn, chỉ có Lộc Thời Ngộ là dám.

Hơn nữa còn không hề do dự một chút nào cả.

Để ăn mừng con trai đỗ Đại học, Tần Bối Bối quyết định đưa Lục Chiêu đi du lịch nước ngoài.

Trước khi đi Lục Chiêu qua nhà hàng xóm một chuyến, hắn viết mười mấy tờ ghi chú, rồi lại dặn dò từng chuyện ghi trên tờ giấy một lần với Lộc Thời Ngộ.

“Phải nhớ kỹ, không được ăn đồ ăn có xoài dù chỉ một miếng.” Lộc Thời Ngộ bị dị ứng xoài, ăn vào sẽ phát ban.

“Không được ăn dưa hấu ướp lạnh, còn nữa, nước dưa hấu cũng không được.” Lộc Thời Ngộ ham lạnh, nhất là vào mùa hè, thích ăn dưa hấu ướp lạnh nhất, nhưng chỉ cần ăn hơi nhiều chút thôi là sẽ đau bụng.

“Mỗi ngày được uống nhiều nhất hai hộp sữa chua, phải uống ở nhiệt độ thường.” Lộc Thời Ngộ thích uống sữa chua, theo như suy nghĩ của cậu một ngày có thể uống được vài hộp.

“Không được tự đi mua bánh ngọt, chỗ đó đông người, phải xếp hàng rất lâu.” Thời tiết bên ngoài rất nóng, nhỡ may bị cảm thì làm sao?

“Phải ăn sáng mỗi ngày, không đói cũng phải ăn, không có khẩu vị thì ăn ít cũng được, nhưng không được không ăn.” Tuy Lộc Thời Ngộ không có thói quen ngủ nướng, nhưng buổi sáng thường xuyên lấy cớ không có khẩu vị hoặc là không đói để không ăn sáng.

“Nhớ uống nhiều nước, phải uống ít nhất hai lít nước mỗi ngày.” Lộc Thời Ngộ thích uống sữa chua, nước trái cây, nhưng lại không thích uống nước.

Nói rồi còn cầm cái cốc trên bàn lên khua khoắng một cái, “Phải uống ít nhất tám cốc như này mỗi ngày.”



“Máy điều hòa không được bật thấp hơn hai mươi sáu độ. Tối ngủ phải đắp một cái chăn mỏng, với cả điều hòa phải đặt giờ, không được bật suốt đêm.” Lộc Thời Ngộ qua loa đại khái lắm, trước khi ngủ toàn quên tắt điều hòa thôi.

“Còn nữa không được phép lén đi ăn kem, chờ anh về dẫn em đi ăn.” Dù sao nai con nào đó đã có tiền án rồi, không thể không nhắc được.

Như nghĩ ra chuyện gì khác nữa, Lục Chiêu cầm bút lên viết thêm một tờ, “À, còn nữa, không cho phép cái bạn ở lớp em…”

Lục Chiêu nghĩ ngợi, không nhớ nổi tên nữ sinh kia, dứt khoát đặt biệt danh cho người ta luôn, “Tóc mái bằng, không được giảng bài cho bạn nữ tóc mái bằng kia nữa.”

Bạn nữ tóc mái bằng là người từng tỏ tình với Lộc Thời Ngộ, Lục Chiêu cứ cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm Lộc Thời Ngộ của cô gái đó khiến người ta rất không thoải mái.

Nói xong còn không quên hạ thấp một cái, “Bạn đó ngốc lắm, em không dạy nổi đâu.” Bài nào không làm được thì tìm giáo viên, suốt ngày hỏi Lộc U U nhà hắn làm gì!

Thời gian của học sinh giỏi quý lắm đấy biết không.

Lục Chiêu ấy à, đừng thấy bình thường trông có vẻ tùy tiện cẩu thả, nhưng tất cả chi tiết nhỏ liên quan đến Lộc Thời Ngộ là hắn nhớ rõ mười mươi.

Lục Chiêu hoàn toàn không ý thức được hiện tại mình cực kỳ giống phụ huynh phải đi xa không yên tâm về con trẻ ở nhà, rõ ràng ba mẹ Lộc Thời Ngộ người ta ở nhà cả nhưng hắn vẫn lo lắng không thôi.

Lộc Thời Ngộ ngoan ngoãn nghe, nhận lấy từng tờ ghi chú, “Anh Tinh Tinh em nhớ hết rồi, em sẽ chăm sóc tốt bản thân, anh cũng phải tự chăm sóc mình đấy.”

Lục Chiêu xoa cái đầu xù của Lộc Thời Ngộ, “U U nhà chúng ta ngoan quá.”

Điểm du lịch được chọn là Florence, một thành phố cổ nghệ thuật danh xứng với thực.

Lục Chiêu không có tế bào nghệ thuật, thật ra hắn cũng không muốn tới nơi này lắm, chọn Florence hoàn toàn là vì quý bà Tần Bối Bối nhà hắn muốn đến, mà bố hắn lại một ông chồng lụy vợ, theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, bọn họ đã đến Florence.

