Edit: Cháo
Lục Chiêu lớp Chín, Lộc Thời Ngộ lớp Bảy.
Cuối cùng hai đứa trẻ đã có thể đi học cùng với nhau.
Lục Chiêu lớp Chín đã có “chí tiến thủ” hơn, từ “bị ép” học biến thành chủ động học hành rồi.
Bởi vì hắn đã có mục tiêu mới, đó chính là thi đậu vào Cấp 3 trực thuộc trường hiện tại, như vậy là có thể học cùng trường với Lộc Thời Ngộ ba năm liền rồi.
Tại sao phải học cùng trường với Lộc U U ấy hả?
Bởi vì nhóc con Lộc U U này không làm người ta yên tâm chút nào cả.
Lấy ví dụ buổi sáng thứ Hai chào cờ để nói đi, thời tiết lạnh như vậy mà quên mặc áo khoác cho được, áo đồng phục mỏng tang làm gì có tác dụng chống lạnh đâu? Nếu không phải hắn nhanh trí lấy áo của mình khoác cho Lộc U U thì nhóc con này sẽ lại bị cảm cho mà xem.
Hơn nữa nhóc con Lộc U U này ấy, tay chân nhỏ thó, nhỡ may bị người ta bắt nạt thì làm thế nào?
Lục Chiêu phải trông coi cậu mới yên tâm được.
Đám bạn xấu xung quanh trùm trường Lục nháo nhào tỏ vẻ sợ ngây người, đã nói sẽ cùng sang trường nghề bên cạnh tranh thiên hạ cơ mà? Sao Boss lại hoàn lương giữa chừng thế!
Học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ.
Đây là lời mà một trùm trường có thể nói ra à?
Không cần đoán cũng biết chắc là do cậu em trai bảo thủ kia của hắn dạy.
Không cho hút thuốc, không được đánh nhau, chơi game cũng phải bấm giờ.
Vì vậy bạn xấu Giáp nói: “Anh Tinh —” chúng ta không thể để một thằng nhóc con quản lý thế được!
Còn chưa nói hết câu đã bị Lục Chiêu chặn họng, “Thằng chó này mày gọi ai cơ?!”
Trùm trường Lục không thích người khác gọi nhũ danh của mình.
Nhũ danh nhũ danh, cái tên nói lên tất cả, đó chính là tên gọi khi còn bé, hắn đã trưởng thành lâu rồi, nhũ danh cái gì nữa?!
Với lại cái tên “Tinh Tinh” này, chẳng oai phòng chút nào.
Bạn xấu Ất hỏi: “Vậy sao Lộc Thời Ngộ gọi thế được?”
Trùm trường Lục nghe vậy, hình như đúng thế thật.
Phải bảo Lộc U U đổi cách gọi thôi.
Vì thế sau khi tan học Lục Chiêu nói với Lộc Thời Ngộ: “U U, về sau có thể đừng gọi anh là anh Tinh Tinh ở trường được không.”
Lộc Thời Ngộ cũng không hỏi tại sao, sảng khoái đồng ý, “Biết ạ, Lục Chiêu.”
Lục Chiêu: “???” Nghe cứ thấy là lạ sao ấy?
Mới trôi qua một ngày, Lục Chiêu đã không chịu nổi rồi.
Hắn nghiêm túc khiển trách Lộc Thời Ngộ, “Em… giờ em càng ngày càng không biết lớn nhỏ!”
Tuy nói rất to nhưng nếu nghe kỹ có thể nhận ra người nói đang chột dạ, rõ ràng chẳng có tí sức nào chỉ dọa hão mà thôi.
Lộc Thời Ngộ đang vẽ tranh, hồi ở nhà trẻ Thời Ngữ Đồng đăng ký lớp học vẽ tranh Trung Quốc cho cậu, Lộc Thời Ngộ thích lắm, vẫn tiếp tục học đến bây giờ.
Dù đã học nhiều năm, nhưng Lộc Thời Ngộ vẫn không giỏi vẽ nhân vật và cũng chỉ có thể miễn cưỡng vẽ được người trước mặt.
Bởi vì Lục Chiêu cứ bắt Lộc Thời Ngộ phải vẽ hắn.
Vẽ nhiều rồi muốn vẽ xấu cũng khó.
Lộc Thời Ngộ dừng bút vẽ lại, nhạt nhẽo đáp một câu: “Ò.”
“Ò” là ý gì?
Rốt cục có hiểu hay không vậy?
Lục Chiêu vò đầu bứt tai nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi, Lộc Thời Ngộ còn nói: “Lục Chiêu, anh đừng có đi tới đi lui vậy nữa, em chóng hết cả mặt rồi.”
Thế này thì Lục Chiêu chắc chắn được rồi, Lộc U U vốn chẳng biết bản thân đang nói gì cả!
Vì thế hắn ngầm nhắc nhở: “Sao giờ em lại gọi thẳng tên anh vậy?” Chí ít cũng phải gọi là anh Lục Chiêu chứ?
Lộc Thời Ngộ bỏ bút vẽ xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Chiêu, “Chuyện đó không phải do anh yêu cầu sao?”
Lục Chiêu: “…” Hắn bảo Lộc U U không được gọi là “anh Tinh Tinh” chứ có bảo Lộc U U không được gọi hắn là anh đâu.
Học sinh giỏi cái gì chứ! Sao khả năng hiểu kém vậy!
Lục Chiêu do dự mấy giấy, thật sự chỉ có mấy giây rồi bại trận, thỏa hiệp nói: “Thế… em… em cứ gọi anh như trước kia đi.”
Ấy vậy mà Lộc Thời Ngộ lại không đồng ý luôn còn hỏi ngược lại: “Tại sao ạ?”
