Tuy nói là đi chơi Disney cùng nhau nhưng thời gian đồng hành của bốn người cũng không quá dài.
Một mặt Lục Chiêu cảm thấy cứ xếp hàng không ngừng nghỉ để chơi trò chơi thế này sẽ làm Lộc U U nhà hắn mệt mỏi.
Ngoài ra Trần Hiến Tiêu cũng chẳng tình nguyện gì, đã nói đi chơi hai người lại biến thành bốn người, cậu ta bồi dưỡng tình cảm với bạn gái thế nào được?!
Cho nên bốn người họ nhanh chóng tách ra.
Buổi chiều thời tiết nóng hơn, hơn nữa người xếp hàng chờ vẫn rất đông, Lục Chiêu thấy Lộc Thời Ngộ chơi cũng mệt rồi nên dẫn cậu đi tìm các món ngon được giới thiệu trên mạng.
Đồ ăn ở Disney đúng thật là ngon và đẹp mắt, chỉ là giá cả hơi cao.
Hơn nữa khiến Lộc Thời Ngộ cảm thấy bối rối là, mỗi lần cậu muốn tính tiền cái gì đều bị Lục Chiêu cản lại.
Lộc Thời Ngộ giận lắm, bánh waffle sô cô la Mickey vừa mới mua cũng không thèm ăn nữa, quay đầu đi để lại cái gáy cho Lục Chiêu.
Lục Chiêu ở bên cạnh lẩm bẩm: “Không ngờ là kem sô cô la đấy, trông ngon thật, còn cả bánh waffle mới ra lò này, không biết chút nữa nguội rồi còn ngon không nữa.”
“Lục Chiêu!” Lộc Thời Ngộ rất tức giận, cậu nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: “Em có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.” Nào có đạo lý ra ngoài chơi lại để một người chi tiền chứ!
Trước khi đi chơi ba mẹ cho cậu không ít tiền tiêu vặt đâu, hơn nữa Lộc Thời Ngộ cũng có tiền mừng tuổi mà cậu tích được.
Lục Chiêu cũng bắt chước Lộc Thời Ngộ nói nhỏ theo: “Anh cũng có tiền!”
Sợ Lộc Thời Ngộ không tin, Lục Chiêu bổ sung thêm: “Lúc vào Đại học ông bà nội ông bà ngoại cho anh nhiều tiền tiêu vặt lắm, còn cả tiền mừng tuổi mấy năm nay của anh nữa, nhiều lắm!”
Lộc Thời Ngộ còn muốn tranh cãi thêm mấy câu: “Nhưng mà…”
Lục Chiêu xé một miếng bánh chấm với kem sô cô la rồi đưa tới bên miệng Lộc Thời Ngộ, “Mau nếm thử.”
Lộc Thời Ngộ vẫn không động đậy gì, Lục Chiêu đành phải nói: “Anh muốn ăn pizza dứa xá xíu, chút nữa U U mua cho anh được không?”
“Được ạ!” Cuối cùng Lộc Thời Ngộ cũng chịu cười, cúi đầu cắn lấy bánh waffle trong tay Lục Chiêu.
Buổi tối tám giờ, màn trình diễn pháo hoa chính thức bắt đầu.
Lục Chiêu và Lộc Thời Ngộ đã sớm tìm được chỗ đứng gần phía trước để chờ xem pháo hoa rồi.
Được một lúc, Lục Chiêu chú ý tới hai cậu trai đứng trước cách đó không xa, bởi vì bọn họ nắm tay nhau, hơn nữa trông hai người họ có vẻ rất thân thiết.
Đương nhiên, Lục Chiêu cũng cảm thấy mình và Lộc U U rất thân nhau.
Nhưng hắn lại thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không giống cho lắm.
Không giống chỗ nào chứ?
Cảm giác kỳ quái này không nói rõ ra lời được.
Lục Chiêu không khỏi nhìn về phía cái tay đang cầm máy ảnh của Lộc U U, thật ra không cần nhìn hắn cũng biết tay của Lộc U U nhỏ hơn, trắng hơn cũng mềm hơn nhiều so với tay mình.