Tuy không có hứng thú với thành phố cổ nghệ thuật này nhưng Lục Chiêu vẫn nghiêm túc chụp rất nhiều ảnh.

Dù gì bên cạnh hắn cũng có một họa sĩ nhỏ đấy.

Florence và Trung Quốc chênh nhau bảy tiếng, lúc đến khách sạn đã năm giờ chiều bên Trung Quốc hẳn đang là nửa đêm rạng sáng, vì thế Lục Chiêu bỏ qua suy nghĩ nhắn tin cho nai con nào đó.

Kết quả một lúc sau Lộc U U lại gửi tin nhắn cho hắn trước.

Lục Chiêu trả lời lại trong tích tắc: [Sao còn chưa ngủ?] Hắn nhớ Lộc U U không có thói quen thức đêm.

Nai con nào đó vẫn luôn duy trì thói quen ngủ sớm từ hồi đi học nhà trẻ đến tận bây giờ, thời gian nghỉ ngơi học hành vô cùng điều độ.

U U Lộc Minh: [Sau khi xuống máy bay chẳng thấy anh nhắn tin cho em]

U U Lộc Minh: [Em còn tưởng anh Tinh Tinh quên mất U U rồi]

U U Lộc Minh: nai con than thở.jpg

Lu: [Vừa mới đến khách sạn]

Lu: [Ngoan, ngủ đi đã]

Lu: [Mai dậy nhắn tiếp cho anh sau]

U U Lộc Minh: [Biết rồi ạ]

U U Lộc Minh: [Anh Tinh Tinh ngủ ngon]



Lu: [Mau ngủ đi]

Lu: [U U ngủ ngon]

Hôm sau rời giường Lộc Thời Ngộ nhận được rất nhiều tin nhắn, phần lớn là hình ảnh kèm theo lời thuyết minh, có ảnh của các bức tranh nổi tiếng trong bảo tàng mỹ thuật, cũng có phong cảnh bên đường và cả đồ ăn ngon bên Ý nữa.

Lộc Thời Ngộ chụp ảnh bữa sáng gửi cho Lục Chiêu.

U U Lộc Minh: [Hôm nay đã nghiêm túc ăn sáng]

Bọn họ đã nói không ai được phép thức đêm rồi, lúc tỉnh dậy có thể nhắn tin tiếp.

Cho nên Lộc Thời Ngộ không kiêng dè gì nữa mà nhắn tin cho Lục Chiêu, tuy Lục Chiêu không thể trả lời lại ngay, nhưng sẽ nghiêm túc trả lời từng tin nhắn sau đó.

Khoảng thời gian Lục Chiêu xuất ngoại, Lộc Thời Ngộ thích buổi chiều nhất, bởi vì lúc đó Trung Quốc đang là hai giờ chiều, bên Florence là bảy giờ sáng.

Bọn họ có thể trò chuyện mà không bị ảnh hưởng bởi chênh lệch múi giờ.

Hơn nữa sau khi dậy Lục Chiêu sẽ gọi điện thoại hoặc gọi video call cho cậu.

Vì thế Lộc Thời Ngộ ở Trung Quốc cứ như vậy được đi dạo một vòng quanh Florence thông qua điện thoại di động.

Sau hơn hai mươi ngày du lịch, kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc.

Lúc Lục Chiêu và bố mẹ về đến nhà đã là mười giờ tối, Lục Chiêu trên đường về buồn ngủ không mở nổi mắt lập tức trở nên đầy sức sống sau khi về tới nơi.

Hắn cầm điện thoại gửi tin cho Lộc Thời Ngộ: [U U đã ngủ chưa?]

Lộc Thời Ngộ trả lời rất nhanh: [Chưa ạ]

Lu: [Anh Tinh Tinh mang quà về cho em đây]

Lu: [Có muốn qua lấy quà không?]

U U Lộc Minh: [Em qua ngay đây]

Lu: [Không phải vội]

Lu: [Mặc áo khoác rồi hẵng đi]

U U Lộc Minh: [Vâng!]

Lộc Thời Ngộ vừa ra khỏi cửa đã thấy Lục Chiêu.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hai người họ tách khỏi nhau nhiều ngày như vậy.

Lộc Thời Ngộ chạy qua ôm lấy Lục Chiêu, “Anh Tinh Tinh, em nhớ anh lắm.”

Dù ngày nào cũng nói chuyện và gọi video, nhưng Lộc Thời Ngộ vẫn rất nhớ Lục Chiêu.

Cậu không cần thiếu niên cách màn hình di động chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới kia, cậu muốn anh Tinh Tinh thật sự ở bên cạnh mình.

“Anh Tinh Tinh cũng nhớ U U.” Lục Chiêu vỗ về lưng Lộc Thời Ngộ, “Lần sau đi đâu anh Tinh Tinh nhất định phải mang U U đi cùng!”

Hắn đã mười chín tuổi, có thể bảo vệ cũng như chăm sóc được Lộc U U rồi.