Tại sao?
Đâu ra lắm tại sao thế!
Lục Chiêu quyết định dùng tới khí thế của một trùm trường, “Nếu em không nghe lời, sau này anh sẽ không lén dẫn em đi ăn kem nữa.”
Ba mẹ Lộc Thời Ngộ rất nghiêm trong chuyện ăn uống của cậu, không cho cậu ăn đồ lạnh đồ cay, cũng chỉ có Lục Chiêu thỉnh thoảng dám dẫn cậu lén đi ăn kem.
Lộc Thời Ngộ không bị đe dọa, “Vậy em không ăn nữa.” Dù sao mỗi lần cũng chỉ được ăn có mấy miếng, không ăn thì thôi.
Lục Chiêu: “???”
Sao… sao không giống như hắn tưởng tượng vậy? Phải biết rằng Lộc Thời Ngộ thích kem ở cái quán trên phố thương mại nhất đó.
Lộc Thời Ngộ lại nói: “Với cả em có tiền tiêu vặt, có thể tự mua được.”
Còn thế nữa!
Lục Chiêu không nghĩ ngợi gì mà bật thốt lên: “Không được!”
Nhỡ may ăn đến đau bụng thì làm sao!
Vì thế hắn uy hiếp: “Nếu em dám lén đi ăn kem, anh sẽ mách chú Lộc!” Tịch thu tiền tiêu vặt của em!
Lộc Thời Ngộ đã vẽ xong, cậu cất vở vẽ và bút đi, “Chiều nay em sẽ đi ăn kem, anh mách ba em đi!”
Lục Chiêu: “…” Giỏi rồi nha Lộc U U!
Nhưng Lục Chiêu cũng không định mách chú Lộc, chút chuyện nhỏ này mà phải phiền tới chú Lộc sao? Hắn có thể giải quyết được.
Và thế là Lục Chiêu lại lại lại cho đám bạn xấu đã hẹn đi quán net chơi game leo cây, bám đuôi Lộc U U ra ngoài.
Tại sao lại bám đuôi ấy hả? Bởi vì chuyện Lộc U U cứ gọi thẳng tên hắn còn chưa giải quyết xong đâu, hắn vẫn đang chiến tranh lạnh với Lộc U U đấy.
Lộc Thời Ngộ ngồi xe buýt, Lục Chiêu sợ bị phát hiện nên đành bắt taxi đi theo.
Lục Chiêu nhìn chăm chăm chiếc xe buýt trước mặt, chỉ sợ chớp mắt cái là người chạy mất, “Chú ơi, phiền chú đi theo chiếc xe buýt phía trước kia.”
Bác tài: “…” Cậu nhóc này xem phim quá 180 phút rồi hả?
Lục Chiêu lấy ra tờ tiền trị giá một trăm đồng, “Chú theo sát nhé, cháu trả gấp đôi tiền!”
Bác tài cảm thấy cạn lời, “Chú bảo này cậu bé, cháu ngồi xe buýt luôn đi không được sao?” Còn phải phiền toái như vậy?
Lục Chiêu bịa ra lý do: “Chú à, em trai cháu mâu thuẫn với gia đình, trẻ con nổi loạn học người ta bỏ nhà đi. Ầy, chú nói xem nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao?! Cho nên cháu mới lặng lẽ đi theo sau xem thế nào!”
Bác tài nghĩ tới đứa con gái đang học Cấp 2 của mình, bỗng chốc cảm động lây, “Aizz, trẻ con bây giờ cứ để người ta phải lo lắng.” Sao có thể bỏ nhà ra đi vậy chứ?!
“Được rồi cậu nhóc, cháu ngồi vững nhé.” Thế là bác tài hiền lành đi theo chiếc xe buýt phía trước.
Lúc xuống xe bác tài cũng không lấy tiền Lục Chiêu, bảo hắn mau đi tìm em trai, Lục Chiêu sao có thể đồng ý chứ, để tiền lại rồi chạy nhanh.
Lộc Thời Ngộ không đi ăn kem mà là tới thư viện.
Lục Chiêu đi tới đi lui bên ngoài thư viện hơn nửa tiếng, cuối cùng Lộc Thời Ngộ cũng đi ra.
Sau khi ra khỏi thư viện sẽ thấy một con phố thương mại, trên con phố đó có một cửa hàng chuyên bán kem.
Quả nhiên Lộc U U đi về phía cửa hàng đó.
Lộc Thời Ngộ cầm cây kem ốc quế sô cô la trong tay, tìm một vị trí gần cửa sổ, cậu vừa mới ngồi xuống bên cạnh truyền tới giọng nói phẫn nộ của Lục Chiêu: “Lộc Thời Ngộ!”
Ngoại trừ lúc tức giận ra thì Lục Chiêu rất ít khi gọi cả tên Lộc Thời Ngộ.
Lộc Thời Ngộ ngẩng đầu chào hỏi Lục Chiêu, “Khéo thật đấy Lục Chiêu.”
Khéo cái con khỉ! Ông đây đi theo em từ nãy giờ đấy!
Lục Chiêu kéo ghế ngồi đối diện Lộc Thời Ngộ, nhìn chằm chằm vào cậu.
Lộc Thời Ngộ cũng không sợ hắn, cái miệng nhỏ ăn cây kem trước mặt.
Còn chưa được mấy miếng, người đối diện đã lấy mất cây kem.
Lộc Thời Ngộ ngờ vực nhìn Lục Chiêu, trong mắt như đang tố cáo: Sao anh cướp kem của em.
Lục Chiêu không đỡ nổi ánh mắt đáng thương của Lộc U U, hắn mất tự nhiên dời mắt đi, “Ăn nhiều rồi, không được ăn nữa.”