Từ nhỏ đến lớn không biết hắn đã nắm bàn tay ấy bao nhiêu lần rồi.
Con trai nắm tay nhau, cũng là chuyện rất bình thường thôi… nhỉ?
Dừng lại!
Lục Chiêu bị suy nghĩ kỳ quái của mình dọa cho hết hồn.
Sao hắn lại nghĩ đến vấn đề này?!
Cũng may màn trình diễn pháo hoa đã bắt đầu, cắt đứt suy nghĩ đang bay xa của Lục Chiêu.
Xung quanh có rất nhiều người, cũng rất ồn ào, Lục Chiêu ôm nhẹ bả vai Lộc Thời Ngộ, bảo vệ cậu ở trong lòng.
Hắn vẫn luôn không thích những chỗ quá đông người như thế này, đối với pháo hóa, cũng không có mấy hứng thú.
Nhưng Lộc U U đang rất vui vẻ.
Chút không vui ít đến đáng thương trong lòng Lục Chiêu nhanh chóng bị dội đi không còn một mống.
Nhưng ngay sau đó Lục Chiêu đã thấy một cảnh không thể tưởng tượng nổi.
Hai cậu trai vừa nắm tay nhau trước mắt hắn kia, lại đang… hôn môi?
Hai thằng con trai hôn môi nhau, cũng là chuyện bình thường… sao?
Chắc chắn là không bình thường rồi!
Thần kinh có thô như thế nào đi nữa thì Lục Chiêu cũng nhận ra hai cậu trai trước mắt mình có lẽ không chỉ có mối quan hệ bạn bè đơn thuần.
Lục Chiêu giơ tay lên che mắt Lộc Thời Ngộ theo phản xạ.
Lộc Thời Ngộ chớp chớp mắt, hàng mi dài giống như cánh bướm vỗ nhẹ trong lòng bàn tay hắn.
Cũng may hai cậu trai kia không hôn quá lâu.
Có điều suy nghĩ của Lục Chiêu đã hoàn toàn bị nụ hôn ngắn ngủi giữa hai người cùng giới đó làm cho chệch hướng rồi.
Hắn không khỏi nghĩ tới cảm giác lúng túng và khó hiểu của mình trong cái lần bị con trai tỏ tình kia.
Lúc ấy hắn còn đang thắc mắc, hai thằng con trai thì yêu đương kiểu gì?
Hiện tại thắc mắc đó đã được giải đáp, hóa ra con trai yêu nhau với trai gái yêu nhau hình như không có mấy khác biệt.
Hóa ra con trai hôn nhau cũng không có gì là kỳ lạ cả.
Một thứ gì đó trong lúc vô tình đã xảy ra thay đổi.
Đương nhiên, điều Lục Chiêu quan tâm nhất chính là: Không biết vừa rồi Lộc U U có nhìn thấy hay không.
Lộc U U có khi nào bị dọa không?
Lục Chiêu quay đầu nhìn Lộc Thời Ngộ.
Ngoại hình của Lộc Thời Ngộ rất đẹp, nhất là đôi mắt kia, dáng mắt khá tròn, mí mắt rất ít nếp nhăn, đồng tử đen tuyền sáng ngời.
Tuy đường nét khuôn mặt cậu xinh đẹp không có chút tính công kích nào, nhưng lại vì sự lạnh lùng trong trẻo nơi vầng trán khiến người ta cảm thấy khó gần.
Nhưng Lục Chiêu biết, Lộc Thời Ngộ khi cười lên cực kỳ đẹp.
Giống như hiện tại vậy.
Môi cậu hơi nhếch lên tạo ra một độ cong, trong mắt ngập tràn ánh sáng rực rỡ.
Lộc Thời Ngộ đang nhìn pháo hoa.
Lục Chiêu đang nhìn Lộc Thời Ngộ.
Lục Chiêu bỗng cảm thấy, Lộc U U nhà hắn chỉ cần tùy ý cười lên thôi cũng đẹp hơn bất kỳ màn pháo hoa nào.
Khoảnh khắc pháo hoa bay lên nở rộ trên không trung, Lục Chiêu nghe thấy tiếng tim đập không theo quy luật của mình.